Hoài Niệm

Chương 61: Q.2 - Chương 61: Chương 23: tiếp




Ngày hôm sau, Phùng Nhất Nhất quả quyết bỏ công việc ở thành phố H. Sau đó, mẹ Phùng xuất viện về nhà, thay cô chuẩn bị hôn lễ. Tiếp đó, Phùng Nhất Phàm từ Hải Nam công tác trở về, bị Phùng Nhất Nhất đánh cho một trận.

Một tháng sau, xuân về hoa nở, đã sắp cận kề ngày tổ chức hôn lễ, dự định về nước của Thẩm Hiên cũng được đưa lên lịch trình.

Sau khi Tạ Gia Thụ và Phùng Nhất Nhất thương lượng, quyết định tạm thời giấu chuyện con cái với hai bên gia đình. Trong lòng Tạ Gia Thụ bồn chồn, hồi hộp, sợ rằng kéo dài một thời gian, chắc chắn không lừa được lão hồ ly là mẹ Phùng. Còn Phùng Nhất Nhất lại sợ sau khi Tạ Gia Vân biết sẽ tức giận.

Nhưng Tạ Gia Thụ vẫn thờ ơ như không, nói với cô, ‘Chuyện chị anh giấu anh còn nhiều hơn, chút chuyện này là gì chứ. Hơn nữa, bây giờ chị ấy đang mang thai đứa thứ hai, đã nói rõ là sẽ mang họ Tạ nhà anh rồi. Nếu chúng ta không có ý định có con, đứa con kia của chị ấy coi như là của chúng ta. Sau này, cổ phần Tập đoàn Trường Lạc trong tay anh sẽ cho con chị ấy thừa kế. Chị ấy sẽ không tức giận đâu”.

Nuôi con của Tạ Gia Vân? Phùng Nhất Nhất nghĩ mà cảm thấy lạnh sống lưng làm sao…

Hôm nói chuyện này, họ đi đến tiệm váy cưới để thử váy. Phùng Nhất Nhất lần đầu tiên được thử váy cưới. Ngày hôm đó, cả tiệm không làm việc, chỉ tiếp đón mỗi họ. Lúc rèm trong phòng thử đồ được kéo ra, những lời lải nhải không ngớt của Tạ Gia Thụ ở bên ngoài bỗng im bặt.

“Ôi trời ơi…”, anh chầm chậm từ ghế đứng dậy, đi đến trước mặt cô. Cô đứng trên bậc hình tròn thử váy, cao hơn anh. Anh ngửa mặt lên nhìn cô, nét mặt ngỡ ngàng.

Lúc nhỏ, Tạ Gia Thụ từng có một cái máy đọc truyện cổ tích giúp anh ngủ ngon. Mặc dù chưa được mấy ngày đã bị anh cố tình đập hỏng, nhưng anh đã được cái máy đó kể cho nghe câu chuyện về nàng công chúa.

Hình dáng của công chúa mà anh có thể tưởng tượng vào lúc đó chẳng qua cũng chỉ là cô, người đang ở trước mặt anh đây.

Trong giờ phút này, ánh mắt của Tạ Gia Thụ quả thật là quá nồng nàn, say sưa, ngây ngất, lòng Phùng Nhất Nhất bỗng trở nên mềm mại, kìm lòng không đặng mà cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn ngọt ngào trên trán anh.

Tạ Gia Thụ đưa tay ra kéo, cô càng thêm ngọt ngào, áp mặt vào anh, sau đó chợt nghe anh nói bên tai, “Em thật giống cây thông Noel phủ tuyết”.

Trước mặt nhân viên đang cười trộm trong phòng, Phùng Nhất Nhất hung hăng nhéo tai anh!

Tạ Gia Thụ kêu oai oái, nhà thiết kế vội vàng tiên lên giải vây giúp anh, rồi gọi trợ thủ đến buộc chặt thêm nửa tấc ở phần eo Phùng Nhất Nhất xem thế nào.

Tạ Gia Thụ ở bên xoa xoa tai, giọng nói vui vẻ, “Thu thêm hai tấc nữa đi, eo nhỏ càng đẹp. Yên tâm đi! Mấy ngày này tôi sẽ trông chừng cô ấy, không cho cô ấy ăn!”.

