Tổng giám đốc Thịnh là người thế nào? Vừa thấy Tạ Gia Thụ “ngất xỉu” là đã biết tiếp theo mình nên diễn tiết mục gì rồi.
Một người là đối tác quan trọng có giá trị tới vài chục tỷ, một người là
bạn thân của vợ yêu, một người là bạn chơi từ hồi nhỏ, cả ba đều là cha
mẹ nuôi của Gấu Nhỏ. Thịnh thừa Quang cảm thấy việc này thật khó giải
quyết, chỉ có thể đứng ở phe trung lập. Anh gọi người đưa Phùng Nhất
Nhất đến bệnh viện trước, sau đó dặn dò lái xe đến bệnh viện tư nhân
trực thuộc Thịnh Thị. Cuối cùng, anh gọi diện cho Thẩm Hiên, nói rằng
Phùng Nhất Nhất bị xe đâm, bảo Thẩm Hiên mau chóng trở về bệnh viện.
Thẩm Hiên có một căn nhà ở gần bệnh viện, hôm nay đúng lúc đang ở đó. Nhận
được điện thoại của Thịnh Thừa Quang, anh liền chạy từ trên lầu xuống
rồi phi thẳng đến bệnh viện. Đến nơi, Phùng Nhất Nhất vừa làm xong kiểm
tra bước đầu. bác sĩ phòng cấp cứu biết Phùng Nhất Nhất là bạn thân của
Viện trưởng Thẩm, thấy viện trưởng vội vã tiến vào liền đưa sổ ghi chép
cho anh.
Đã nhiều năm rồi Thẩm Hiên không chạy điên cuồng như
vậy, tim đập có chút đau tức. Một tay thay sang áo blouse trắng, tay kia nhận lấy sổ ghi chép lật giở, không thấy có vấn đề gì nguy hiểm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sợ chết khiếp đúng không?”, Phùng Nhất Nhất
đang hồn vía trên mây, Thẩm Hiên đứng trước mặt mà cô cũng chẳng có phản ứng gì, anh bèn dịu dàng hỏi.
Phùng Nhất Nhất lẩm bẩm một câu gì đó không rõ. Thẩm Hiên xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói, “Nào, em nằm xuống đi!”.
Đằng nào cũng đến rồi, để đảm bảo chắc chắn, anh vẫn muốn đích thân kiểm tra một lượt cho cô.
Thẩm Hiên ấn vào xương sườn, Phùng Nhất Nhất theo bản năng co rụt người lại. Lúc này, Thẩm Hiên cũng không sốt ruột, mà còn có tâm tình trêu chọc
con gái nhà lành. Anh giả vờ cúi người kiểm tra tỉ mỉ, rồi lại thì thầm
bên tai cô, “Kiểm tra trước đã nhé, ngoan!”.
“…”
Sao anh lại nói như thể sau khi kiểm tra xong sẽ làm chuyện gì khác nữa vậy?
Vẻ mặt quẫn bách của Phùng Nhất Nhất thật quá buồn cười, Thẩm Hiên cố gắng đè nén tiếng cười, vô cùng mập mờ.
Viện trưởng trêu chọc nữ bệnh nhân, các bác sĩ y tá có đạo đức nghề nghiệp
đều lờ đi, vờ như không thấy. Lúc này, giường bên cạnh đột nhiên phát ra một âm thanh rầu rĩ, sau đó, tấm mành ngăn cách hai giường bệnh bị
người ta kéo ra.
Thẩm Hiên kéo áo khác của Phùng Nhất Nhất lên,
ngẩng đầu nhìn người bên kia, có chút ngạc nhiên, bèn đứng thẳng người
dậy, “Gia Thụ? Tôi nghe nói cậu về rồi, không ngờ lại gặp cậu ở đây?”.
