Hoài Niệm

Chương 18: Q.1 - Chương 18: Chương 7.3






Một người phụ nữ trung tuổi, gương mặt hiền hậu chạy đến tiếp đón, nhìn một hồi mới cười nói, “Gia Thụ à? Lâu rồi không thấy cháu đến”.

Quả nhiên là tâm tình của Tạ Gia Thụ đã tốt hơn hẳn, lúc nói chuyện còn mang ý cười, “Phòng đơn ở phía Đông giờ còn trống không ạ?”.

“Ây da, thật không đúng dịp rồi, Từ Thừa Kiêu vừa đưa vợ và con cái vào đó xong”, người phụ nữ áy náy nói với hai người.

Phùng Nhất Nhất sợ Tạ Gia Thụ nổi giận, vội vàng nói, “Phòng nào cũng được em đói lắm rồi!”.

Tạ Gia Thụ nhìn cô, ý cười lúc này mới lộ rõ, anh nói với người phụ nữ trung niên, “Nghe cô ấy đi ạ, dù sao cũng không đấu lại được với ngài Kiêu”.

HỌ ngồi trong phòng đơn, bên Từ Thừa Kiêu biết Tạ đại thiếu gia đến, ngài Kiêu đã ôm cô con gái nhỏ đến chào hỏi.

Con gái của Từ Thừa Kiêu mới chừng hai, ba tuổi, xinh xắn hệt như búp bê. Cô bé vừa khóc nhè xong, đôi mắt giàn giụa khiến ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng.

Dáng vẻ Từ Thừa Kiêu ôm con gái không chút hung hăng, hống hách, còn rất vui vẻ trêu cười cô nàng “mít ướt” nhà mình, “Con bé không chịu ăn mỳ, lén thò ngón tay vào trong bát của anh trai nó, bị nước mỳ nóng làm bỏng tay, ha ha!”.

Cô bé vốn đã đau lòng muốn chết, nghe cha nhắc lại, bi thương bỗng trỗi dậy, lệ như suối tràn, gục lên vai cha khóc nức nở.

Phùng Nhất Nhất không nhịn được cười. Tạ Gia Thụ làm ra biểu cảm ông chú lý tưởng, ôm lấy cô bé, dịu dàng vỗ về, “Kính Viên, cháu xinh đẹp thế này, sau này đóng phim cho chú được không?”.

Từ Kính Viên vô cùng thương tâm, khóc nức khóc nở, “Kính Viên xinh đẹp…được ạ!”.

Chỉ vài câu nói của chú Gia Thụ vừa dịu dàng lại tuấn tú đã dỗ dành được cô bé mít ướt. Lúc chuẩn bị ra về, cô bé còn ôm lấy cổ chú Gia Thụ, thâm tình trao một nụ hôn, khiến cha vui mừng không kể xiết, rạng rỡ vác mít ướt nhà mình quay về phòng.

Trái tim Phùng Nhất Nhất đã bị cô bé mít ướt làm cho tan chảy, không khỏi ngưỡng mộ, “Đáng yêu quá đi mất! Cô bé này đáng yêu quá! Anh nhớ không? Gấu Nhỏ hồi bé cũng rất đáng yêu!”.

Không còn người ngoài, Tạ Gia Thụ lại trưng ra biểu cảm như quỷ đòi nợ, tay lắc nhẹ ly rượu vang, nói, “Anh thích con trai”.

Phùng Nhất Nhất không dám tiếp lời.

Anh chuyển ánh mắt, nhìn cô một hồi, khóe miệng cong lên thành nụ cười, khẽ giọng nói, “Con trai giống mẹ”.

Tạ Gia Thụ đau có đến đây để ăn mỳ. Bát mỳ sắc, hương, vị đủ cả bày ra đó, anh cũng không buồn động đũa.

Bát mỳ của Phùng Nhất Nhất ăn đã sắp nhìn thấy đáy, cô khuyên, “Anh uống ít rượu thôi, bụng đói mà uống rượu tổn hại cơ thể lắm”.