“Ọe…”

Không phải Phùng Nhất Nhất đùa giỡn, mà cô thật sự muốn nôn. Đai thắt eo vừa thắt chặt, cô bỗng thấy dạ dày bỗng dội lên cảm giác khó chịu, bụm miệng nôn khan một tiếng.

Tạ Gia Thụ lại tưởng rằng cô cố tình chọc anh, ha ha ha ha cổ vũ

May mà nhân viên trong tiệm áo cưới từng gặp nhiều tình huống thế này, vội vàng nới lỏng dây thắt eo cho Phùng Nhất Nhất, sau đó hai người nâng váy lên giúp cô, hai người khác dìu cô vào nhà vệ sinh.

Lúc Tạ Gia Thụ cùng theo vào còn mơ hồ, ở bên ngoài nhà vệ sinh bị nhà thiết kế kéo ra nhỏ giọng hỏi, “Sao không nói một tiếng hả? Hiện giờ còn chưa lộ bụng chứ gì? Phần eo không nhìn ra chút nào luôn…”

Lời này khiến Tạ Gia Thụ giật mình, sắc mặt hoàn toàn thay đổi!

Đợi Phùng Nhất Nhất từ trong nhà vệ sinh đi ra, nói có lẽ là đồ ăn sáng quá nhiều dầu mỡ, vẻ mặt anh bình thản như thường nói, “Em lắm chuyện quá! Được rồi, hôm nay cứ như vậy đã, tôi còn chút chuyện , chúng tôi đi đây”.

Ra khỏi tiệm váy cưới, Phùng Nhất Nhất thấy Tạ Gia Thụ gọi tài xế đến, cô tò mò hỏi, “Anh phải đi công chuyện à?”.

Tạ Gia Thụ không thể nói với cô hiện giờ tay anh run tới mức không thể lái xe, chỉ ngắn gọn, “Thẩm Hiên quay về rồi, chúng ta đến chỗ anh ta. Có vui không? Có mong đợi không?”.

Không ngờ giờ phút này mà còn có thể buông lời trêu chọc, Tạ Gia Thụ quả thật là khâm phục bản thân mình ghê gớm!

Phùng Nhất Nhất trừng mắt với anh.

Tạ Gia Thụ cười rồi đưa tay ra nắm lấy tay cô.

“Này…sao tay anh toàn mồ hôi thế?”, Phùng Nhất Nhất đưa tay ra sờ trán anh, “Anh sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?”.

Tạ Gia Thụ nghiêng đầu dựa vào vai cô, giọng yếu ớt, “Mẹ ơi ‘bạn nhỏ’ của con đau lắm…”

“…Cút!”.

Anh vẫn bỉ ổi như thường ngày, Phùng Nhất Nhất hoàn toàn không phát giác ra điều gì bất thường. HAi người tay trong tay vào bệnh viện, lúc bị lấy máu, Phùng Nhất Nhất tưởng chỉ là kiểm tra thường lệ, còn vùi mặt vào lòng bàn tay Tạ Gia Thụ làm nũng.

Đến khi Thẩm Hiên cầm kết quả chạy vội từ trên lầu xuống, Phùng Nhất Nhất chưa kịp ấp ủ cảm xúc gặp lại sau bao ngày xa cách, đã thấy Thẩm Hiên mang theo bộ dạng hận không thể cho Tạ Gia Thụ hai cái tát xông đến, “Đã sáu tuần rồi! Cậu làm ăn cái kiểu gì vậy?”.

Không ngờ Tạ Gia Thụ vẫn có thể cười nhẹ nhõm, nói, “Con người quá cừ thật đúng là không có cách nào khác…”.

Nhất thời Phùng Nhất Nhất còn chưa phản ứng lại, Tạ Gia Thụ đã rút lấy báo cáo trong tay Viện trưởng Thẩm, người để râu ria càng thêm phần mê người, lật giở soàn soạt đến trang cuối cùng, mấy chữ “Mang thai sáu tuần” bên trên chói lọi đến độ khiến người ta đau mắt… Gập báo cáo kết quả lại, Tạ Gia Thụ nhắm mắt, đưa tay kéo Phùng Nhất Nhất ở bên cạnh vào lòng.

“Đừng sợ!”, cằm anh khẽ cọ vào mái tóc cô, “Đừng sợ… có anh ở đây!”.

Cho dù là sự tình có chuyển biến xấu đến mức nào, anh ở bên em, dù sao thì xấu nhất chẳng qua cũng chỉ là …chết.