Tạ Gia Thụ liếc mắt nhìn người quần áo không chỉnh tề trên giường bệnh, vẻ sắc lạnh tản ra đôi mắt phượng tuyệt đẹp. Khuôn mặt ấy, dù biểu cảm có
lạnh lùng như băng tuyết thì vẫn đẹp đến vô cùng.
Anh dùng biểu cảm lạnh như băng đó từ từ mở lời, “Viện trưởng Thẩm, lâu rồi không gặp!”.
Cách xưng hô “Viện trưởng Thẩm” lạnh nhạt, khách sáo này đáp lại tiếng ”Gia
Thụ” kia, chẳng khác gì giáng cho Thẩm Hiên một cái bạt tai trước mặt
mọi người.
Dù gì, Thẩm Hiên cũng là bạn từ thuở nhỏ cỏ Thịnh Thừa Quang. Năm đó, Tạ Gia Thụ vẫn còn thò lò mũi xanh bám đuôi Thịnh Thừa
Quang, Thẩm Hiên cũng được coi là người chứng kiến anh trưởng thành, bây giờ lại bị anh làm cho mất mặt trước mọi người như vậy, ý cười trên mặt bỗng đanh cứng lại.
Hai bên giường là hai người đàn ông đang xù
lông súng gươm sẵn sàng, Phùng Nhất Nhất không thể nằm yên được nữa. Cố
lúng túng ngồi dậy, nói với Tạ Gia Thụ, “Anh không sao chứ?”.
“Em hy vọng anh có sao hay không sao?, Tạ Gia Thụ lạnh giọng căn vặn.
Phùng Nhất Nhất không chịu nổi ánh mắt lạnh như băng của anh, cụp mắt nói
bằng giọng thành khẩn, “Đương nhiên là hy vọng anh không sao rồi…”.
Tạ Gia Thụ nở nụ cười châm chọc, “Vậy sao? Nhưng nếu anh không sao thì chẳng phải uổng công em đụng xe vào ư?”.
Trong lòng Thẩm Hiên đã hiểu, anh hỏi Phùng Nhất Nhất, “Em đâm xe vào cậu ấy à?”.
Phùng Nhất Nhất thở dài gật đầu. Tạ Gia Thụ cười khoe hàm răng trắng bóng,
nhìn Thẩm Hiên bổ sung, “Là cô ấy đuổi theo từ phía sau, rồi đâm sầm váo xe tôi!”.
“Em không cố ý!”, Phùng Nhất Nhất rầu rĩ giải thích,
“Em cũng không biết tại sao đâm vào xe anh, nhưng quả thật là em không
cố ý!”.
Trò cố ý đâm xe để quyến rũ người khác thiểu năng lăm,
hiểu không? Muốn gặp anh, cô cứ đến thẳng nhà Tử Thời gặp anh có phải
tốt hơn cái chiêu trò này nhiều không? Là anh xem quá nhiều phim truyền
hình rồi!
Thẩm Hiên đặt tay lên vai Phùng Nhất Nhất, khẽ vỗ về,
rồi nói với Tạ Gia Thụ, “Hai người lâu rồi không gặp, dù trước đây có gì không vui vẻ cũng đã là chuyện của quá khứ rồi, không cần thiết phải
hận thù đến tận bây giờ. Huống hồ, Nhất Nhất, cô ấy nhát gan lắm, dù có
muốn báo thù cũng gọi người khác tới đâm xe’.
Quả thật, không
phải là cô ấy cố ý đâu, mà dù có cố ý đi chăng nữa cũng chỉ vì báo thù
thôi, chẳng phải quyến rũ gì đó đâu, cậu nghĩ nhiều rồi!
Tạ Gia
Thụ nhìn bàn tay Thẩm Hiên đang đặt trên vai Phùng Nhất Nhất, giọng điệu bình thản, “Vậy thì tôi hiểu rồi, sau này, nếu tôi có xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn, tôi biết phải đi tìm ai rồi”.
