Miệng lưỡi Tạ Gia Thụ vẫn tuyệt vời như thế, biết tỏ ra yếu thế, chứng tỏ
lòng anh đã thực sự hối lỗi. Thực ra, ngày hôm ấy, khi trở về chỗ ở,
Phùng Nhất Nhất không ở trước mắt, đầu óc anh đã bình tĩnh trở lại, lập
tức biết là không ổn. Đặc biệt là cuộc nói chuyện của Phùng Nhất Phàm
sau khi cậu mang pizza vào, anh nghe xong, mặc dù ngoài mặt không biểu
lộ gì, nhưng thật ra anh đã hối hận đến thắt cả ruột gan rồi.
Lúc nhớ lại, sao anh lại có thể khốn nạn như vậy cơ chứ?
Rõ ràng từng thề rất nhiều lần rằng không được đối xử với cô một cách tùy hứng nữa.
Ngẫm nghĩ lại, dẫu anh có bao nhiêu yêu thích cũng chỉ có thể cất giữ trong
lòng. Cô chỉ nhớ chuyện anh đẩy cô ngã, ép cô ăn đồ anh cắn dở.
Hiện giờ, lại thêm mấy câu nói như dao đâm vào lòng cô.
Nhưng thực ra, thực ra là lúc đó, Tạ Gia Thụ quá đỗi vui mừng.
Khi Phùng Nhất Nhất nói cô già rồi không đợi nổi nữa, anh thầm nghĩ: Vậy không phải chỉ còn một lựa chọn là anh thôi hay sao?
Mặc dù không thể trở thành lựa chọn ưu tiên hàng đầu của cô, nhưng được trở thành một sự lựa chọn là tốt rồi.
Giao nộp đáp án đi, kết quả cuối cùng, cột điền tên vẫn viết tên anh là được rồi.
Anh vui mừng như thế, rồi lại vì sự vui mừng ấy mà thấy thương bản thân
mình, còn bị đụng chảy máu mũi, đầu óc ong ong, nhất thời nóng vội nên
bộp chộp.
Bây giờ, Tạ Gia Thụ thâm tình nói ra câu này, Phùng
Nhất Nhất trầm lặng, nét mặt giãn ra vài phần. Trái tim Tạ Gia Thụ trở
nên ấm áp, đang định lấy dũng khí mở miệng nói lời xin lỗi thì điện
thoại trong tay Phùng Nhất Nhất bỗng đổ chuông.
Mấy lời đã tới miệng, Tạ Gia Thụ chỉ còn cách tạm thời ngậm lấy.
Phùng Nhất Nhất nhận điện thoại, nhìn màn hình hiển thị, bèn ngồi sát về mé
cửa. Động tác này khiến Tạ Gia Thụ có dự cảm không ổn, quả nhiên tiếp
theo, anh nghe giọng cô đè thấp, nói với đầu bên kia, “Đúng, em xin nghỉ rồi… Không, em không ở nhà, em về quê ăn Tết, hiện giờ đã trên đường
cao tốc rồi… Không, anh đừng qua, anh cũng về nhà ăn Tết đi. Gửi lời
chúc năm mới đến cha mẹ anh giúp em!”.
Là Đàm Tường.
Phùng Nhất Nhất sợ Đàm Tường lập tức lái xe đuổi theo, tập trung tinh thần
khuyên nhủ, “… Chúng ta ai về nhà nấy ăn xong cái Tết này đi đã. Đợi em
trở về, chúng ta tìm thời gian nói chuyện… Giờ anh qua không giải quyết
được vấn đề gì cả, cha mẹ em sẽ không đồng ý đâu”.
“Phùng Nhất
Phàm”, Tạ Gia Thụ bỗng mở miệng nói, “Phương án thu mua, hợp đồng của
hai công ty Thụy Trì và Thụy Hằng đâu, đưa đây tôi xem”.
Thụy Trì và Thụy Hằng chính là tên công ty của Phùng Nhất Nhất và Đàm Tường.
Giọng nói của Tạ Gia Thụ không cao không thấp, nhưng trong xe chật hẹp,
âm lượng của anh đủ để Đàm Tường ở đầu bên kia có thể nghe rõ ràng.
Phùng Nhất Phàm nhìn thì có vẻ đang chuyên chú, hai lỗ tai không bận tâm
chuyện bên ngoài, nhưng thực tế thì cậu luôn dỏng tai lên nghe ngóng.