Anh không sợ, nhất định anh sẽ ở bên em.

Phùng Nhất Nhất không hiểu tình hình trước mắt, đã xảy ra chuyện gì?

Cô vừa tò mò lại cảm thấy hoang mang. Hiện giờ, trái tim cô giống như có một con dã thú bị nhốt trong lồng sắt, liều mạng đâm đầu vào lồng, bực bội, hoảng sợ, tuyệt vọng.

Đúng vậy, tuyệt vọng, cô đã dự cảm được chuyện rất tệ.

Cô gắng sức đẩy Tạ Gia Thụ ra, cướp lấy bản báo cáo kết quả. Tạ Gia Thụ không chịu buông tay, Thẩm Hiên đã ở bên phẫn nộ rống lên, “Quy trình phẫu thuật tôi đã sắp xếp xong rồi, cậu nhịn một chút không được à? Tôi đã nói ra rõ ràng với cậu rồi chứ? U xơ đó nằm ngay động mạch chủ, nguy hiểm phẫu thuật đã đủ cao rồi. Bây giờ cậu lại để cô ấy mang thai! Cậu có biết phẫu thuật trong thời kỳ mang thai sẽ rất dễ sảy thai không hả? Cậu có biết nhóm máu của cô ấy đặc biệt, lần đầu đã sảy thai, lần sau mang thai sẽ càng khó khăn không?!”.

Được tình địch ngày xưa giao phó tình cũ, vì con của họ, Thẩm HIên đã từ xa xôi vạn dặm trở về. Có biết mỗi ngày bác sĩ Thẩm phải chuẩn bị tâm lý bao nhiêu lần với bản thân mình không hả?

Nhìn anh ấy xem, ưu sầu đến độ không có thời gian cạo râu kia kìa!

Đến nay, lịch trình phẫu thuật đã sắp xếp thỏa đáng, giờ bất thình lình gặp trở ngại, lại còn vì Tạ Gia Thụ, bảo anh sao có thể không nổi điên như sư tử cho được?

Sư tử cuồng nộ rống lên xong, thấy Tạ Gia Thụ đã bị Phùng Nhất Nhất đẩy bay ra ngoài!

Thẩm Hiên thầm mắng cho đáng đời, rảo bước đến dìu thai phụ, vội vàng nói với cô, “Em nhẹ nhàng chút! Cẩn thận, cẩn thận!”.

Lúc này, Phùng Nhất Nhất đã quên bẵng tâm tình sau bao ngay fgawpj lại, sốt ruột lại mù mờ bắt lấy tay của Thẩm Hiên hỏi, “U xơ gì? Phẫu thuật gì? Em mắc bệnh hiểm nghèo gì rồi?”.

Sắc mặt Thẩm Hiên biến đổi, nhìn Tạ Gia Thụ bằng ánh mắt không dám tin, “Cậu không nói cho cô ấy biết sao?”.

Tạ Gia Thụ chống tay đứng lên, nét mặt vững vàng đi đến, giải thích, “Đã nói một phần, còn chưa kịp nói toàn bộ”. Anh dìu Phùng Nhất Nhất. lúc nói chuyện với cô, giọng điệu thoắt cái đã đượm vẻ dịu dàng, “Vốn anh muốn qua tuần trăng mật rồi nói cho em biết”.

Phùng Nhất Nhất nhéo tay anh, cướp lấy báo cáo, vội vàng đọc nhanh như gió, từ ngón tay đến đáy lòng đã thấu lạnh.

U xơ tử cung, bốn centimet, đề nghị phẫu thuật, sau phẫu thuật hai năm dùng thuốc trị liệu, hai năm sau có thể thử thụ tinh trong ống nghiệm.

“Tạ Gia Thụ, anh…”, cô không biết phải nói gì, “Anh…”.

Tạ Gia Thụ lại ôm cô, “Em đừng sốt sắng, từ từ nói… Vốn anh muốn sau hôn lễ mới nói cho em biết, dù sao thì lúc đó mới chuẩn bị xong phẫu thuật”.

Anh muốn dành cho em một hôn lễ tuyệt vời. Anh muốn em làm một cô dâu hạnh phúc nhất.

Anh muốn dù sau này có gặp phải một vài khó khăn gian khổ, em cũng có thể có một quãng thời gian tân hôn đủ để tưới đẹp cả hồi ức của em.

