Hoài Niệm

Chương 7: Q.1 - Chương 7: Chương 3.3




Trong phòng bếp, có hai người đang tình tứ ngọt ngào, phòng khách bên ngoài cũng rất náo nhiệt. Gấu Nhỏ mở bộ karaoke gia đình mà Tạ Gia Thụ tặng cô bé hồi Tết, quấn lấy cha nuôi Gia Thụ bắt anh hát cùng.

Tạ Gia Thụ từng tung hoành hai giới thời trang, giải trí thành phố G, lý do giành được vòng nguyệt quế “công tử số một thành phố G” không chỉ dựa vào gia thế và khuôn mặt của anh. Tạ đại thiếu gia ăn nhậu, chơi bời đều xếp hạng cao thủ, giọng hát cũng hay tuyệt. Trước kia, giọng hát anh vô cùng trong trẻo. Bây giờ trải qua năm tháng, giọng hát ấy có thêm phần chững chạc, sau khi uống rượu lại có chút khàn khàn. Bài hát thiếu nhi có giai điệu trong sáng lại được anh hát thành giai điệu triền miên dai dẳng, khiến người ta tan nát cõi lòng.

Phùng Nhất Nhất uống hết ly rượu bị Tạ Gia Thụ phớt lờ, lúc này, đã hơi choáng váng, cô dựa vào sô pha bên cửa sổ, thừ người ra. Bên ngoài, bầu trời đầy sao dần phủ xuống, sắc đêm ngây ngất, mê say lòng người… Lòng cô cũng chất chứa một mảnh trời đêm, nhưng chẳng có ánh sao nào lấp lánh chiếu rọi.

Chập chờn trong cơn triền miên, cô luôn cảm thấy có người luôn nhìn mình, nhưng khi cô nhìn qua lại chỉ thấy Gẩu Nhỏ đang nhảy múa hát ca, Thầm Hiên khoanh tay đứng đó nhìn Gấu Nhỏ, Tạ Gia Thụ… ngồi cách cô rất xa, sắc mặt lạnh lùng, dáng vẻ nghiêm túc ngắm nhìn chậu hoa trên bàn trà.

Phùng Nhất Nhất thấy lòng buồn chua chát, giọng hát vừa rồi của anh khiến cô nhớ lại buổi tối hôm anh tỏ tình. Tối đó, anh đưa cô lên đỉnh núi đốt pháo bông, lúc xuống núi anh đã cõng cô.

Đó là lần đầu tiên trong đời có người cõng Phùng Nhất Nhất. Hồi nhỏ, cô luôn thấy cha mẹ cõng Nhất Phàm, ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng cô ngưỡng mộ biết bao! Đến tận khi đó, cô mới tận hưởng cảm giác được người khác cõng trên lưng là thế nào.

Đi bộ là việc cần phải làm đến cùng, chịu mệt một bước sẽ tiến đến gần đích đến hơn một chút. Nhưng nằm bò trên lưng người khác, đôi chân không cần phải bước đi cũng có thể tiến về phía trước, quang cảnh hai bên từ từ lướt về phía sau, con người sẽ trở nên thật nhẹ nhõm, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Cảm giác này… hẳn là “ngồi mát ăn bát vàng”?

Chàng thanh niên Tạ Gia Thụ nhiệt tình thuần khiết chính là người đã mang đến cho Phùng Nhất Nhất cảm giác “ngồi mát ăn bát vàng” tuyệt vời như thế.

Đến một độ tuổi nào đó, em sẽ biết những tháng ngày cô đơn lẻ bóng thật khó khăn biết nhường nào! Dần dần em sẽ phải nếm trải mùi vị của nỗi cô độc, và rồi thời gian gõ cửa, đánh bại lòng kiêu hãnh trong em.

Ngang qua một giao lộ nào đó, em sẽ cảm nhận được rằng, người có thể cùng em chuyện trò thâu đêm ngày một ít đi, em cảm thấy chán ghét khi nỗi cô quạnh cứ bám riết lấy mình, và muốn tìm một người yêu em để gửi gắm quãng đời còn lại.

