Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 232: Chương 232: Ám sát




**********

Sau khi Cô Hoạch ra ngoài liền biến thành một con chim chín đầu bay về phía tôi và Phượng Tổ Thiên! Mà Phượng Tối Thiên hiện tại đã hoàn toàn biến thành một con phượng hoàng thật lớn, tôi nằm úp sấp trên lưng nó. Vào lúc Cô Hoạch Điểu nâng lên một trong số chín cái đầu, phun lửa nóng về phía tôi và Phượng Tổ Thiên, bên cạnh tôi chợt lóe sáng, hơn nữa anh ta còn ngẩng đầu lên phát ra một loạt tiếng hót dài bén nhọn hướng thẳng về phía bầu trời xanh biec!

Tiếng phượng hót to rõ lại dễ nghe, tựa như tiếng động huyền diệu đến từ chín tầng trời, hơi thở cao quý, thanh âm hào hùng.

Nhân dịp có tiếng phượng hót, tôi cũng nhanh chóng lấy ra sáo Phượng Minh. Không ngờ phượng hoàng lại kêu to như thế, tôi đặt cây sáo sát bên môi. Theo ý thức của tôi, vào lúc tôi thổi sáo Phượng Minh, từng làn khói trắng giống như có huyết nhục của riêng mìn mà chui ra khỏi sáo Phượng Minh bên môi tôi. Tựa như gió thổi, chúng lay động bay về phía Cô Hoạch Điểu đang bay chung quanh ở đối diện với chúng tôi một khoảng không xa. “Cây sáo này sử dụng ý thức của cô, cô phải dùng ý niệm của mình đến khống chế nói." Phượng Tổ Thiên quay đầu nói với tôi trong tiếng phượng hót dài.

Tuy rằng trước đó Cô Hoạch bị Phượng Tổ Thiên đánh bại mới trở thành thủ hạ của anh ta, nhưng cậu ta lại rất thích ở chung với Phượng Tố Thiên. Cho nên khi Phượng Tổ Thiên nói cậu ta trở thành bia ngắm, cậu ta không nói gì mà trước tiên đáp ứng, hơn nữa còn dùng tất cả năng lực của nó, chăm chủ công kích về phía tôi.

Vốn tôi nghĩ rằng mấy cái đầu của Cô Hoạch Điểu này chỉ là đùa giỡn dọa người mà thôi, nhưng hiện tại cùng nó so chiêu mới phát hiện từng đầu của cậu ta đều có điểm thần kỳ. Tựa như có thể phun lửa, có thể phun nước, cũng có thể phóng ra rất nhiều chướng khí và khí độc, hoặc là phun ra rất nhiều hòn đá lớn nhỏ.

Nếu là bình thường chỉ dùng một trong chín đầu của Cô Hoạch Điểu để đối phó với tôi, chỉ sợ tôi có mười cái mạng cũng không đủ để bị giết, nhưng hiện tại tôi lại cầm sáo Phượng Minh trong tay. m thanh du dương của sáo Phượng Minh được tôi thổi ra kết hợp với tiếng hót to của phượng hoàng, như đạn gặp lửa khiến lực lượng lập tức nổ bạo. Từng làn khói trắng trở thành phượng hoàng thật lớn, hung mãnh quấn quanh lấy Cô Hoạch Điểu. Mà lần đầu tiên tôi có thể sử dụng lực lượng lớn đến như vậy, khi dùng không thu tay lại được, hơn nữa đánh nhau rất vui. Vốn Cô Hoạch Điểu còn có thể tiếp mấy chiêu của tôi, nhưng mà sau đó vài lần, cánh của nó trở nên bất động, làn khói trắng thật lớn bao quanh lấy nó, giống như một cái kén tròn thật lớn vây Cô Hoạch Điểu bên trong kén. Cô Hoạch Điều đang bay trên cao vài trăm mét nháy mắt bị rơi xuống dưới. Cô Hoạch Điểu là loài chim lớn, hơn nữa còn là chim thần nên rơi từ mấy trăm mét xuống dưới đất cũng không phải chuyện lớn gì. Nhưng ngay tại thời điểm Cô Hoạch Điểu sắp ngã chạm mặt đất, Phượng Tổ Thiên như là bỗng nhiên phản ứng đến cái gì đó, lập tức ở không trung biến thành hình người. Hai cánh thật lớn của anh ở sau lưng không ngừng đập, một tay ôm lấy tôi, cúi đầu để gương mặt anh ta ở bên cạnh tôi, tay còn lại thì lấy sáo Phượng Minh về phía anh ta, thay thế tôi thổi sáo Phượng Minh này.