“Lải nhải nhiều quá!”, anh lắc lắc chất lỏng như màu máu trong ly, chau mày nhìn cô, khóe mắt chân mày đượm vẻ ngà ngà, đầy ưu tư, vô cùng động lòng người.

Phùng Nhất Nhất cũng uống hai ngụm rượu, không dám thay anh lái xe, bèn gọi điện thoại kêu tài xế của anh đến đón. Lúc rời đi, anh lại dựa vào cô. Chủ quán chạy ra tiễn, Phùng Nhất Nhất một tay dìu anh, một tay cầm ví trả tiền. Người uống say, đưa tay ra giữ lấy ví của cô, kéo tay cô đến túi quần mình, rút ví da ra.

Anh rút ra một tấm thẻ màu đen trong ngăn ví rồi đưa cho cô, “Cho em, quẹt thẻ này”.

Chủ quán mỉm cười nhìn cảnh tượng này rồi vội vàng nói hôm nay miễn phí, lần sau lại đến. Tạ Gia Thụ không hề khách sáo, ghé vào vai Phùng Nhất Nhất cười cười, dáng vẻ lười nhác.

Phùng Nhất Nhất xoay tấm thẻ màu đen1, nhìn cột ký tên mặt sau, quả nhiên là tên cô.

1 Thẻ đen: Là thẻ tín dụng American Express Centurion với thiết kế màu đen, loại thẻ độc quyền nổi tiếng nhất. Mức phí ban đầu của thẻ này là 5.000 USD và 2.500 USD phí thường niên. Thẻ này không có hạn mức chi tiêu. Thẻ được làm từ titan, khác biệt hoàn toàn với các loại thẻ nhựa thông thường.

Năm đó Thịnh Thừa Quang đưa cho Tử Thời một tấm thẻ đen, trong truyền thuyết. Phùng Nhất Nhất cảm thấy đời này không có mấy cơ hội được nhìn thấy thẻ đen nên đã rút điện thoại ra chụp ảnh lại.Sau đó, Tạ Gia Thụ vô tình nhìn thấy bức ảnh ấy, ngày hôm sau, anh đã vô cùng hớn hở đưa cho cô một tấm.

Phùng Nhất Nhất đương nhiên không dám nhận.

Tạ đại thiếu gia rút bút ra, viết tên của cô như rồng bay phượng múa và mặt sau của tám thẻ ngay tại chỗ, quẳng vào mặt cô rồi vênh váo chạy mất hút.

Mãi không có cơ hội trả lại anh, sau đó, khi biết anh sắp đi Mỹ, cô đã để tất cả những thứ anh từng tặng mình vào trong một chiếc hộp, chuyển phát nhanh cho anh, trong đó có cả tấm thẻ này.

Nét chữ ấy, đến ngày hôm nay đã phai nhạt đi, nhưng tình cảm nồng nhiệt mà chàng thanh niên ôm ấp năm đó tựa như vẫn còn mãi.

Thấy cô thoáng sững người nhìn tấm thẻ, tâm tình cảu Tạ Gia Thụ tốt hơn hẳn, anh chồm đến hôn cô, giọng nói đượm vẻ dịu dàng, “Giữ kỹ, lần này đừng trả lại anh nữa”.

Phùng Nhất Nhất do dự một lát, đang định lên tiếng thì anh nhíu mày nói, “Anh muốn nôn…”

Không thể nôn trong quán mỳ của người ta được nên Phùng Nhất Nhất vội vàng dìu anh ra bên ngoài.

Đứng bên đường đợi tài xế đến đón, anh lại giở trò đè lên cô. Dáng người anh cao là thế, nhưng cho dù phải khom gối cũng quyết dán chặt lấy người cô. Trong dòng xe cộ tấp nập, chốc chốc lại có người ngoảnh đầu nhìn hai người họ. Phùng Nhất Nhất cảm thấy vừa ngọt ngào, vừa mất mặt.

“Sao giờ anh hay uống nhiều rượu thế?”, cô cố gắng dìu anh lên.