Thẩm Hiên đứng ở bên nhìn cặp vợ chồng mới cưới ôm nhau buồn bã, lòng anh cũng thấy khó chịu, lạnh lùng công kích chú rể, “Vậy thì cậu cũng phải cẩn thận chứ!”.

“Tôi làm sao mà biết được? Anh tính thời gian xem!”, lúc Tạ Gia Thụ rống Thẩm Hiên, không có chút kiềm chế nào.

Mang thai sáu tuần, tức là rơi vào lúc vừa ra báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn.

Lúc đó, bác sĩ trịnh trọng đề nghị Tạ Gia Thụ đi mời Viện trưởng Thẩm quay về. Tạ Gia Thụ không chút do dự, gạt cả sĩ diện và tôn nghiêm sang một bên, lập tức quỳ gối cầu xin Thẩm Hiên. Chuyện liên quan đến Phùng Nhất Nhất, Thẩm Hiên đành nể mặt. Sau khi xem xong tài liệu kiểm tra sức khỏe được gửi đến, Thẩm Hiên đề nghị lập tức phẫu thuật loại bỏ khối u, trong hai hai năm dùng thuốc trị liệu, hai năm sau thử thụ tinh trong ống nghiệm, đây là phương án tốt nhất.

Nếu lúc đó dừng hôn lễ rồi phẫu thuật ngay lập tức, không biết có tốt hơn bây giờ hay không?

Lòng Tạ Gia Thụ rối bời nghĩ.

Người bị anh cưỡng ép ôm vào lòng lúc này đột nhiên cất giọng yếu ớt, “Gia Thụ, chân em mềm nhũn ra rồi… không đứng nổi nữa…”.

Tạ Gia Thụ cực kỳ hoảng sợ, cuống cuồng buông cô ra, bế thốc lên. Viện trưởng Thẩm dẫn đường, vội vàng đưa đến phòng bệnh trên lầu.

Thật ra thì Phùng Nhất Nhất chỉ là sợ quá nên chân mới mềm nhũn, chưa đến mức ngất xỉu, nhưng đầu óc cũng mê man. Phòng bệnh xa hoa được sắp xếp cho mẹ Phùng ở trước đó, giường và gối đều rất thoải mái, cô mê man ngủ một giấc.

Không ngờ trong giấc ngủ này, cô còn nằm mơ. Cô mơ thấy một con hổ nhỏ, trên người có đường vân lốm đốm, vô cùng đáng yêu. Thoạt đầu, nó chồm hổm trên đất, ngửa mặt nhìn cô, đôi mắt đen ướt sườn sượt, giống như Tạ Gia Thụ. Phùng Nhất Nhất nhìn mà thấy lòng dịu dàng vô ngần. Cô đưa tay về phía con hổ con, nó ngây thơ nghiêng đầu, bỗng nhún người nhào vào lòng cô!

Quả thật là rất giống Tạ Gia Thụ! Phùng Nhất Nhất hôn nó trong lòng, nó cọ đầu vào cằm cô, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ vừa non nớt vừa oai phong.

Trong mơ, Phùng Nhất Nhất cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vô cùng vui vẻ, có gì đó tràn vào tim cô khiến nó trở nên đầy ắp, đầy ắp.

Lúc tỉnh lại, cô còn chưa mở mắt đã nghe thấy giọng nói của Tạ Gia Thụ được đè thấp, “…Vậy hôm nay bọn con không về nhà ăn cơm nữa ạ. Ngày mai con xem tình hình Nhất Nhất thế nào rồi nói sau ạ. Mẹ nghỉ ngơi sớm đi… Dạ, con biết rồi, Nhất Nhất tỉnh con sẽ chuyển lời đến cô ấy”.

Phùng Nhất Nhất mở mắt, anh đang từ cửa sổ đi tới, thấy cô tỉnh lại, mặt mày anh tươi tỉnh hẳn, đi đến bên giường rồi ngồi xuống, dịu dàng hỏi cô, “Em cảm thấy thế nào? Có muốn uống nước không?”.

Cô không lên tiếng, anh cúi đầu hôn cô, dịu dàng quyến luyến áp mặt vào má cô, nói, “Anh biết ngay là em bị dọa thành thế này mà! Nhát gan thế này, bảo anh làm sao dám nói với em chứ?”.