Lúc này, cậu lập tức trả lời, “Vâng, thưa Tổng giám đốc Tạ! Hợp đồng của Thụy Trì vẫn chưa đàm phán ổn thỏa, có mấy điều khoản còn đang trong
quá trình sửa đổi. Bản hợp đồng sửa đổi thứ ba ngày mai mới có. Nhưng
Tổng giám đốc Tạ, có lẽ bên Thụy Hằng, chúng tôi phải ký một bản hợp
đồng lao động trước, sau đó mới có thể tiếp tục”.
Tạ Gia Thụ nở nụ cười với chàng trai thông minh, “Việc điều động mấy người đến công ty con ở châu Âu sao? Ký đi!”.
Phùng Nhất Nhất thật không ngờ hai người này có thể kẻ xướng người họa, trơ
tráo đến trình độ này, hơn nữa, bên kia, Đàm Tường đã kinh hoàng, luôn
miệng hỏi, “Em ở đâu vậy? Ở cùng ai vậy? Nhất Nhất em…”.
Phùng
Nhất Nhất lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng về chuyện của mình và Đàm
Tường, bình tĩnh nói dứt khoát, “Không liên quan đến anh. Anh muốn đi
châu Âu thì đi đi, đừng nói thêm gì cả. Anh không bằng lòng vì em mà từ
bỏ tiền đồ của mình, em cũng không sẵn lòng vì anh mà chịu khổ chịu mệt, chúng ta chia tay đi!”.
Cô nói dứt lời liền ngắt điện thoại, bầu không khí trong xe bỗng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Phùng Nhất Phàm không ngẩng đầu, còn Tạ Gia Thụ nhìn cô chằm chằm. Phùng Nhất Nhất hít một hơi thật sâu, giọng điệu kiềm chế hỏi, “Anh hài lòng chưa, thưa Tổng giám đốc Tạ?”.
Nét mặt Tạ Gia Thụ càng lạnh lùng, giả vờ tươi cười, “Không hài lòng. Tôi muốn sửa đổi lại lời vừa rồi của mình”.
Anh có vẻ như không thèm quan tâm, phóng khoáng cực kỳ, “Em muốn hận tôi? Vậy thì hận đi!”.
“Tạ Gia Thụ”, Phùng Nhất Nhất khẽ giọng nói, “Bây giờ anh trở nên vô cùng đáng sợ!”.
“Ồ, vậy sao? Rất tốt!”, Tạ Gia Thụ thoải mái mà nghiêm túc nói, “Dù sao thì tôi có đáng yêu, em cũng không thích tôi!”.
Con giun xéo lắm cũng quằn, Phùng Nhất Nhất hét lên một tiếng, “Nhất Phàm!”.
Người bị điểm danh không thể giả vờ tàng hình thêm được nữa, thở dài một
tiếng, cất giọng yếu ớt, “Anh Gia Thụ… Anh mà còn thế này nữa, mà còn
thế này nữa…”.
Tạ Gia Thụ dựa người vào đó, vắt chân ung dung, thong thả hỏi, “Hử?”.
“Anh mà còn thế này nữa, em chỉ có thể nhảy xuống thôi!”, Phùng Nhất Phàm giọng đầy khí thế.
Tạ Gia Thụ cười, Phùng Nhất Nhất đau đầu quay mặt đi.
Lúc họ về tới thành phố G đã là chập tối, tài xế chẳng hỏi một tiếng đã đi thẳng đến Phùng gia.
Cha Phùng mẹ Phùng đang đợi dưới lầu. Mẹ Phùng hơn nửa năm không gặp con
gái, mặt mày tươi cười chạy ra đón, thân thiết nói với Tạ Gia Thụ, “Gia
Thụ à, cô đã đặc biệt làm món Canh gà ác cháu thích ăn đấy”.
Tạ
Gia Thụ đứng bên Phùng Nhất Nhất, người dường như đã hóa đá, cười vô
cùng thuần khiết, “Thật ạ? Vậy thì tốt quá rồi! Trưa nay dọc đường chúng cháu mới chỉ ăn lót dạ, cháu đang trông chờ bữa tối này đấy ạ!”.
Lúc này, cha Phùng đang cùng tài xế chuyển hành lý cũng hớn hở thò đầu ra
nói, “Đúng lúc rượu Mao Đài cháu để ở đây từ tháng trước vẫn còn đấy”.
“Chú, chú cố ý đợi cháu chứ gì ạ?”, Tạ Gia Thụ cười híp mắt nói.
“Đúng vậy!”, không ngờ cha Phùng, người trước giờ không nói cười tùy tiện lại nở nụ cười vô cùng hòa nhã.
Phùng Nhất Nhất toàn thân run rẩy, không nói nên lời.
Nhà của cô rơi vào tay giặc rồi!