Hai người đàn ông,
anh một câu, tôi một câu, bất phân thắng bại. Tạ Gia Thụ thần sắc bình
tĩnh, Thẩm Hiên tuy nét mặt mang ý cười, trong lòng lại đang nghi hoặc:
Chẳng phải bên Mỹ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh hay sao? Sao tiếng
Trung của thằng nhóc này lại tăng vọt thế này?
Phùng Nhất Nhất bị kẹp ở giữa, sốt sắng muốn chết. Cô muốn giải thích nhưng Thẩm Hiên lại xoa đầu, tỏ ý cô không cần nói gì nữa, “Suỵt!”, anh dịu dàng an ủi cô
trước mặt Tạ Gia Thụ, “Không sao đâu.. em không sao là tốt rồi!”.
Thật ra, đây chỉ là một câu an ủi rất bình thường giữa bạn bè với nhau,
nhưng trong tình cảnh này, có người nghe lại cảm thấy rất khó chịu,
khuôn mặt vẫn giữ nụ cười tự nhiên, nhưng tay đặt bên hông đã cuộn chặt
thành nắm đấm.
Phùng Nhất Nhất ngồi trên giường, mắt cụp xuống, vừa vặn nhìn thấy nắm đấm của anh, tim bỗng đập nhanh hơn vài nhịp.
Sau khi buông lỏng nắm đấm, Tạ Gia Thụ xoay người, động rác vô cùng bạo lực kéo phắt tấm rèm, ròng rọc trên tấm rèm bỗng văng tung tóe khắp nơi.
Bác sĩ, y tá, bệnh nhân trong phòng đều hướng mắt về phía này. Trợ lý
của Tạ Gia Thụ ba chân bốn cẳng chạy đến, một tay đỡ Tạ Gia Thụ, nét mặt lo lắng như thật, “Tổng giám đốc Tạ! Có phải anh choáng váng đầu óc hay không? Anh mau nằm xuống!”.
Tạ Gia Thụ lạnh mặt đẩy anh ta ra, tự mình trở về giường bệnh, “phịch” một tiếng thật lớn.
Viện trưởng Thẩm không truy cứu việc Tạ đại thiếu gia hủy hoại vật chất của
bệnh viện, bình tĩnh đứng trước giường bệnh của Phùng Nhất Nhất, sắp xếp các bước kiểm tra tỉ mỉ tiếp theo. Thông thường thì đây là việc mà
Phùng Nhất Nhất chú trọng nhất, nhưng hôm nay, cô lại từ chối một cách
bất thường, “Không cần đâu, em không sao cả, không bị đâm vào đâu hết”.
Thẩm Hiên liếc nhìn đang được thư ký, trợ lý và luật sư vây quanh đưa về
phòng bệnh, cất giọng đầy ẩn ý, “Em vẫn nên kiểm tra cho đảm bảo thì
hơn”.
Thật ra, Phùng Nhất Nhất hiểu ý của Thẩm Hiên: Tạ Gia Thụ
đã gọi cả luật sư đến rồi, nếu anh muốn truy cứu trách nhiệm, tốt nhất
cô nên bị thương ở đâu đó mới dễ dàng vượt qua cửa ải này.
Nhưng
cô lại không nghĩ như vậy, lắc đầu nói, “Anh ấy không phải là người như
ngày xưa nữa… sẽ không rảnh rỗi để so đo tính toán với em đâu”.
Không phải là Tạ Gia Thụ của ngày xưa nữa, sẽ không vì chuyện cô giẫm lên đôi giày da mới của anh mà giận dỗi cả ngày, sẽ không đưa cô lên đỉnh núi
ngắm những giọt sương còn vương trên cỏ lúc mặt trời mọc, sẽ không cùng
cô chơi điện tử, đọc truyện tranh cả ngày mà chẳng làm việc gì,… Một là, bây giờ anh có rất nhiều việc nghiêm túc cần phải làm. Hai là, anh
không còn quan tâm đến cô nữa.
