Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 1042: Chương 1042: Ánh Nguyệt được cứu rồi




Nhanh như vậy sao? Ngay sau khi Tôn Thanh vừa nói có người đến chuyển thư cho tôi, không lâu sau đúng là đã có người chuyển đến cho tôi.

Tôi đi một chút về phía Liễu Long Đằng và nhận một lá thư được gói bằng giấy dày từ tay Liễu Long Đằng.

Khi bức thư này chạm vào tay tôi, một hơi thở mạnh mẽ đến từ bức thư này, lực lượng này mạnh hơn tôi, hơn nữa nó còn là một hơi thở rất lạ.

Tất cả những người tôi đã gặp và đều có sức mạnh hơn người, nhưng mà ngoại trừ Liễu Long Đình, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Phù Kinh Dương thì bây giờ bức thư này cho tôi cảm giác rằng sức mạnh của người đó không yếu hơn Nguyên Thủy Thiên Tôn là bao. Tôi rất tò mò và mở phong thư ra xem, tôi thấy trong đó không có giấy mà trực tiếp ở bên trong phong bì, trên đó viết mấy chữ: “Xin hãy cứu tôi.”

Hãy giúp tôi? Là bảo tôi đến cứu chủ nhân của chiếc phong bì này sao? Nhưng mà trong phong bì không nói rõ bức thư được gửi từ đâu, nên tôi hỏi Liễu Long Đằng: “Long Đằng, người gửi thư còn ở đây không?”

Long Đằng lắc đầu một cái, trả lời: “Gửi thư xong thì bóng dáng của người đó liền biến mất.”

“Vậy thì em có nhớ người đó đã ăn mặc như thế nào không?” Tôi hỏi lại Liễu Long Đằng.

“Người đó mặc một chiếc áo choàng sặc sỡ, lấp lánh, mái tóc trắng và bộ râu dài, người đó trông giống như một vị tiên.”

Các Thần Tiên mà Liễu Long Đằng đã thấy đều là Yêu thần giống như chúng tôi. Người mà cậu bé nói tới hẳn phải là Nhân Thần, Nhân Thần cũng có thứ bậc. Những người mà mặc chiếc áo choàng rực rỡ và sáng lấp lánh, nếu tôi đoán không nhầm thì đó phải là một chiếc áo choàng ngũ sắc, thường chỉ có Hi Hoàng hay thần có cấp cao hơn mới đủ tư cách mặc nó. Lạc Thần hiện là Thiên Đế, nhưng mà anh ta là Yêu thần nên anh ta không thích ăn mặc quần áo giống như vậy, người nắm quyền cao hơn Lạc Thần đó chỉ là Tam Thanh.

Tam Thanh gồm Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn, họ và tôi đều được thai nghén từ Tinh Khí Bàn Cổ. Mà vị Đạo Đức Thiên Tôn này chính là Thái Thượng Lão Quân, khi tôi còn bé đọc trong quyển Tây Du Ký thì ông ấy là thủ hạ của Ngọc Đế. Thế nhưng mà Tây Du lại quảng bá Phật giáo và làm suy thoái Đạo giáo, an bài người nhân thần chí tôn là Thái Thượng Lão Quân làm thần tử của Ngọc Đế. Trong Tam Thanh, gần đây ngoại trừ Nguyên Thủy Thiên Tôn là người mà tôi có liên hệ ra thì không có liên hệ với ai nữa. Hơn nữa theo tình hình hiện tại, Nguyên Thủy Thiên Tôn không thể gửi bức thư này cho tôi nên có thể loại trừ ngài ấy ra. Chẳng lẽ là lá thư này được gửi bởi một trong hai vị Thiên Tôn còn lại?

Trong lúc nhất thời thì tôi không thể nói gì, nếu Tôn Thanh yêu cầu tôi nhận bức thư này thì e rằng cậu ta đã hiểu bức thư này. Tốt hơn hết là hãy đợi Tôn Thanh thu xong hồn phách của Liễu Long Đình rồi hỏi lại cậu ta sau.

Khi Tôn Thanh đang trị liệu trong phòng tôi đã nhờ Liễu Kiều Nhi thu xếp người nấu cơm, chuẩn bị bữa ăn. Mặc dù Tôn Thanh là người trông coi Thang Thông Thiên nhưng cậu ta vẫn là một người phàm, cậu ta hẳn là cũng nên ăn, uống.

