Anh khẽ cầm lấy bàn tay đang đặt bên ngoài của cô, rất khẽ rất nhẹ, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
++++&&&+++
Mặt Tạ Gia Thụ lăn qua lăn lại trên vô lăng, còn tâm tình của Phùng Nhất Nhất lại không được nhẹ nhõm, sống động như anh.
Không phải là suy sụp, chỉ là rất mờ mịt, cũng có chút kinh ngạc. Không ngờ
cô sắp lấy chồng rồi? Chuyện mấy tháng trước còn trắc trở khiến cô nản
lòng thoái chí, không ngờ bây giờ lại được giải quyết dễ dàng đến vậy.
Hơn nữa, còn là lấy Tạ Gia Thụ.
Quẩn quanh nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cô sắp lấy Tạ Gia Thụ rồi, đây là định mệnh sao?
Lúc này, trong nhà không có ai, cha Phùng ở bệnh viện chăm mẹ Phùng, Nhất
Phàm cũng không có nhà. Sau khi Phùng Nhất Nhất vào phòng liền ngồi
xuống giường, lặng lẽ thẫn thờ, tỉ mỉ phân tích rạch ròi suy nghĩ trong
lòng mình, mặc sức hồi tưởng lại chuyện ngày xưa và tưởng tượng ra những chuyện sau này.
Một hồi lâu, cô cũng không nhúc nhích. Lúc này,
bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Phùng Nhất Nhất ra xem, là Phùng Nhất Phàm đã trở về.
“Chị ở nhà à?”, hôm nay, Nhất Phàm không dám
nhìn thẳng vào mắt chị, nhân cơ hội cúi đầu thay dép, cậu chào hỏi qua
loa để mau chóng về phòng.
Phùng Nhất Nhất treo áo khoác ngoài
cậu cởi ra, tồi hỏi, “Ngày mai em phải đi công tác à? Sao muộn thế này
mới về? Rồi ngày mai em lại không dậy được đâu!”.
“Em không đi
nữa, anh Gia Thụ phái người khác đi rồi. Tuần sau em đến ký hợp đồng là
xong”, Phùng Nhất Phàm túm tóc, nét mặt có chút ảo não, lại có chút lúng túng hối hận.
Lúc này, lòng Phùng Nhất Nhất đang ngổn ngang, đâu có tâm tư suy đoán cậu.
“Ồ, đúng rồi… chuyện kia”, cô đột nhiên có chút ngượng ngùng mở miệng, hơi
thở đứt quãng, cuối cùng cũng nói ra, “Nhất Phàm à, chị sắp kết hôn
rồi!”.
Phùng Nhất Phàm đang mặt không đổi sắc chuồn về phòng,
nghe câu này của cô, chân bỗng phanh gấp lại, vội vàng quay người, đầu
đập vào giá kê dồ trong phòng khách, suýt nữa thì dập cả chiếc mũi anh
tuấn.
“…Kết hôn rồi?”, cậu bụm mũi reo hò, “Chị, cuối cùng thì chị đã hiểu ra rồi! Quá tuyệt vời! Quả thật là quá tốt rồi!”.
Phùng Nhất Nhất cười ngượng ngùng, còn cậu lại bụm mũi đi đến, nghiêm túc
hỏi, “Phùng Nhất Nhất , em hỏi chị, chị là vì mẹ mới kết hôn hay là chị
quả thực muốn lấy anh Tạ Gia Thụ”.
Giọng điệu này của cậu quả
thực là người của họ nhà trai, Phùng Nhất Nhất bất đắc dĩ nhéo mặt cậu, nói thành thật, “Nếu không phải vì mẹ, có lẽ chị còn do dự, nhưng bây
giờ chị thực sự muốn lấy Tạ Gia Thụ”.
“Muốn lấy anh Gia Thụ hơn cả tên Triệu Tường kia chứ?”, Phùng Nhất Phàm từng bước xác định thay anh Gia Thụ của mình.
Phùng Nhất Nhất đã không còn kiên trì với cái họ của Đàm Tường nữa, cô gật đầu.
Phùng Nhất Phàm khá hài lòng với đáp án này, chỉ là sau đó trên mặt cậu lại
thaaso thoáng vẻ áy náy, nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó
day dứt, nét mặt rối rắm khiến Phùng Nhất Nhất nhìn mà đau lòng.