Mẹ Phùng nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của con gái, thấy không ổn, nhưng trước mặt Tạ Gia Thụ bà không tiện hỏi. Đợi mọi người lên lầu, tranh thủ lúc
Phùng Nhất Nhất thay đồ trong phòng, bà bước vào khẽ hỏi, “Mẹ bảo này,
cái cậu Thang Tường kia đâu? Sao không cùng về với con? Không phải nói
là Tết này sẽ đến nhà chúng ta sao?”.
Phùng Nhất Nhất đang thay đồ, đầu tóc rối bù, chậm rãi sửa lại, “Là Đàm Tường!”.
“Cái gì Tường cũng được, thế người đâu?”
Phùng Nhất Nhất thay xong quần áo, đóng cửa tủ, tình ý sâu xa hỏi, “Mẹ, thời gian này Tạ Gia Thụ hay đến nhà chúng ta sao?”.
“Hả!”, mẹ Phùng dừng một chút, sau đó lại hơi ngượng ngùng, “Nó dẫn dắt em
trai con, chúng ta cũng không thể như trước kia được…”.
“Con
hiểu”, Phùng Nhất Nhất lòng xót xa không dám nghe tiếp, vội vàng ngắt
lời, “Mẹ, con biết rồi ạ. Mẹ ra ngoài đi, một lát nữa con sẽ ra”.
“Nhất Nhất!”, chẳng mấy khi mẹ Phùng lại gọi tên con gái nghiêm chỉnh thế
này, “Mẹ biết có nhiều khi mẹ và cha có lỗi với con. Quả thật chúng ta
không quan tâm con bằng Nhất Phàm, nhưng đó cũng là bởi vì chúng ta luôn cảm thấy con là đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời, hiểu chuyện, không giống Nhất Phàm, luôn khiến chúng ta phải lo lắng… Con nghĩ xem, ngón chân
cái trên người, mẹ còn yêu thương nữa là, huống hồ con là cục thịt trong người mẹ”.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”, Phùng Nhất Nhất quả thực không thể nghe thêm nữa.
Nhưng mẹ Phùng lại cố chấp nói tiếp, “Gia Thụ đối xử với em trai con tốt như
thế, còn chăm sóc gia đình chúng ta. Hơn nửa năm con không có nhà, chúng ta nhận được bao nhiêu ân huệ từ nó, thật ra mẹ hiểu nó làm mọi thứ
không phải vì Nhất Phàm, mà là vì con”.
Phùng Nhất Nhất nghe đến
mức huyết dịch trong người phát lạnh, không nhịn nổi, “Giờ mẹ muốn tác
hợp cho con và anh ấy sao? Lúc đầu là ai vì anh ấy mà đánh con?”.
“Là mẹ chứ ai!”, mẹ Phùng bình tĩnh thừa nhận, còn bình thản nói ra một câu thành ngữ, “Sông có khúc, người có lúc”.
Phùng Nhất Nhất trợn tròn mắt nhìn mẹ mình, môi mấp máy, quả thực là không biết nói gì cho phải.
“Đàm Tường vốn muốn theo con về nhà ăn Tết, chúng con đã hẹn nhau đi mua quà biếu năm mới rồi. Nhưng Tạ Gia Thụ cho anh ấy cơ hội sang châu Âu, đi
năm năm. Đàm Tường nói anh ấy bằng lòng kết hôn với con ngay bây giờ,
qua Tết sẽ đi đăng ký, sau đó anh ấy sẽ ra nước ngoài, bảo con ở trong
nước đợi anh ấy. Mỗi năm anh ấy có thể về hai lần, mỗi lần nửa tháng…”.
Mẹ Phùng nghe thấy thế bèn thở hắt ra một hơi, “Tạ Gia Thụ kia sao…”.
Giọng điệu của bà ngạc nhiên như thế, còn mạnh mẽ hơn Phùng Nhất Phàm nhiều,
suy cho cùng vẫn là mẹ đẻ… Phùng Nhất Nhất bỗng có cảm giác máu mủ có
chung tiếng nói, nước mắt lưng tròng gọi một tiếng, “Mẹ…”.
Sau đó, cô nghe thấy mẹ Phùng thở dài, “Đúng thật là kỳ quặc, sao lại cứ bắt buộc phải có con mới được chứ?”.
Phùng Nhất Nhất bị lóa mắt, suýt chút nữa thì ngất xỉu!
Lúc này, có người gõ cửa phòng, Tạ Gia Thụ ở bên ngoài cất giọng dịu dàng,
“Cô, chú hỏi cô, nửa bình rượu chú và cháu uống còn thừa lần trước để ở
đâu ạ?”.