Phượng Tổ Thiên hiểu rõ sáo Phượng Minh hơn tôi rất nhiều, thứ anh ta thối là âm nhạc, còn tôi chỉ là thổi loạn mà thôi. Hơn nữa anh ta thổi rất ổn định, hai cánh môi như hoa khiêu gợi đặt tại lỗ sáo, tóc trắng theo gió tung bay bốn phía, quẩn quanh bên vai tôi, đẹp không sao tả xiết. Mà sáo Phượng Minh được anh ta nhẹ nhàng thổi cũng phát ra lực lượng nhỏ hơn rất nhiều, giống như một trận gió nhẹ nhanh chóng nâng lấy Cô Hoạch Điểu đang ngã xuống, hơn nữa chậm rãi thả nó vào trong căn nhà to bên cạnh.

Khi Phượng Tổ Thiên đỡ được Cô Hoạch Điểu, tôi lúc này mới phát hiện nơi Cô Hoạch Điểu phá chính là nhà của Phượng Tổ Thiên. Lần này nếu nó còn nện xuống thì phòng này nên bỏ đi được rồi.

Cũng may Phượng Tổ Thiên đúng lúc phát hiện, nhưng lúc tôi nhẹ nhàng thở ra mới phát hiện được Phượng Tố Thiên đang dùng tư thế thân mật nhất ôm tôi từ phía sau, lập tức cảm thấy hơi xấu hổ. Mà Phượng Tổ Thiên cũng không để ý chút nào, ôm tôi giống như đang ôm một con chim mà phi xuống mặt đất. Quần áo dài màu trắng trên người anh ta tung bay theo gió, mà tôi được anh ta ôm chặt cứng, được anh ta nâng đỡ khiến tôi cảm thấy thể trọng của mình nhẹ đi không ít.

Cô Hoạch Điểu hiện tại bị tê liệt trên mặt đất, không thể động đậy. Nếu như vừa rồi Phượng Tổ Thiên không cứu cậu ta thì chỉ sợ mạng cậu ta cũng đi đời rồi. Vốn Cô Hoạch Điểu muốn biến thành hình dạng người, nhưng tinh khí trong cơ thể cậu ta đã bị tôi đánh cho vơi đến không còn bao nhiêu, chỉ có thể biến hóa ra vài cái đầu, sau đó nói với tôi và Phượng Tố Thiên: “Các người lợi hại như vậy vì sao lại muốn dùng tôi để thử đao hả? Có năng lực lợi hại như vật thì đi đổi phó với Thần Núi đi. Tuy Thần Núi có lực lượng khác hỗ trợ, với tên Liễu Long Đình mà các người gọi ấy, các người hợp tác đối phó với Thần Núi thì phần thắng cũng rất lớn. Đi lấy tim mình về còn tốt hơn ở trong đây so đẩu pháp với tôi xem ai mạnh hơn."

Cô Hoạch Điểu ngồi phịch trên đất nói với giọng không thỏa mãn, nhưng lời cậu ta nói lại đang nhắc nhở tôi. Hiện tại tôi có lực lượng của riêng mình mạnh đến như vậy, tôi có thể tìm Thần Núi để lấy trái tim mình về. Dù sao tim mình ở trong tay mình và trong tay người khác là hai cái khái niệm hoàn toàn bất đồng. Nhưng mà có thể lấy lại được tim từ tay Thần Núi cũng không phải chuyện nói lấy là lấy được. Dù sao lực lượng chủ yếu của tôi cũng không thể rời khỏi Phượng Tố Thiên, mà Phượng Tổ Thiên lại không thể rời khỏi huyện Hạ Đường này. Nếu muốn đối phó với Thần Núi chỉ có thể dụ Thần Núi và Liễu Long Đình đến huyện Hạ Đường thôi.

Thần Núi này có hành tung không xác định, không chừng tôi mời anh ta đến anh ta cũng sẽ không đến. Mà khi tôi nghe phải hợp tác với Liễu Long Đình, trong lòng còn có chút khó chịu. Nhưng mà ngẫm tim còn bị Thần Núi cầm, mặc kệ về sau tôi lợi hại hơn, mạnh mẽ hơn, vận mệnh sống chết của tôi vẫn sẽ ở trong tay Thần Núi.