Phùng Nhất Nhất đưa tay ra sờ mặt anh, ngon tay cô hơi tê dại, cản giác chạm vào anh có chút lạ lẫm.

Nghĩ đến con hổ con trong giấc mơ, cô bỗng thương xót Tạ Gia Thụ, “Vậy anh không nói với em, trong lòng anh có phải rất u sầu, rất buồn bã không?”.

“Cũng vẫn ổn”, Tạ Gia Thụ thẳng thắn, “Giống như lúc em bị bắt cóc ấy, đương nhiên là anh rất lo lắng cho em, nhưng thật ra anh cũng không sợ hãi, buồn bã lắm. Dù sao thì tình huống tồi tệ nhất chẳng qua chỉ là cái chết, anh sẽ đi theo em!”.

Những lời thế này, không thể không cảm động cho được. Phùng Nhất Nhất khẽ vuốt ve anh, cảm động khẽ giọng gọi, “Gia Thụ…”.

Còn chưa đợi cô nói tiếp, anh đã tức tối nói, “Sau đó, anh mới phát hiện ra anh sai rồi! Điều tồi tệ nhất là anh không sợ hãi, còn em lại sợ chạy mất hút!”.

Phùng Nhất Nhất không nhịn được, bật cười.

Nghe thấy cô cười, Tạ Gia Thụ thầm thở phào, hơi ngẩng đầu lên, anh nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, anh cười rồi khẽ giọng nói tiếp, “Phùng Nhất Nhất, điều đó thật sự rất tồi tệ, còn tồi tệ hơn việc bảo anh chết cùng em”.

“Nói bậy”, Phùng Nhất Nhất đưa tay bịt miệng anh lại, “Chết vinh không bằng sống nhục”.

Anh bắt lấy tay kia, đặt xuống một nụ hôn, cố ý làm ra bộ dạng gian trá, “Cho nên, lần này anh không dám lập tức nói cho em biết toàn bộ. Nói cho em nhóm máu của em đặc biệt không thể sinh con, em sẽ cảm thấy hối tiếc. Nhưng nếu nói cho em biết trong bụng em có u xơ, chắc chắn em sẽ hoảng sợ đến mất ăn mất ngủ”.

Anh bình tĩnh trêu chọc, bỡn cợt bỉ ổi thế này khiến Phùng Nhất Nhất dần cảm thấy mọi chuyện không còn đáng sợ như vậy nữa. Tâm tình nhẹ nhõm hơn một chút, cô đưa tay ra ôm đầu anh.

Tạ Gia Thụ áp vào cô thở dài, “Em nói xem sao anh lại lợi hại thế chứ? Một phát trúng luôn mới sợ!”.

“Gia Thụ …anh đừng tự trách!”, thật ra Phùng Nhất Nhất biết lúc này chưa chắc anh đã thoải mái hơn cô, “Đây là chuyện của hai chúng ta, không phải nói chúng ta là vợ chồng, cùng nhau đối mặt rồi sao?”.

Đây là cơ hội mở mồm bỡn cợt tốt thế nào chứ! Nhưng Tạ Gia Thụ một hồi lâu không lên tiếng. Một lúc sau, khi ngẩng đầu lên, anh cố ý chau mày, vui vẻ mà bùi ngùi, “Sau khi đăng ký kết hôn là khác ngay!”.

Phùng Nhất Nhất nở nụ cười an ủi anh. Im lặng một hồi, cô nghiêm túc hỏi, “Giờ anh đừng giấu em nữa nhé! Rốt cuộc thì ca phẫu thuật lần này có bao nhiêu nguy hiểm, anh nói cho em biết đi!”.

Tạ Gia Thụ hít một hơi, đang định nó thì cửa phòng bệnh mở ra, giọng nói mê người của bác sĩ Thẩm truyền tới, “Những chuyện mang tính chuyên môn thế này vẫn nên so anh nói cho em biết thì hơn”.

Lúc này, Phùng Nhất Nhất mới có cơ hội chào hỏi Thẩm Hiên lâu ngày không gặp, “Xin chào, anh vừa trở về là đã như thế này, xin lỗi anh!”.

Thẩm Hiên ngồi xuống sô pha trước giường, hai chân bắt chéo vô cùng điển trai, thở dài, cười nói, “Đúng thế, chẳng có chút lãng mạn nào hết. Vốn anh định phá hỏng hôn lễ rồi cướp hôn. Lúc cha sứ hỏi ‘Còn ai phản đối hôn sự của họ không?’, anh sẽ đứng lên hét lớn ‘Tôi phản đối’!”.