“Ôi, thật mất mặt!”, Phùng Nhất
Nhất khẽ chớp mắt, đưa tay xoa mặt, rầu rĩ thở dài, “Lúc ấy, em đâm xe
vào anh ấy thế nào nhỉ? Em đã không còn nhớ xảy ra chuyện gì nữa rồi!”.
Thẩm Hiên cho hai tay vào túi quần, chậm rãi nói, “Anh còn tưởng rằng em cố ý báo thù cậu ấy đấy”.
Tạ Gia Thụ không có ở đây nên Phùng Nhất Nhất cũng có tâm tình trêu chọc
lại, “Cái gì cơ? Không ngờ em lại nghĩ em là loại con gái độc địa ấy!”.
“Đúng vậy!”, bác sĩ Thẩm cười híp mắt, ‘Vậy mới càng xứng đôi với anh chứ!”.
“Thẩm Hiên”, Phùng Nhất Nhất nhìn anh nói, “Cuối cùng thì em cũng đã phát hiện ra một ưu điểm của anh”.
“Một?”
Sao lại chỉ có một?
“Nói anh nghe xem nào!”.
“Anh rất hiểu bản thân mình.”
Thẩm Hiên cười khiêm tốn, “Ừm, anh luôn biết mình là một người đàn ông hoàn mỹ, anh tuấn, thiện lương, dịu dàng ân cần”.
‘Ọe…”
“Mọi người mau lại đây!”, thẩm Hiên ấn người đang giả vờ lom khom nôn mửa,
dáng vẻ nghiêm túc, cao giọng nói, “Cô ấy có triệu chứng chấn động não,
sắp xếp kiểm tra chụp X-quang sọ, CT não, điện não đồ, kiểm tra lưu
huyết não”.
Phùng Nhất Nhất khăng khăng không chịu làm những kiểm tra đó, cô vội vàng xuất viện như thể đang bị ai đó rượt đuổi. Hôm nay
là ngày nghỉ của Thấm Thiên, vốn là vì cô nên anh mới đến, giờ cô xuất
viện rồi, anh cũng không có việc gì làm, liền đưa cô đi ăn cơm để trấn
an, rồi lại lái xe đưa cô về nhà.
Lúc ăn cơm hai người vẫn truyện trò vui vẻ như bình thường. Họ lấy chuyện ngày hôm nay ra để trêu chọc, cũng nhắc đến cái tên “Tạ Gia Thụ”, thậm chí còn ôn lại mấy câu nói năm xưa.
Nhưng ai không nói thật lòng mình, ai gượng cười vui vẻ, người đối diện có thể nhận ra ngay.
Xe dừng dưới nhà họ Phùng, Phùng Nhất Nhất chuẩn bị xuống xe như thường
ngày, đang định tháo dây an toàn ra thì nghe thấy tiếng “bíp”, Thẩm Hiên đã khóa cửa xe lại.
Cô giật bắn mình, quay đầu nhìn anh.
Bác sĩ Thẩm cũng nhìn cô, gương mặt nhìn nghiêng của anh cười vừa xấu xa
vừa mê hoặc, “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt vô tội ấy! Anh sẽ hoài nghi em
cố ý quyến rũ anh đấy!”.
Phùng Nhất Nhất bỗng nhói lòng, nhưng
lại vờ như không để tâm, thuận theo lời anh hỏi lại, “Miệng lưỡi ghê gớm thật sự là không có thuốc chữa sao?”.
Thẩm Hiên không đưa ra bất ký gợi ý nào, với thế tiến công nhanh như chớp, khẽ đoạt lấy cánh môi
cô, “Như thế này có lẽ sẽ tốt hơn một chút!”.
Lại bị hôn rồi… Phùng Nhất Nhất đờ người ra đó, không biết nên nói gì mới phải.