Thời gian chờ đợi thu hồn phách của Liễu Long Đình về rất lâu. Một giây giống như một năm, khi tôi đợi bên ngoài gần hai hoặc ba tiếng đồng hồ thì kết giới trong phòng dần biến mất và Hư từ từ mở cửa ra. Khi thấy tôi vẫn còn ở ngoài thì anh ta bảo tôi rằng: “Hồn phách đã trở về.”

Nghe Hư nói xong điều này thì tôi lập tức bước vào trong phòng, chỉ thấy lúc này Tôn Thanh đã thu hồi pháp lực. Liễu Long Đình vẫn còn đang nằm trên giường, lúc này cũng vừa mở mắt ra. Khi thấy tôi bước vào thì mặt mày anh ấy hiện lên nụ cười.

Nhìn Liễu Long Đình còn không biết ngại mà cười, thì tôi đi qua ngồi ở mép giường kiểm tra tay anh ấy, bảo anh ấy đừng cười nữa. Anh ấy căn bản cũng không biết tôi lo lắng cho anh ấy đến mức nào!

Sau khi Tôn Thanh giúp Liễu Long Đình đưa hồn phách của anh ấy trở lại thì ấn ký đỏ trên mu bàn tay Liễu Long Đình quả nhiên biến mất. Nhìn thấy ấn đỏ trên tay Liễu Long Đình cũng biến mất thì tôi cũng không biết là đã sống sót sau tai nạn, hay là đau lòng mà nhào lên lồng ngực của anh ấy. Sau khi đã ổn định, tôi định đứng dậy để cảm ơn Tôn Thanh, nhưng mà Tôn Thanh thấy tôi và Liễu Long Đình lúc này đang ôm nhau, vì vậy cậu ta đã đứng dậy khỏi ghế và nói với tôi: “Bây giờ tôi sẽ không làm phiền hai người nữa, linh hồn trong cơ thể của Liễu Long Đình vẫn đang dung hợp. Khi dung hợp hoàn tất, cô có thể đến phòng khách tìm tôi.”

Tôi cúi đầu cảm ơn Tôn Thanh, sau đó quay lại nhìn Liễu Long Đình. Lúc này thì trong phòng cũng chỉ còn lại có hai chúng tôi, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Liễu Long Đình, thì trong lòng tôi vừa muốn mắng anh ấy vừa thương tiếc cho anh ấy. Vì vậy tôi đã oán trách Liễu Long Đình một câu: “Em nói có phải là anh cố ý làm như vậy không? Mỗi lần cãi nhau hay có chuyện gì thì anh luôn làm ra chuyện như thế này. Nếu lần sau anh lại không trân trọng lấy mạng của chính mình như thế này thì chúng ta không ở bên nhau nữa!”

Suy cho cùng, mạng của Liễu Long Đình chính là mạng của tôi.

“Không phải hiện tại anh đã tỉnh rồi sao?” Liễu Long Đình đáp rồi vươn tay ôm tôi vào lòng, thân thể của anh ấy bị tôi đè lên. Lúc này khuôn mặt của Liễu Long Đình ở trước mặt tôi, anh ấy cứ nhìn tôi chằm chằm, cả khuôn mặt tôi đều in vào mắt anh ấy.

“Anh nhớ em rất nhiều.”

“Đang suy nghĩ cái gì, anh ngủ chưa tới một ngày.”

“Chính là anh nhớ em trong giấc mơ.”

Liễu Long Đình nói xong, liền xoay người đè lên thân thể của tôi, bờ môi áp lên môi của tôi, đầu lưỡi trơn bóng cạy ra hàm răng của tôi, làm cho tôi và anh ấy ướt át mà gắn bó.

Khi Liễu Long Đình hôn lên ngực tôi, tôi nghĩ Liễu Long Đình sẽ muốn tôi. Nhưng mà tôi cố thuyết phục anh ấy rằng linh hồn anh ấy chưa hoàn toàn hòa nhập với cơ thể anh ấy, nhưng khi tôi nói xong thì Liễu Long Đình ngẩng mặt lên và nhìn vào mắt tôi nói: “Đêm nay cho anh.”