Giọng nam trầm ấm, ngân nga.

Phùng Nhất Nhất suýt chút nữa là rơi nước mắt.

Nhưng khi cô hốt hoảng quay đầu lại nhìn, không phải là chàng thanh niên Tạ Gia Thụ.

Mà là Thẩm Hiên.

Thẩm Hiên đang hát: Liệu có bao nhiêu người có thể cùng anh đi hết chặng đường? Người nguyện cùng anh đi trọn một đời lại càng ít ỏi. Phải chăng khắc cốt ghi tâm chẳng hề quan trọng đến thế? Cuối cùng thì anh cũng đợi được em, thật may mắn làm sao khi anh không bỏ cuộc!

Cách hơn nửa phòng khách, ngăn bởi Gấu Nhở hai tay đang bưng lấy mặt và Tạ Gia Thụ ngồi yên bất động, Thẩm Hiên nhìn về phía Phùng Nhất Nhất, khẽ hát.

Cuối cùng thì anh cũng đợi được em! Suýt chút nữa anh đã để vụt mất em rồi! Gặp được em ở thời khắc đẹp nhất, coi như đã không phụ lòng mình. Cuối cùng thì anh cũng đã đợi được em!

Bài hát này là nhạc chuông di động của Phùng Nhất Nhất. Sau khi nghe thấy, Thẩm Hiên còn chế giễu, nói cô thèm lấy chồng. Khi ấy, vừa nói dứt lời anh đã lơ đãng ngâm nga vài câu, Phùng Nhất Nhất vô cùng kinh ngạc!

Lúc đó, Thẩm Hiên đang lái xe. Xe dừng trước đèn đỏ, anh gác tay lên vô lăng, ngón tay thon dài, nhàn nhã gõ rất có tiết tấu, quay đầu nói với cô, “Sau này anh sẽ hát cho em nghe”.

Không ngờ lại là hôm nay.

Anh cố gắng đè thấp giọng, nhưng từng câu từng lời rất rõ ràng, tiếng hát chạm vào lòng người rồi vang vọng lại từng hồi. Người đàn ông ở độ tuổi như anh, lại đẳng cấp thế này, làm những chuyện quyến rũ linh hồn của người khác mới vững vàng làm sao!

Bên cửa phòng ăn, Thịnh Thừa Quang trông thấy cảnh tượng trước mặt bỗng nhận ra sự việc quả thật hóc búa, thở dài rồi thấp giọng nói với Tử Thời, “Xong rồi, Thẩm Hiên thật lòng rồi!”.

Mà phía bên sô pha, Tạ Gia Thụ nhìn Phùng Nhất Nhất chăm chú, cô ngồi cách anh nửa gian phòng khách, ngăn bởi Thẩm Hiên đang tình nồng. Ánh mắt Tạ Gia Thụ lạnh như băng.

Thẩm Hiên cũng coi như đã từng lăn lộn chốn tình trường. Cái thuở mười tám đôi mươi theo đuổi bạn gái cũng chưa từng tốn sức thế này. Hôm nay làm chuyện này trước mặt bạn thân tử thuở nhỏ mà nữ chính còn chưa rơi lệ rồi lập tức nhảy vào lòng anh, thật sự khiến anh vô cùng u sầu, phiền muộn.

Anh ngồi trong sân, tay vân vê lon bia, đôi mắt u buồn ngước nhìn trời sao. Một lát sau, ghế tựa bên cạnh khẽ động, anh nhìn người vừa đến, lòng dịu lại, cố ý trêu chọc cô, nhướn mày lả lơi, “Vừa rồi bị anh làm cho cảm động rồi chứ gì? Anh ấp dẫn không?”.

Phùng Nhất Nhất không nhịn được cười, thành thật gật đầu thừa nhận, “Vô cùng hấp dẫn!”.

Thẩm Hiên cười đắc ý, nhưng sau khi nhấp một ngụm bia, nụ cười trên môi lại nhạt dần, còn khẽ thở dài.