Thẩm Hiên không cho cô cơ hội lên tiếng, với tay mở khóa xe, cười híp mắt, “Đêm nay ngủ ngon nhé! Đừng nghĩ ngợi gì cả!”.
Phùng Nhất Nhất xuống xe trong tâm trạng rối rắm, vừa bước được hai bước, lại vòng qua đầu xe, đi đến bên ghế lái , gõ cửa.
Thẩm Hiên hạ kính xuống, cười gian xảo, rất lả lơi.
Phùng Nhất Nhất giữ những lọn tóc đang bị gió đêm thổi bay, nét mặt rất
nghiêm túc nói, “Quả thật là hôm nay phải cám ơn anh nhiều rồi!”.
Nếu không có Thẩm Hiên ở đó, cô không biết mình sẽ mất mặt thế nào trước Tạ Gia Thụ.
Thẩm Hiên cong môi, thoáng cười vui vẻ, “Chỉ cảm ơn suông thôi sao?”, thấy
cô lập tức trở nên lúng túng, lòng anh cũng chùng xuống, nhưng miệng vẫn tiếp tục nói, “Phải nợ anh một bữa cơm chứ!”.
“Được!”, Phùng Nhất Nhất đồng ý một cách sảng khoái, thần sắc thả lỏng hơn, vẫy tay, “Vậy anh lái xe cẩn thận nhé! Tạm biệt!”.
Nói dứt lời, cô quay người rời đi.
Thẩm Hiên nhìn bóng lưng cô, bỗng nhiên gọi giật lại, “Nhất Nhất”.
Phùng Nhất Nhất quay đầu, bên cửa xe, dưới ánh đèn đường, ngũ quan trên gương mặt người đàn ông được ánh sáng khắc họa thành những đường nét thâm
thúy. Trên áo lông cừu màu đen lộ ra cổ áo sơ mi trắng phẳng phiu, trong làn gió đêm đầu xuân của thành phố G, anh tuấn khiến người ta động
lòng.
“Đừng bị mê hoặc đấy nhé!”, người đàn ông tuấn tú nhìn cô
bằng ánh mắt dịu dàng, thiết tha , giọng nói vang vọng, “Có lẽ em đang
cảm thấy lòng mình có chút khác thường, nhưng anh nói cho em biết, đó
không phải là vì cậu ấy, nếu không năm xưa em đã không lựa chọn như vậy. Điều em hoài niệm là em của ngày xưa, em nhớ nhung tuổi thanh xuân hồn
nhiên của em. Nhưng Nhất Nhất à, tuổi thanh xuân và sự hồn nhiên ấy đều
đã là chuyện của quá khứ rồi. Con người nên sống cho hiện tại, phải vậy
không?”
Gió đêm khe khẽ lùa vào mái tóc, khẽ vén lọn tóc ra sau
tai, cảm giác như có thứ gì đó cứa vào tim, Phùng Nhất Nhất cố nói bằng
giọng điệu bình tĩnh, “ Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ nghiêm túc”.
Thẩm Hiên gật đầu tỏ ý tán đồng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bỡn cợt,
“Nể mặt chúng ta làm bạn bè nhiều năm như vậy, em phải công bằng đấy
nhé! Năm đó, anh không gây phiền phức cho Tạ Gia Thụ, giờ cậu ta lại
chạy tới ngáng chân anh, rất không có nghĩa khí, phải vậy không?”.
“…Anh mau quay về đi, không về nữa là có thể em sẽ động thủ đánh anh đấy!”.
Phùng Nhất Nhất bước lên lầu, trong nhà chỗ nào cũng kê bàn đánh bài, đánh
mạt chược, đấu địa chủ, bàn nào bàn nấy khí thế ngút trời. Cô bước vào
mà chẳng ai thèm để ý, Phùng Nhất Phàm cũng không có nhà.
Cô chán nản về phòng tắm rửa, sau đó ra nằm phịch xuống giường rồi quờ quạng điện thoại, gọi cho Tử Thời.