Tạ Gia Thụ như người không xương dán chặt vào cô rồi trượt xuống, ôm cô chà xát, lẩm bẩm, “Đàn ông đều như vậy”.

“Nhưng trước đây anh đâu có như thế?”.

“Nhưng trước đây em không thích anh.”

Câu nói này của anh tỉnh táo như thể chẳng có chút men say nào trong người.

Phùng Nhất Nhất muốn ngoảnh đầu nhìn xem rốt cuộc anh có say hay không, bị má anh áp vào ngăn lại, không cho cô quay đầu.

“Bây giờ anh đã trở thành mẫu người đàn ông mà em thích chưa?”, anh áp vào tai cô, tựa như rất nồng nàn, lại như vô cùng trịnh trọng cất giọng hỏi.

Phùng Nhất Nhất khó khăn trả lời, “Anh thay đổi khác trước nhiều quá!”.

Trong làn gió đêm, dòng xe cộ qua lại tấp nập, ánh đèn neon rực rỡ sắc màu, hai người ôm nhau bên đường, trầm mặc không lên tiếng. Một lát sau, Tạ Gia Thụ đứng dậy, níu vai Phùng Nhất Nhất, xoay người cô lại, bắt cô nhìn vào anh.

Ánh đèn neon toàn thành phố đang lấp lánh trong đôi mắt anh.

Tim Phùng Nhất Nhất nhảy múa điên cuồng trong lồng ngực, ngỡ rằng sắp phải nghênh đón một nụ hôn dịu ngọt, nhưng anh lại áp mặt vào cô, phả đầy hơi rượu vào mặt cô.

Phùng Nhất Nhất vỗ ngực cố dằn cơn buồn nôn đang dâng lên tận cổ, hai mắt óng ánh nước, tức tối chỉ vào anh, “Em rút lại lời mình nói vừa rồi…”.

Anh vẫn như xưa! Ấu trĩ! Thần kinh!

Tạ Gia Thụ rất vui vẻ, cứ xoay quanh cô, dùng khuôn mặt anh tuấn của mình vây hãm cô. Dù gì thì anh cũng uống hết một chai Lafite 1982, chẳng mấy chốc đã choáng váng, ngồi bệt xuống đất.

Phùng Nhất Nhất đưa tay kéo anh dậy, anh thuận thế đứng lên, kéo tay cô khiến cô ngã vào trong lòng mình. Lần này là thật. Một tay anh vững vàng nhéo má, bắt cô ngẩng đầu, rồi cúi đầu hôn, ngón tay khẽ cạy khóe môi cô. Phùng Nhất Nhất chỉ cảm thấy cằm mình đau ê ẩm, mặc cho đôi môi của anh chiếm đoạt.

Gió đếm dịu dàng thoảng qua, Tạ Gia Thụ dùng chiếc áo khoác lông cừu màu nâu nhạt dài đến tận mắt cá chân trên người anh bọc cả người cô vào, hai người ôm cahwtj nhau thành một thể.

Chiếc xe Land Rover màu đen lướt qua bọn họ, nhấn còi trêu chọc.

Đôi nam nữ đắm mình trong nụ hôn đến quên cả đất trời hoàn toàn không thèm để ý đến.

Ngài Kiêu lái chiếc Land Rover, nhìn vào gương chiếu hậu đôi nam nữ kia một lần nữa, ngưỡng mộ không thôi, nói với Tư Đồ Từ Từ bên cạnh, “Lần sau không dẫn theo hai đứa, chúng ta cũng sẽ như vậy!”.

Cô bé mít ướt ngồi hàng ghế sau vừa nghe cha nói lần sau không dẫn theo mình, đôi mắt xinh đẹp đã rưng rưng. Tư Đồ Vân Khỏi đau lòng liếc người cha không nghiêm chỉnh nhà mình rồi dịu dàng dỗ dành em gái.