Tôi…

Mặt tôi đột nhiên nóng lên, tôi nghĩ tôi đã ở cùng Liễu Long Đình lâu như vậy đối với mấy cái lời nói kia vốn cũng không có xúc cảm mãnh liệt gì. Nhưng mà khi anh ấy nói trước với tôi rằng tối nay muốn tôi cho anh ấy thì trong lòng tôi bị khuấy đảo một hồi, đồng thời nảy sinh ý định muốn anh ấy. Nhưng lúc này, sau khi Liễu Long Đình nói xong thì anh ấy đã chỉnh lại quần áo cho tôi và đứng dậy khỏi người tôi, điều này khiến tôi muốn có chút ngại khi nói muốn anh ấy. Liễu Long Đình này thật sự xứng danh là yêu quái mà, hơn nữa khả năng đầu độc người ta cũng giống như yêu quái, chỉ sợ là trong một sớm một chiều tôi không bao giờ quên cơ thể cường tráng và mạnh mẽ của anh ấy.

Bây giờ cơ thể của Liễu Long Đình đã gần như khỏe lại hoàn toàn, vì vậy tôi đã cùng anh ấy đến sảnh để tìm Tôn Thanh. Tôn Thanh đang ngồi trong sảnh bên cạnh một đóa hoa lan đã nở mà uống trà, nhìn Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng chơi đùa trước mặt. Liễu Long Đình cũng biết Tôn Thanh đã cứu mình, nhưng mà khi lại gặp Tôn Thanh thì anh ấy cũng không cúi xuống chào, mà chỉ là cụp mắt xuống, nhàn nhạt liếc nhìn Tôn Thanh rồi nói lời cảm ơn.

“Không có gì đâu, tôi chỉ là muốn cứu muôn dân bách tính của thiên hạ thôi, không phải đặc biệt cứu ai.”

Lúc đầu, tôi còn rất cảm ơn Tôn Than, nhưng khi chúng tôi cảm ơn cậu ta thì cậu ta cũng không cảm kích chút nào. Lúc này Tôn Thanh nhìn thấy Liễu Long Đình và tôi đi ra, liền hỏi tôi: “Cô vừa mới nhận được bức thư rồi đúng không?”

Tôi gật đầu và bảo Long Đằng cầm lấy lá thư tôi vừa nhận được ra và chuyển cho Tôn Thanh.

Tôn Thanh chỉ nhìn lướt qua bức thư, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, nói với tôi: “Bức thư này là của lão tổ Đạo gia nhà chúng tôi, cũng chính là của Đạo Đức Thiên Tôn đưa tới và cũng chính là Thái Thượng Lão Quân.”

Khi tôi nghe đúng là Thái Thượng Lão Quân đã gửi nó đến thì tôi lập tức ngạc nhiên và hỏi Tôn Thanh: “Chúng tôi chưa bao giờ liên lạc với Thái Thượng Lão Quân. Tại sao ngài ấy lại đột nhiên yêu cầu chúng tôi cứu ngài ấy.”

“Cô chính là do Tinh Khí Bàn Cổ tạo thành mà bọn họ cũng vậy, giữa các người có một mối liên hệ huyết thống không thể xóa nhòa. Đồng thời cô không thấy rằng sau khi Nguyên Thủy Thiên bước ra từ động Hoa Tư như là biến thành người khác sao?”

Bây giờ ngay cả Tôn Thanh cũng bắt đầu nói đến việc Nguyên Thủy Thiên Tôn có phải là đã biến thành người khác không thì tôi quay đầu lại nhìn về phía Liễu Long Đình, sau đó hỏi Tôn Thanh: “Tại sao cậu lại nói như vậy?”

“Tôi nghĩ, có lẽ cô cũng đã nhận thấy tầm quan trọng của vấn đề này và nó có liên quan đến việc Tam Giới có thể tiếp tục tồn tại trên nhân gian này hay không. Tuy nhiên, trước khi nói với cô điều này, tôi có một chuyện tốt muốn nói với cô, đó là, tôi có thể giải cứu con gái Ánh Nguyệt của cô khỏi tay của U Minh đại đế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.