“Đừng lo lắng!”, cô khẽ nâng mặt em trai lên, “Mẹ đã có chị chăm sóc, chuyện
công việc của em tuyệt đối không được phân tâm đâu đấy!”.
Cô nói
thế này khiến Phùng Nhất Phàm sắp khóc rồi. Chàng trai trẻ trưởng thành
thần tốc trong một năm nay, giờ khắc này mắt lại đỏ hoe, khẽ cúi người,
ôm lấy chị gái.
“Chị mới đừng lo lắng ấy!”, giọng điệu và cái ôm
của Phùng Nhất Phàm mạnh mẽ như nhau, “Chị còn có em! Chị, sau này em sẽ làm chỗ dựa cho chị cả đời! Nếu như anh Gia Thụ bắt nạt chị, đương
nhiên, anh ấy sẽ không có khả năng vô suyên vô cớ bắt nạt chị cho lắm!
Giả dụ sau này anh ấy vô duyên vô cớ bắt nạt chị thật, em nhất định sẽ
đánh chết anh ấy!”.
Câu nói cuối cùng của cậu vừa hung dữ vừa cay độc, hùng hồn vô cùng, khiến trái tim Phùng Nhất Nhất ấm áp, ngọt ngào.
Người này, rốt cuộc vẫn là em trai của cô.
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ Tạ Gia Thụ đã đến, sớm đến mức Phùng Nhất
Nhất vẫn còn đang ngủ trên giường. Anh đứng ngoài cửa gọi điện cho Phùng Nhất Phàm, Phùng Nhất Phàm mặc quần đùi hoa rón rén ra mở cửa cho anh.
Tạ Gia Thụ quẳng bữa sáng nóng hổi cho Phùng Nhất Phàm, chỉ chỉ về phía
nhà bếp. Đồng chí Phùng Nhất Phàm còn đang ngái ngủ lúc lắc cái mông cầm bữa sáng chạy vào trong.
Sau đó, Tạ Gia Thụ nhẹ chân nhẹ tay bước vào phòng của Phùng Nhất Nhất rồi khóa cửa lại.
Co vẫn đang ngủ, trong phòng tối lờ mờ, có chút bí bách, nhưng lại có hơi
thở thơm tho ấm áp… Trước kia, người ta gọi phòng của con gái là khuê
phòng, có phải là bởi vì hơi thở khiến người ta say đắm này không?
Tạ Gia Thụ rón rén đi đến trước giường, khom lưng, nương theo tia sáng lờ mờ chăm chú nhìn người đang ngủ.
Số lần qua đêm với cô quả thật là quá ít, hiếm hoi như lông phượng sừng
lân, có thể đếm được. Hơn nữa, trước đó trong lòng anh luôn hờn giận,
lúc ôm chặt cô cũng cảm thấy không cam tâm, không giống như bây giờ,
trong lòng vui sướng mà ngắm cô… Cô thật đẹp!
Cô gái đẹp này, rất nhanh thôi sẽ trở thành vợ của anh!
Tạ Phùng Thị.
Tạ Gia Thụ nghĩ lung tung, đến vấn đề tên trên bia mộ sắp hàng sóng vai
thế nào với cô anh cũng đã nghĩ ra, nghĩ đến khóe mắt chân mày đều phát
sáng.
Anh thò tay vào túi lấy chiếc nhẫn mới mua trên đường tới
đây, khẽ cầm lấy bàn tay đang đặt bên ngoài chăn của cô, rất khẽ rất nhẹ đeo vào ngón áp út cho cô.
Thật hợp, thật hoàn mỹ.
Tạ Gia Thụ thở phào một hơi!
May mà anh tài trí kiệt xuất, tuệ nhãn cao siêu, lại đối với cô thâm tình
như biển, chỉ trong một buổi tối đã có thể mua được chiếc nhẫn kim
cương, còn phải vừa mắt anh, đồng thời phải hợp và đẹp khi đeo vào tay
cô như thế này nữa!
Anh đúng là quá giỏi!
Giờ phút này, Tạ Gia Thụ cảm thấy hai chân mình nhẹ bẫng, tựa như lúc nào cũng có thể bay lên.
Để không bay mất, anh khom người hôn lên mỹ nhân đang ngủ, sau đó cắn một miếng.