Cùng là chọc Phùng Nhất Nhất vui vẻ, lúc này Tạ Gia Thụ lại nghiêm túc nói, “Anh đứng đắn chút có được không? Bây giờ là lúc để trêu đùa sao?”.

Thẩm Hiên thầm nghĩ: Thôi đi, vừa rồi cậu chỉ thiếu “thải y ngụ thân1” nữa thôi, tôi cách một cánh cửa mà nghe rõ mồn một nhé!

1 Thải y ngụ thân: Nghĩa là mặc y phục sặc sỡ tiêu khiển cho cha mẹ, được bắt nguồn từ một điển cố. Lão Lai Tử là người nước Sở, sinh vào đời Xuân Thu, đã 70 tuổi mà cha mẹ vẫn còn. Vì không muốn thấy con già nua mà lo buồn, ông thường mặc áo sặc sỡ, rồi tay múa miệng hát trước mặt cha mẹ.

Nhưng Thẩm Hiên đến đây quả thực là muốn thảo luận tình hình bệnh tật với hai người họ.

Thật ra, sản phụ thuộc nhóm máu RH âm tính sinh con không có khác biệt gì lớn lắm so với những sản phụ thuộc nhóm máu bình thường, đặc biệt là trong trường hợp họ đã chuẩn bị đủ huyết dịch, giống như Tử Thời, bình yên sinh hai đứa.

còn u xơ tử cung của Phùng Nhất Nhất, ngoại trừ việc gần kề động mạch chủ, phẫu thuật sẽ có nguy hiểm xuất huyết lớn ra thì cũng không có gì đặc biệt, những chuyện này Thẩm Hiên hoàn toàn có thể nắm vững.

Cho nên, kế hoạch vốn dĩ là để cho Phùng Nhất Nhất làm phẫu thuật loại bỏ u xơ tử cung trước, sau đó có thể cô sẽ mang thai tự nhiên, khó khăn hơn người bình thường, nhưng không phải là không có tỷ lệ thành công. Hơn nữa, dù không thể có thai tự nhiên, tiến hành thụ tinh trong ống nghiệm cũng không phải là chuyện gì khó.

Nhưng tình hình hiện tại trở nên vừa đặc biệt vừa khó khăn, Phùng Nhất Nhất đã mang thai. Phẫu thuật trong thời kỳ mang thai dễ dấn đến sảy thai, mà nhóm máu của cô rất đặc thù, nếu thai thứ nhất sẩy, sau này sẽ rất khó mang thai. Nhưng không làm phẫu thuật, chẳng may u sơ phát triển trong thời kỳ mang thai, đến lúc đó sẽ phải phá thai, còn nguy hiểm hơn bây giờ rất nhiều.

Cho nên, rốt cuộc thì ca phẫu thuật này có làm hay không, là vấn đề cần phải cân nhắc kỹ càng.

Thẩm Hiên vừa cùng các bác sĩ có uy tín trong khoa Phụ sản mở cuộc hội chẩn, ý kiến của anh hoàn toàn là xuất phát từ góc độ của Phùng Nhất Nhất, "Chẳng may khối u này tiếp tục lớn lên, đứa bé đến lúc đó vẫn không giữ được, hơn nữa, lúc ấy thai lớn rồi, chỉ có thể phá thai, càng không tốt cho sức khỏe của em, cho nên, anh kiến nghị là phẫu thuật ngay bây giờ".

Anh giải thích tỉ mỉ, rõ ràng xong, hỏi Phùng Nhất Nhất, "Ý của em thế nào?".

luôn im lặng nghe Thẩm Hiên giải thích, lúc này cũng rất bình tĩnh nói, "…Thời gian của hôn lễ đã định cả rồi".

Tạ Gia Thụ ở bên cạnh lập tức nói, "Chuyện hủy bỏ hôn lễ anh sẽ xử lý, em không cần lo lắng. Hoặc là hôn lễ làm đơn giản thôi, tổ chức xong rồi chúng ta lập tức làm phẫu thuật".

"Không", Phùng Nhất Nhất lắc đầu, giọng nói rõ ràng, "Em không thể bỏ con của em".