Phùng Nhất Nhất thấy anh thở dai, bèn đưa mắt nhìn. Thẩm Hiên quan sát bụi cây xanh dưới ánh trăng trong vườn, nhàn nhạt nói, “Em nói tối nay có hẹn, là hẹn với Tạ Gia Thụ?”.

“Không Phải”, Phùng Nhất Nhất lắc đầu, “Em chỉ không muốn theo anh về nhà ăn cơm”.

Mặc dù Thẩm Hiên đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn bị nghẹn họng, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn cô.

Cô gái này anh hiểu quá rõ, nhát gan, sợ phiền phức, do dự chần chừ, thật hiếm có lúc nào thẳng thắn trực tiếp như vậy. Thẩm Hiên có chút đau lòng.

Ngay cả vị trí khiến cô do dự một chút thôi, anh cũng không có sao?

Bị tổn thương lòng tự trọng rồi…

Anh không lên tiếng, lặng lẽ ngồi trong bóng đêm dưới ánh trăng, nghịch ngợm lon bia. Ánh sáng từ căn phòng cách đây không xa rọi vào gương mặt nhìn nghiêng khiến dáng vẻ đượm buồn càng trở nên mê người. Phùng Nhất Nhất biết là chuyện này rất đáng tiếc, biết anh thật sự rất tốt, nhưng… dù rằng người nguyện cùng mình đi hết một đời vô cùng ít ỏi, những điều từng khắc cốt khi tâm thực sự không quan trọng sao?

Tại sao đến bây giờ cô vẫn để thời gian của mình trôi qua lãng phí?

Nghĩ đến đây cô cũng không cảm thấy hành động tiếp theo của mình điên cuồng gì cho lắm.

“Anh nói em không cồn bằng, em thừa nhận. Công bằng mà nói, anh hấp dẫn hơn Tạ Gia Thụ. Anh tốt như thế nào, phù hợp để yêu đương thậm chí là kết hôn ra sao, em hiểu rất rõ. Một cô gái ở độ tuổi như em, có thể gặp được một lựa chọn như anh, thật sự không dễ dàng, nên trân trọng đến nhường nào… em hiểu quá rõ”, Phùng Nhất Nhất quá sợ hãi, cũng quá kích động, giọng cô đã khàn, lần đầu tiên trong đời cô to gan lớn mật như vậy., “Nhưng Thẩm Hiên à, tình cảm sao có thể là chuyện công bằng được? Anh yêu cầu em công bằng, là bởi vì anh không hề yêu em”.

Anh tỏ tình với côm nhưng chẳng hề suy nghĩ xem cô có để tâm việc anh từng thích người bạn tốt của mình hay không, bởi vì anh không để tâm, giống như anh không có cách nào để tâm đến Tạ Gia Thụ. Ngày hom đó, trong phòng nghỉ bệnh viện, anh đưa trà sữa cho cô, bình thản trêu chọc cô. Khi ấy, anh biết rõ cô vừa từ chỗ Tạ Gia Thụ đi ra, nhưng cô có thể nhìn ra được anh không lo lắng chút nào, cũng không ghen tị, mà chỉ nghĩ đến làm thế nào để thể hiện ưu điểm của mình cho cô thấy.

Người đàn ông này chín chắn, bao dung, ưu tú, thâm tình, chân thành,… nhưng anh không hề yêu cô. Cô từng được một người dồn toàn tâm toàn ý để yêu, nên cô biết, tình yêu là như thế nào. Thẩm Hiên, không yêu cô.

“Nhất Nhất”, Thẩm Hiên quả thật có chút bất ngờ, ngẫm nghĩ rồi nói, “Anh thừa nhận những điều em nói… nhưng anh tưởng rằng em có thể hiểu được điều này, dù sao… chúng ta đều không phải là những người không có quá khứ.