Trước đó, trong đầu Phùng Nhất Nhất như cuốn băng quay lại, mơ hồ rồi cũng
coi như ngủ được. Lúc này chính là lúc cô ngủ ngon nhất. Cô mơ mình đang ôm một con cá to, nhưng con cá đó đột nhiên lại mở miệng cắn cô một
miếng!
Cô đương nhiên là phải vung tay gắng sức đánh nó rồi!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên ngay bên tai Phùng Nhất Nhất, khiến cô
bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cô tỉnh táo lại, vừa mở mắt thấy bóng tối lờ
mờ, sợ đến nỗi hét toáng lên.
Bàn tay đang bụm mặt của Tạ Gia Thụ vội vàng chuyển đến bịt miệng cô, “Đừng kêu! Nhất Phàm ở bên ngoài!”.
Phùng Nhất Nhất nhìn rõ là Tạ Gia Thụ, thở phào một hơi, bỏ tay anh xuống, lòng còn sọ hãi hỏi, “Sao anh lại đến đây?”.
Vừa rồi, lúc tỉnh lại, cô nhớ là đã đánh vào mặt anh rất đau. Tạ Gia Thụ
buồn bực nói, “Anh đến kết hôn với em chứ còn gì nữa…Em dám đánh anh!
Ngày tân hôn mà em đã dám đánh vào mặt chồng! Người đàn bà đanh đá!”.
“…” Phùng Nhất Nhất ôm chăn ngồi dậy, xưng hô mà anh nói khiến cô thẹn
thùng mãi, mọt hồi sau mới đưa tay ra sờ mặt anh, nói, “Em không cố ý
mà, đau lắm không?”.
“Ừm…”, Tạ Gia Thụ thuận thế nhào đến ôm cô
như chú gấu con, lăn qua lăn lại trên cổ cô, giọng nói rầu rầu, gần như
làm nũng, “Đau đến mức anh không còn sức lực nữa rồi! Em xem…không còn
sức nữa rồi…”, anh đè lên người cô.
Phùng Nhất Nhất một tay chống lên người Tạ Gia Thụ, một tay xoa mặt anh, khẽ nói, “Anh dọa em sợ chết khiếp! Không kêu một tiếng mà cứ thế bước vào… Nhất Phàm mở cửa cho anh ư? Sao em không nghe thấy tiếng gõ cửa?”.
Tạ Gia Thụ chẳng thèm
trả lời cô. Chẳng những thế, càng dựa vào cô, anh lại càng quá đáng… Cô
mặc bộ đồ ngủ mỏng manh nằm dưới chăn, anh ở phía trên bọc lấy cô đến độ sắp bốc lửa rồi. Anh ra sức ôm cô, để cô chui vào trong chăn…
“Ưm ưm ưm…”, anh như con gấu quỳ gối xuống người đang nằm trên giường, vừa mất hồn vừa thỏa mãn hừ hừ.
Đã rất lâu rồi mới lại thân mật như thế này! Thực ra thì hai người đều có
chút không quen, chẳng qua là tốc độ thích ứng của Tạ Gia Thụ nhanh như
vận tốc ánh sáng. Hiện giờ, anh chỉ hận sao trước khi vào phòng lại cởi
có mỗi áo khoác ngoài, lúc này còn áo dài quần dài, thật quá bất tiện!
“Em đừng dậy nữa, anh và em ngủ một lúc nhé!”, anh đè lên cô, thở hồng hộc, trơ tráo đề nghị.
Phùng Nhất Nhất khó khăn lắm mới bắt được cái tay đang du ngoạn trong áo ngủ
mình, nhẫn nhịn cơn run rẩy như từng luồng điện chạy trong cơ thể, mạnh
mẽ lôi tay cảu anh ra, nhỏ giọng nhắc nhở, “Nhất Phàm còn đang ở ngoài
đấy. Anh mau dậy đi!”.
Ừm… Là một anh rể tốt có uy nghiêm khuôn
mặt Tạ Gia Thụ tràn đầy xuân tinhfm bịn rịn quyến luyến từ trên người
Phùng Nhất Nhất bò dậy.
Sau đó, anh cuốn lấy chăn của cô, lăn lộn trên giường để an ủi “tiểu ma vương”, Phùng Nhất Nhấttúm áo ngủ chạy vào phòng tắm.
Lúc rửa mặt, cô nhìn mình trong gương, hoài nghi ngắm kỹ bên má. Cho này là sao vậy? Sao lại giống dấu răng thế này, kỳ lạ quá đi mất…
Đang lúc khó hiểu đưa tay sờ lên mặt, cô bỗng ngẩn người, trên tay mình là thứ gì đây?