Thẩm Hiên trầm lặng, Tạ Gia Thụ cúi người nắm lấy tay cô, "Nhất Nhất!", anh cất giọng dịu dàng nói với cô, "Sau này chúng ta vẫn sẽ có con, anh đảm bảo!".

"Em biết, em tin anh, nhưng lúc đó sẽ không phải là đứa bé này", Phùng Nhất Nhất nói chậm rãi, quyết đoán, "Gia Thụ, em không thể bỏ con của em".

"Vậy em thì phải làm sao?", Tạ Gia Thụ sốt sắng, anh không hiểu Phùng Nhất Nhất, người trước giờ luôn sợ chết, người vì bản thân có thể vứt bỏ cả anh, giờ phải làm sao?

"Em không nghĩ cho bản thân em sao? Còn anh thì sao?".

Phùng Nhất Nhất lại an ủi anh, "Không phải có một phương án là lúc sinh con thuận tiện cắt bỏ luôn khối u sao?".

Ánh mắt Tạ Gia Thụ sắc như dao chặt về phía Thẩm Hiên. Thẩm Hiên đau đầu giải thích, "Đó là tình huống của người bình thường. Nhóm máu của em đặc biệt không nói làm gì, vị trí khối u cũng không ổn", anh cực lực đề nghị, "Hai người vẫn còn trẻ, xác suất thành công của việc thụ tinh trong ống nghiệm rất cao".

"Nếu xác suất thành công của thụ tinh trong ống nghiệm rất cao, vậy thì em thất bại cũng không đáng lo, nhiều nhất là hai năm sau lại làm thụ tinh trong ống nghiệm", Phùng Nhất Nhất bình tĩnh nói.

"Nhưng nếu khối u tiếp tục phát triển, em sẽ sinh non, chưa biết chừng còn phải phá thai nữa", Thẩm Hiên giải thích.

Phùng Nhất Nhất gật đầu, "Em tình nguyện mạo hiểm".

Thẩm Hiên thật muốn mắng chửi cho cô tỉnh táo lại, nhưng lại không nỡ, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tạ Gia Thụ.

Tạ Gia Thụ túm tóc, lắc đầu, "Không được, anh không bằng lòng để em mạo hiểm".

"Để em thử xem thế nào!", Phùng Nhất Nhất túm lấy tay anh, nói, "Em không thể bởi sợ hãi mà bỏ con của em được. Gia Thụ, anh cho em thử đi!".

Đàn ông có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác khi có một sinh mệnh đang ở trong bụng mình. Đó không phải là "đứa trẻ naỳ" mà họ đang thảo luận, đó là con của cô. Có người mẹ nào lại có thể giết chết con của mình? Người nhát gan như Phùng Nhất Nhất cũng không làm được.

Cô rất sợ chết, nhưng có một số chuyện còn quan trọng hơn cả sống chết.

"Van anh đấy, anh cứ coi như vì em có được không?", cô cầu xin Tạ Gia Thụ, "Anh không sợ chết cùng em, cùng em hốt hoảng lo sợ mười tháng thì thấm vào đâu chứ?".

Thẩm Hiên cảm thấy đây quả là logic thần kinh, bệnh thần kinh! Anh nhìn về phía Tạ Gia Thụ, ý đồ tìm kiếm sự đồng cảm, mà Tạ Gia Thụ … này!

Tạ Gia Thụ lộ vẻ xúc động, nhìn Phùng Nhất Nhất chằm chằm không chớp mắt, nói, "Lần đầu tiên em dũng cảm thế này, không ngờ lại không phải vì anh trái tim anh đau lắm!".

Thẩm Hiên choáng váng…

Giọng điệu Tạ Gia Thụ mang theo chút tự giễu, nhưng nhiều hơn là thứ khiến Thẩm Hiên vô cùng bất an, "Em đã quyết định thật rồi sao?", Tạ Gia Thụ hỏi Phùng Nhất Nhất.

Trong lòng Thẩm Hiên thầm kêu không ổn!

Phùng Nhất Nhất gật đầu, Tạ Gia Thụ cách một lớp chăn ôm chầm lấy cô.

"Được, anh sẽ ở bên em, cùng em chia sẻ!"

Trên giường bệnh, hai người ôm nhau nồng nàn, Thẩm Hiên ở bên cạnh chỉ muốn nói một câu, "Đúng là đồ thần kinh!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.