“Em hiểu, nhưng em vẫn để tâm, rất để tâm”, Phùng Nhất Nhất ngồi trong gió đêm mùa xuân lạnh buốt, khẽ nói, “Em hiểu anh không yêu em, bởi vì em cũng không yêu anh. Mức độ cảm mến mà chúng ta dành cho nhau chắc cũng tương đương, điều này rất công bằng. Nhưng em để tâm việc rõ ràng anh không yêu em, nhưng lại hành động như thể rất thâm tình. Anh biết sức hấp dẫn của mình, anh dùng nó để cuốn hút em, chinh phục em. Anh cảm thấy đó là theo đuổi?”.

“Đúng vậy, đây là cách theo đuổi của anh”, lồng ngực Thẩm Hiên có chút khó chịu, anh nói một hơi.

Phùng Nhất Nhất khẽ lắc đầu, “Em thấy anh luôn muốn nhắc nhở em rằng anh là sự lựa chọn tốt nhất của em. Em không thích điều nhắc nhở đó”.

Em từng yêu, em biết nó đẹp nhường nào, anh kêu em vứt bỏ, dù là vì hạnh phúc nửa đời còn lại của mình… em không làm được.

Thẩm Hiên đặt lon bia uống cạn lên bàn, ngón tay thon dài khẽ chạm vào lon, anh thấy giờ phút này, trái tim mình giống như lon bia rỗng ấy, gió thổi một cái là có thể rơi xuống đất, âm thanh vang dội.

Vậy cũng tốt, trong lòng anh an ủi mình, dù sao cô đã chọn nói lời thật lòng, coi như đã mở rộng lòng mình với anh rồi.

“Anh hiểu rồi”, anh nói, “Em cảm thấy tình cảm anh dành cho em không đủ chân thành”.

Phùng Nhất Nhất im lặng, không phủ nhận.

“Xin lỗi, là anh không tốt”, Thẩm Hiên dịu dàng nói, “Cũng là do anh nghĩ em quá từng trải, dày dạn kinh nghiệm rồi, nhưng em vẫn hỉ là một cô bé, trong lòng còn mơ mộng…Anh già rồi, muốn tìm một người để sống an bình qua ngày, nên tưởng rằng em cũng nghĩ như vậy. Xin lỗi, là anh đã nghĩ không chu đáo!”.

“Cũng không phải,…”, Phùng Nhất Nhất bị anh nói vậy cũng cảm thấy hơi ngại ngùng.

“Nhưng có một chuyện, em đừng đổ oan cho anh”, Thẩm Hiên nghiêm túc nói, “Sự theo đuổi và quyến rũ của anh đối với em là nghiêm túc. Nếu em cảm thấy anh yêu em chưa đến mức sâu đậm, đó là bởi vì anh chưa từng yêu. Em không thể bởi vì anh lớn tuổi, mà ngầm cho rằng những tâm tư của anh đều là thủ đoạn”.

Lời này của Thẩm Hiên… khiến trái tim Phùng Nhất Nhất khẽ run lên lẩy bẩy, bỗng chốc quên mất bản thân phải nói gì, chỉ biết ngẩn người nhìn anh.

Thẩm Hiên xoa xoa tóc mái của cô, “Chúng ta vào thôi, ngồi lâu như vậy chắc em lạnh rồi”.

Hơn chín giờ tan cuộc. Mọi người đều uống rượu, Tạ Gia Thụ có tài xế, còn Thẩm Hiên tự lái xe đến. Thịnh Thừa Quang sắp xếp tài xế của anh giúp Thẩm Hiên lái xe trở về. Tử Thời không biết Tạ Gia Thụ đi đón Phùng Nhất Nhất, lúc này nghe vậy liền nói với Thịnh Thừa Quang, “Vây ai đưa Nhất Nhất về?”.

Thịnh Thừa Quang chỉ cười mà không nói, còn bạn nhỏ THịnh Gia Tinh chơi với Tạ Gia Thụ cả buổi lại cất giọng ngọt ngào, “Cha nuôi Gia Thụ đưa mẹ nuôi về nhà!”.

Người lớn ai nấy cũng đều mang tâm sự trong lòng nên im lặng. Thẩm Hiên mở lời trước, phong độ nhẹ nhàng nói với Tạ Gia Thụ, “Vậy thì, Gia Thụ, phiền cậu rồi!”.