May mà lời trêu chọc của Từ Thừa Kiêu đã đánh thức Phùng Nhất Nhất ra khỏi cơn mê loạn. Mặt cô nóng như sắp bị nướng chín, ra sức rút tay Tạ Gia Thụ ra khỏi áo mình, nhưng mãi không được, phẫn nộ thấp giọng nói, “Tạ Gia Thụ!”.

Tay của Tạ Gia Thụ lưu luyến làn da non mềm trắng mịn kia, bịn rịn không nỡ để cô gạt ra.

Phùng Nhất Nhất cảm thấy bản thân thật không biết xấu hổ! Sao có thể thân mật với anh ngay trên đường quốc lộ thế này chứ?

Cô hung hăng đẩy anh ra. Tạ Gia Thụ vội kéo áo cô lên. Người anh bị cô đẩy, nhưng đầu lại chồm đến, ngậm vành tai cô. Phùng Nhất Nhất “a” một tiếng, nghiêng đầu theo bản năng. Anh cắn vành tai cô, đau đến mức cô phải ngoan ngoãn nghiêng về phía mình.

“Bỏ em ra!”, Phùng Nhất Nhất thấp giọng gầm lên.

“Đừng mà…”, Tạ Gia Thụ rên một tiếng yếu ớt bên tai cô, vừa khó chịu vừa đáng thương.

Hàm răng sắc nhọn khẽ nghiến vành tai, hơi thở nóng bỏng phả vào, khiến trái tim Phùng Nhất Nhất tê dại.

“Em hỏi anh ở Mỹ đã trải qua những chuyện gì sao?”, câu nói trầm thấp của Tạ Gia Thụ đã thành công ngăn lại sự vùng vẫy của cô. Anh ôm lấy cô, cái ôm lấp đầy vòng tay, lấp đầy cả khoảng trống trong con tim.

Thật thỏa mãn, nhưng cũng thật gay go.

Anh vùi mặt vào áo cô, rầu rĩ nói, “Nhưng anh không muốn nói cho em biết”.

“Những chuyện đó, có khó khăn đến mấy thì anh cũng đều vượt qua rồi.”

“Cho đến giờ, chuyện duy nhất mà anh không thể đương đầu nổi, là anh luôn nhớ đến em”, anh ôm cô rất chặt, trọng lượng áp lên người cô cũng rất nặng, Phùng Nhất Nhất cảm thấy tim mình sắp bị đè bẹp.

“Anh thực sự rất hận bản thân mình!”, anh đột nhiên rầu rĩ gầm nhẹ, tim đau quặn thắt, “Sao anh lại bỉ ổi đến mức này cơ chứ?”.

Tiếng gầm gừ buồn bực của anh như tiếng sét, trong lòng Phùng Nhất Nhất “ầm” một tiếng, hàng rào chống cự bảo vệ cuối cùng cũng bị nổ tung.

“Gia Thụ…”, nước mắt cô rơi xuống, thì thào, “Không phải như vậy…”.

“Em có thích anh của hiện tại không?”, anh ngắt lời cô, hỏi.

Phùng Nhất Nhất không biết nên giải thích thế nào. Anh bỗng buông cô ra, hai người tách nhau, hai tay anh mạnh mẽ nâng mặt cô lên, nhìn vào mắt cô ở khoảng cách rất gần, lớn tiếng hỏi, “Nói!”.

Trước đây em xem thường anh, em không vừa mắt anh của quá khứ, em cảm thấy anh của ngày xưa ấu trĩ, không thể dựa dẫm… Vậy còn bây giờ? Anh đã biến mình thành bộ dạng thế này, đứng trước mặt em, em có thích hay không? Em có thể thích anh rồi chứ?

Thứ lấp lánh trong mắt anh không biết là ánh đèn neon hay nước mắt, tóm lại, nó sáng đến mức khiến Phùng Nhất Nhất hoang mang lo sợ. Lòng cô rối ren hỗn độn, chỉ có thể gật đầu đáp lại.

Tạ Gia Thụ cười, nụ cười khe khẽ mà động lòng người.