Tôi nói về sự lo lắng của mình cho Phượng Tổ Thiên, hỏi Phượng Tố Thiên có cớ nào để mời Liễu Long Đình và Thần Núi đến huyện Hạ Đường không, hơn nữa còn không được để họ nghi ngờ chúng ta đang bố trí kế hoạch đối phó bọn họ. Nếu có thể còn cần luyện tập đối phó Thần Núi với Liễu Long Đình.

Hơn nữa, khi tôi nghĩ như vậy, chuyện đầu tiên tôi nghĩ đến là nếu Thần Núi chết, tôi có thể lấy lại tim, tôi sẽ không cần phải cố kỵ bất kỳ thứ gì nữa. Tôi đây cũng có thể đối phó Liễu Long Đình, chỉ cần hai người bọn họ đến đây. Nếu kế hoạch của chúng tôi sắp xếp hợp lý, nhất định có thể để cho cả Thần Núi và Liễu Long Đình đi gặp Diêm Vương! “Vài ngày nữa là sinh nhật tôi, đến lúc đó tất cả yêu quái, tiên thuộc phạm vị tôi quản lý sẽ đến chúc thọ tôi. Ngày sinh nhật khẳng định sẽ hỗn loạn, Liễu Long Đình cần tinh khi, tại cái nơi hỗn độn này có thể rất nhanh tăng lực lượng của minh. Chuyện này vừa có thể bảo vệ cô, lại vô cùng tiện nghi, nếu mời anh ta đến, 90% anh ta sẽ đến. Về phần Thần Núi, tôi không có quen biết anh ta, cô có thể thử hỏi xem anh ta có đến hay không. Nếu tới rồi, chúng ta sẽ liên thủ với Liễu Long Đình, nếu không thì chúng ta lại tìm cơ hội

Tôi đồng ý với Phượng Thiên. Lần này có thể giết Thần Núi hay không còn phải dựa vào may mắn của tôi. Đương nhiên nếu may mắn nhiều một chút thì tôi có thể giải quyết hai kẻ tôi ghét nhất.

Sau khi chúng tôi vào nhà, đầu tiên tôi gửi tin nhắn cho Liễu Long Đình, nói sắp tới sinh nhật Phượng Tố Thiên rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ không về, hơn nữa còn hỏi Liễu Long Đinh anh ta có muốn đến hay không.

Mặc dù trước kia Liễu Long Đình và Phượng Thiên ở cạnh nhau nhưng quan hệ chưa bao giờ tốt đẹp, cho nên tôi còn lo lắng Liễu Long Đình sẽ không đồng ý. Nhưng mà khiến tôi không nghĩ tới chính là Liễu Long Đình không nói hai lời liền trực tiếp đáp ứng, hẹn thời gian, bảo tôi ở huyện Hạ Đường chờ anh ta.

Nghĩ đến hiện tại tôi muốn Liễu Long Đình làm cái gì thì anh ta làm cái đó, điều này khiến trong lòng tôi ngược lại có chút áy náy. Dù sao nếu có cơ hội giết được Thần Núi, người thứ hai tôi giết chính là Liễu Long Đình. Đối với những lần anh ta hại tôi đã khiến tôi chết lặng đến không còn cảm giác, nhưng mỗi lần anh ta mang cảm xúc lạnh như băng để hại tôi làm cho ký ức của tôi lại thêm phần mới mẻ. Nếu có cơ hội, tôi muốn giết anh ta.

Mời Thần Núi còn khó hơn mời Liễu Long Đình nhiều lần, hơn nữa tôi căn bản không biết anh ta ở nơi nào. Vì sáng hôm sau, tôi liền vào trong núi tìm Thần Núi, nhưng hành tung Thần Núi không thể xác định, trừ khi anh ta tìm bạn, nếu anh ta không muốn gặp bạn, bạn có chết cũng không tìm được anh ta.

Nhưng mà tôi cũng thật may mắn, khi tôi vừa lên núi không bao lâu, tôi đứng trong núi niệm vài câu thần chú mời gọi, Thần Núi liền hiện ra. Tâm tình anh ta có vẻ không tồi, trên người mặc một bộ quần áo trắng, búi một nửa mái tóc đen, thấy tôi liền cười với tôi: “Vội vã tìm tôi như vậy là muốn để tôi tham gia sinh nhật của Phượng Tổ Thiên sao? Tôi đồng ý với cô, nhưng mà cô cũng phải đáp ứng với tôi một việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.