Mẹ Phùng vừa trả lời “Tìm không thấy thì cứ mở bình mới
trước đã” vừa đi ra ngoài. Bà đi ra, Tạ Gia Thụ dựa vào cánh cửa được
mở, trông thấy người bên trong đôi mắt ngấn lệ ngồi đờ đẫn, anh vô cùng
hứng thú hỏi, “Mách tội với mẹ em rồi hả? Nói gì tôi rồi? Là chuyện của
Đàm Tường sao?”.
Phùng Nhất Nhất hiện chỉ có một chữ dành cho anh, “Cút!”.
Tạ Gia Thụ lạnh lùng nhìn cô, còn nhếch môi cười ý vị sâu xa, cuối cùng lại trả lời rằng, “Lăn lông lốc, lăn lông lốc!”.
Phùng Nhất Nhất ném mạnh cái gối về phía anh. Anh đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ
lấy, tung hứng trên tay, làm động tác ném bóng vào rổ tuyệt đẹp, ném trở lại giường.
Sau đó, anh lạnh lùng dùng tay ra hiệu “Em chưa xong với ông đây đâu!” với cô, rồi mới quay người rời đi.
Lúc ăn cơm, người trên bàn ăn hòa thuận vui vẻ, ngoại trừ Phùng Nhất Nhất
trầm lặng ra thì ai nấy đều nói nói cười cười. Mẹ Phùng gắp cho Tạ Gia
Thụ miếng đùi gà, cười híp mắt nói, “Gà ác cô nhờ người mang từ dưới quê lên đấy, thơm không?”.
Tạ Gia Thụ gật đầu mãi, bộ dạng anh ăn quả thực là rất ngon miệng, khiến người ta nhìn cũng muốn ăn.
Phùng Nhất Phàm không thích thịt gà, ở bên lải nhải, “Gà ác đen sì trông thật xấu xí, sao anh Gia Thụ lại thích ăn cái này thế?”.
“Đẹp có làm
cơm ăn được không?”, mẹ Phùng nhân cơ hội dạy dỗ con trai, “Gà ác bồi bổ sức khỏe vô cùng tốt, con không ăn thịt thì cũng nên uống chút nước
canh đi”.
Phùng Nhất Phàm vội vàng bưng canh cho chị mình, “Chị, chị uống đi cho nóng!”.
Cha Phùng còn chưa bắt kịp tình hình, lúc này mới nhớ ra hỏi con gái, “Nhất Nhất, bạn trai của con đâu? Chẳng phải bảo là về cùng con sao?”.
Phùng Nhất Nhất vùi đầm đếm hạt cơm, rầu rĩ nói, “Anh ấy có việc gấp nên không về được ạ”.
Mẹ Phùng sợ cha Phùng hỏi nhiều khiến con gái bối rối, bèn chen vào, “Gia
Thụ, sao cháu lại mang nhiều đồ đến đây thế? Không phải cô đã bảo cháu
chỉ cần đến ăn cơm là được, không được mang gì đến nữa sao?”.
“Cũng không phải là cháu cố ý mua, mà là người khác tặng ạ. Năm nay, trong
nhà cháu, chị cháu thì về quê chồng ăn Tết, các cô các dì cũng về nhà,
một mình cháu sao có thể ăn hết nhiều đồ như vậy ạ?”, Tạ Gia Thụ uống
canh gà ác ngon miệng, nét mặt tự nhiên, nói.
Mẹ Phùng vừa nghe
thấy thế, biết là không hay, đang hối hận vì mình không chọn được chủ đề thì chiến hữu cha Phùng quả nhiên lập tức tràn đầy hứng thú, “Vậy cháu
đừng cung ứng nữa, một mình cháu cũng không nấu nướng, năm nay ở nhà
chúng ta ăn Tết đi”.
Tạ Gia Thụ liếc nhìn Phùng Nhất Nhất, chỉ khẽ cười mà không nói gì.
Với tính cách của cha Phùng, sao có thể chịu được chuyện quyền uy của người chủ gia đình bị chất vấn? Ông nâng chén chạm cốc với Tạ Gia Thụ, vung
tay lên nói bằng giọng điệu kiên định, “Cứ quyết như vậy đi! Nếu cháu mà không đến, có nghĩa là không coi chú là chú của cháu!”.
Tạ Gia
Thụ uống hết một chén Mao Đài. Rượu cay đến độ đầu óc anh bắt đầu choáng váng, nhưng anh cười lại vô cùng thoải mái, rạng rỡ, “Vậy thì cháu
không dám khách khí nữa ạ”.