“Thật tốt quá!”, anh hôn nhẹ lên môi cô, “Bản thân anh cũng không thích, bây giờ chỉ có mình em thích anh thôi!”.

Phùng Nhất Nhất muốn nói không phải như vậy, nhưng lưỡi của anh đã lại tiến vào…

Nụ hôn của anh tối nay mạnh mẽ đến thô bạo, cuốn lấy tựa hồ như muốn nuốt trọn cô. Phùng Nhất Nhất bị anh hôn đến kiệt quệ, nước mắt không ngừng rơi, trải qua mấy phen trăn trọc chết đi sống lại, những oán hận, không cam lòng cất giấu tận sâu thẳm đáy lòng cũng bị chọc tức. Thừa dịp tài xế đỗ xe ở phía xa, anh đang phân tâm, cô cắn môi anh, vừa hung hăng vừa rơi nước mắt, nói với anh, “Tạ Gia Thụ! Em không sợ anh đâu!”.

Cho dù anh muốn làm gì, tổn thương em hay yêu em hay yêu em sâu đậm, anh cứ thoải mái.

Tạ Gia Thụ nhéo mặt, ép cô mở miệng, rồi khiêng người đang điên cuồng cắn môi anh chảy máu lên vai, đi về phía xe đang đỗ.

Lên xe, anh lại “say” rồi. Lần này, anh không kêu buồn nôn nữa, mà đổi thành trầm lặng ôm lấy cô, cả đường nhắm mắt, bộ dạng mê man, còn luôn áp vào tai cô nói nhảm.

Tài xế tối nay là trợ lý điểm mười cho diễn xuất. Sau khi Tạ Gia Thụ lên xe, tài xế cũng không hỏi một câu nào, lái xe thẳng đến một tiểu khu mà Phùng Nhất Nhất chưa từng đến.

Dừng xe lại, trợ lý xuống mở cửa xe bên ông chủ nhà mình, nhưng mấy lần “dốc cạn sức lực” đều không thể dìu ông chủ “uống say” của nhà mình lên. Phùng Nhất Nhất vốn cảm thấy Tạ Gia Thụ giả vờ say, nhưng nhìn mãi, lại cảm thấy chắc chắn là say thật rồi, vội vàng xuống xe giúp đỡ.

Trợ lý được cô trợ giúp, vô cùng cảm kích, cố sức mỉm cười với cô. Phùng Nhất Nhất thấy thời tiết lạnh như vậy mà chóp mũi anh ta vẫn đổ mồ hôi, trong lòng càng không hoài nghi thêm gì nữa.

Hai người cùng đỡ Tạ Gia Thụ vào trong thang máy, có vẻ như muốn đưa tay ra bấm nút thang máy, trợ lý để hơn nửa người ông chủ tì lên Phùng Nhất Nhất.

Khi cửa thang máy chuẩn bị khép lại, Phùng Nhất Nhất choáng váng mặt mày, cơ thể bỗng nặng trịch, ngẩng đầu lên nhìn, trợ lý đã đứng bên ngoài cánh cửa thang máy.

Cửa được khép lại hoàn toàn, khuôn mặt tươi cười vì cảm kích của trợ lý hờn toàn biến mất, Phùng Nhất Nhất há hốc mồm, không thể nào tin được chuyện đã xảy ra…

Vào lúc biểu cảm của Phùng Nhất Nhất (O o O) hì thang máy đã lên đến tầng hai mươi hai.

Phùng Nhất Nhất gian nan dìu Tạ Gia Thụ ra ngoài, để anh dựa vào tường. Cô thở phào một hơi, nhón chân lay lay vai anh, “Tỉnh lại nào, tỉnh lại nào!Nhập mật mã!”.

Người dựa trên tường dần mở mắt nhìn cô, giọng nói vừa thấp vừa khàn, “Mật mã của anh không thay đổi”.

Giống như trước kia, giống của cô.

Phùng Nhất Nhất nhập sáu số chính giữa trong số chứng minh thư của mình vào, “tít” một tiếng, cửa mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.