Tạ Gia Thụ khoác áo ngoài màu đen lên vai, đeo găng tay màu đen, nghe thấy vậy liền ngước mắt lên, lạnh lùng nói, “Không có gì, dù sao tôi cũng tiện đường… tránh để cô ấy lại đuổi theo rồi đam vào tôi lần nữa”.

Phùng Nhất Nhất thật sự rất muốn nói mình có thể tự về! Thẩm Hiên đi đến trước mặt cô, khẽ nói, “Anh đi trước đây, về nhà thì nhắn tin cho anh, anh sẽ gọi ddienj cho em!”.

Trước mặt mọi người, Phùng Nhất Nhất không đành lòng để Thẩm Hiên mất mặt nên miễn cưỡng gật đầu. Thẩm Hiên chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, cười rồi xoay người rời khỏi.

Thịnh Thừa Quang ở bên cạnh thấy vậy, thầm nghĩ: Gia Thụ vẫn còn non lắm, nhìn Thẩm Hiên kia kìa, chiêu “lấy lùi để tiến” sử dụng thành thạo, cầm thú cũng không bằng thế kia cơ mà!

Trên đường trở về nhà bầu không khí rất yên tĩnh, không ai lên tiếng. Tạ Gia Thụ tao nhã, ngay ngắn trong xe, ánh mắt nặng trĩu suy tư nhìn ra ngoài,. Phùng Nhất Nhất không dám trêu chọc anh chỉ yên lặng.

Không bao lâu sau, xe từ từ dừng lại trước lầu Phùng gia. Phùng Nhất Nhất thở phào nhẹ nhõm, đang định xuống xe thì vai bị người ta ghì chặt. Cô ngoảnh đầu lại nhìn, thấy bàn tay đeo găng tay da màu đen đang ghì chặt túi sách của cô. Cô dùng sức giật ra lại bị Tạ Gia Thụ lạnh lùng trừng mắt cảnh cáo.

Chợt nghe Tạ Gia Thụ nhàn nhạt nói, “cho cậu tan ca đấy, tôi tự lái xe về”.

Sau đó tài xế liền rời đi.

Phùng Nhất Nhất hoảng hốt, “Anh làm sao vậy? Vừa rồi anh uống rượu, không thể lái xe!’.

Tạ Gia Thụ quay đầu nhìn cô, mắt sáng như sao, ”Vừa rồi em và Thẩm Hiên nói gì ở trong sân vậy?”.

“…Không có gì.”

“Phùng Nhất Nhất!”, Tạ Gia Thụ nhấn giọng.

Giống như trước kia, mỗi khi tức giận là anh lại gọi tên cô, nhưng ngày trước, mỗi lần thế này anh đều nhớn nhác. Trước kia, Phùng Nhất Nhất nhát gan là thế, chỉ cần anh dùng giọng điệu này để gọi, cô liền thỏa hiệp.

Nhưng bây giờ, giọng điệu của anh vừa trầm thấp vừa lạnh lùng, nghe còn nguy hiểm hơn ngày trước gấp trăm lần, nhưng cô đã không còn dễ dàng đầu hàng như vậy, “Em và Thẩm Hiên nói gì thì đó là chuyện giữa em và anh ấy, em không cần thiết phải khai báo với anh, Tạ Gia Thụ, anh đủ chưa vậy? Dù không thể làm bạn bè, chúng ta cũng không cần thiết phải làm kẻ thù chứ?”.

Dẫu sao chúng ta cũng đã từng tốt đẹp như vậy.

Những lời này cô không nói ra, nhưng dường như Tạ Gia Thụ lại có thể nghe thấy, ánh mắt anh càng ngày càng sáng rực, lấp lánh sắc màu, khiến người ta phải ngây ngất, đắm say.

Phùng Nhất Nhất rất muốn đưa tay chặn lên ngực mình. Bị anh nhìn chằm chằm thế này, nhịp tim của cô hoàn toàn không chịu được sẹ khống chế của bản thân nữa rồi.