Phùng Nhất Nhất xông ra ngoài, lao đến phòng khách. Tạ Gia Thụ đang nói
chuyện với Phùng Nhất Phàm, đợi cô cùng ăn sáng. Trước mặt Phùng Nhất
Phàm, anh vẫn nghiêm chỉnh đâu ra đấy. Thấy cô tóc tai bù xù xông ra như kẻ điên, Tạ Gia Thụ thoạt đầu chợt cười, sau đó thấy không ổn, lập tức
đứng lên chắn trước tầm mắt Phùng Nhất Phàm, tiến về phía trước, cài lại khuy áo cho cô.
Phùng Nhất Phàm thò đầu sang bên cạnh, “Chị làm gì vậy? Mới sáng sớm ngày ra đã làm quỷ dọa người à?”.
Tạ Gia Thụ chẳng thèm liếc nhìn, đưa tay ra sau đánh “bốp” một cái, đánh
đúng vào gáy Phùng Nhất Phàm, đánh cho đầu cậu quay về chỗ cũ.
Phùng Nhất Nhất để mặc anh giúp mình cài khuy áo, giơ tay ra, đôi mắt lấp lánh hỏi, “Đây là gì thế?”.
“Em không biết sao?”, Tạ Gia Thụ hỏi lại, lời vừa thốt ra lại sợ cô chê tật cũ của mình tái phát, thẹn thùng bổ sung thêm một câu, “Nhẫn chứ còn
gì, nhẫn kim cương”.
Dù anh có thế nào thì Phùng Nhất Nhất vẫn
chê bai! Ai lại không biết đây là nhẫn kim cương chứ? Một chiếc nhẫn kim cương to bằng hạt đậu tương, lấp lánh đến mức vừa rồi cô suýt thì rơi
lệ.
Tay của cô để ở eo Tạ Gia Thụ, khẽ giọng hỏi, “Anh nhớ tối qua đã nói với em thế nào không?”.
Tạ Gia Thụ muốn lấy tay che mặt mình hoặc mắt cô vô cùng, nhưng mà anh là
đàn ông, anh phải có dũng khí…, “Khụ, anh vốn tìm người đặt làm, nhưng
tối qua gấp rút quá, chỉ có thể mua loại này thôi. Nhưng anh biết em sẽ
không để bụng cho nên anh đã đeo cho em”.
Lúc anh nói mắt cứ cụp
xuống, nói xong thì đứng đó đợi, thấy cô không trả lời ngay, bèn lén
ngước mắt lên nhìn cô, giọng nói cũng nhỏ hơn, mang theo vẻ kiêu ngạo
vốn có và sự không tình nguyện của mình, “Đeo thì cũng đeo rồi… hay là
giwof anh bổ sung thêm cho em cái quỳ gối nữa nhé?”.
Thật ra, Tạ
Gia Thụ cũng biết cầu hôn là nên làm thế nào, nhưng mà, nhưng mà… cơ mà, cơ mà… ngại ngùng lắm, anh không làm được! Ngoại trừ lúc cha qua đời
ra, anh chưa từng quỳ gối trước ai đâu.
Tạ Gia Thụ liếc nhìn Phùng Nhất Phàm đứng bên cạnh, nháy mắt xin cầu cứu.
Anh rể khốn cùng đến độ sắp đỏ bừng hết cả mặt lên rồi! Cậu em vợ này phải bưng thau ra cứu thôi!
Nhưng anh lại quên, vừa nãy anh đã đánh cho Phùng Nhất Phàm mắt mọc sao vàng
lấp lánh, lúc này Nhất Phàm đâu dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa chứ…
Tạ Gia Thụ không đợi được quân cứu viện, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng cả lên.
Anh hạ quyết tâm, đỏ mặt, từ từ khom lưng uốn gối…
Lúc này, Phùng Nhất Nhất đã kịp thời nhào vào lòng Tạ Gia Thụ, anh thở phào một hơi, ôm lấy cô vui sướng khẽ gọi, “Ưm…bà xã!”.
Phùng Nhất Nhất ôm anh, vòng tay qua eo anh, trong lòng chắc chắn có nuối
tiếc, nhưng nhiều hơn cả, nhiều hơn cả là… hết thảy là hạnh phúc cùng
thỏa mãn.