Ánh sáng ấy ngày cành xích lại gần, mảng trời đêm trong lòng cô bỗng có thêm ánh sao lấp lánh. Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô, càng ngày càng nóng, sục sôi cả bầu trời cao trong lòng cô, ánh sao rực rỡ, muôn vàn lấp lánh… Môi cô tê dại vì bị anh cắn. Phùng Nhất Nhất cảm thấy nơi ấy không còn là môi cô nữa, mà là trái tim cô, trái tim bị nghiến đến nhói đau, khiến người ta không nhịn được mà run rẩy.

Thời gian chẳng còn tồn tại, trong khoảnh khắc này, cả thế giới của cô chỉ có anh.

Tạ Gia Thụ gặm nhấm cánh môi cô, rất lâu. Sau khi chiếm ddaotj được đôi môi ấy, anh không còn hung hăng như trước nữa, thậm chí nụ hôn ấy còn chất chứa tủi hờn. Cô khẽ động, anh lập tức đưa tay ra nâng mặt cô lên, không cho trốn chạy.

Mùi vị kích thích của găng tay da càng tăng thêm nhiệt độ cho nụ hôn này. Phùng Nhất Nhất cảm thấy sức lực của mình đã bị anh hút kiệt, mồ hôi túa đầy lưng, vừa nóng rực, vừa bí bách, sắp không thở nổi, nhưng lại…bịn rịn không nỡ buông ra.

Khi định thần lại, cô không biết mình đã phủ người lên vai anh từ lúc nào, hai người ôm nhau rất chặt, Tạ Gia Thụ thở gấp nặng nề.

“Tôi nghe thấy rồi”, giọng nói của anh vừa thấp vừa nóng, giọng điệu hận đến thấu xương mà sục sôi nhiệt huyết, “ Em đã từ chối anh ta! Em nói em không yêu anh ta!”.

Đầu óc Phùng Nhất Nhất bỗng trở nên trống rỗng, trì độn, cố sức suy nghĩ: Mình đã nói vậy sao?

Tạ Gia Thụ hơi nghiêng mặt, dáng vẻ thân mật lại có chút tủi hờn cọ vào mặt cô, “Em cố ý gọi anh ta đến là để từ chối anh ta, đúng không?”.

“… Không phải”, Phùng Nhất Nhất hoang mang, “Em không gọi anh ấy đến”.

Tạ Gia Thụ vừa nghe câu trước đã nổi giận, nghe thêm đến câu sau mới không bóp cổ cô. Anh thoáng nghĩ đã hiểu, hậm hực, “Thẩm Hiên, cái tên mặt người dạ thú kia!”.

Mắng người là không đúng, Phùng Nhất Nhất đẩy anh ra, nhìn anh bằng ánh mắt không đồng tình.

Tạ Gia Thụ không sợ cô, liếc mắt nhìn, vẻ mặt sầm sì, lạnh giọng hỏi, “Em và tên mặt người dạ thú kia đã làm gì chưa? Lên giường chưa?”.

ạ Gia Thụ lại giở mánh khóe cũ, túm lấy quai túi sách của cô rồi kéo lại.

Anh như con gấu ôm lấy cô từ phía sau, cả người đè lên cô, vùi mặt vào trong cổ áo cô, hít một hơi thật sau, thấp giọng nói, “Tôi ăn nói bậy bạ…tôi biết, em sẽ không như vậy đâu!”.

Phùng Nhất Nhất phẫn nộ cắn môi, không lên tiếng.

Một lúc sau, giọng anh rầu rầu, mang theo nét mừng vui thỏa mãn cố kìm nén nhưng không được, “Có phải em… vẫn luôn đợi tôi quay về hay không?”.

Dù chưa có bắt đầu đã kết thúc, nhưng em chưa từng yêu ai khác đúng không?

Dù những năm tháng qua chẳng thư từ qua lại, nhưng em luôn nhớ đến tôi đúng không?

Dù cả hai chưa từng trao nhau lời hẹn ước, nhưng em… luôn đợi tôi, đúng không?

Phùng Nhất Nhất nước mắt nhạt nhòa hoen mi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.