Mặc dù tôi có mang theo Ngũ Quỷ Thôn Khẩu tới đây, nhưng bình thường tôi chỉ luyện tập lúc rảnh rỗi ở nhà, có rất nhiều khẩu quyết chưa thành thạo, lỡ sai lầm thì sao? Hơn nữa đêm nay tôi sẽ phải biểu diễn, muốn đối phó với chúng thì cũng phải chờ ngày mai.
Tôi nói với Phượng Tổ Thiên chuyện này. Phượng Tổ Thiên lập tức vỗ lên đầu tôi, nói: “Cô ngốc hả? Đêm nay chính là thời gian tốt nhất, cô biểu diễn, Liễu Long Đình cũng tới, cô nhảy loại nào mà chẳng là nhảy? Nhảy lên đồng cũng là nhảy mà. Đám oan hồn kia đều không có bản lĩnh gì, cô chỉ cần lo nhảy của mình, đuổi chúng ra khỏi nơi này, hơn nữa cho dù gặp chuyện không may thì cũng đừng sợ, Liễu Long Đình đang dưới sân khấu nhìn cô, có cậu ta cô còn sợ gì nữa? Vừa được cậu ta bảo vệ, chúng ta vừa có thể kiếm tiền, đúng là một mũi tên trúng hai đích!"
Thấy Phượng Tố Thiên cười đắc ý, tôi mắng anh ta một câu, kêu anh ta làm gì cũng phải cẩn thận, coi chừng tiền chưa nhận được mà Liễu Long Đình đã phát hiện kế hoạch của tôi và Phượng Tổ Thiên thì chúng tôi đều tay trắng.
Phượng Tổ Thiên đắc ý giơ tay ra dấu OK, nói không thành vấn đề, chuyện khác tôi có thể không yên lòng, nhưng liên quan tới tiền thì cứ giao cho anh ta.
Thấy Phượng Tố Thiên tràn đầy tự tin, tôi đành phải miễn cưỡng tin anh ta.
Buổi chiều sau khi học xong, Liễu Long Đình xách những thứ tôi cần đứng ngoài cổng trường chờ tôi. Lớp chúng tôi đều biết Liễu Long Đình, nhưng chẳng mấy nam sinh chịu làm thân với anh ấy. Nhưng con gái thì khác, rõ ràng biết Liễu Long Đình là bạn trai tôi m đến gần anh ấy còn không quên nháy mắt, to gan một chút còn làm quen với anh ấy, hỏi số điện thoại của anh ấy.
Tôi đều thấy hết. Trong lòng tôi ước gì Liễu Long Đình cũng cười với cô gái nào đó, để tôi bắt được nhược điểm của anh ấy, tra tấn anh ấy mộ phen. Nhớ lại hôm đó chỉ vì Phượng Tố Thiên không nhịn được ôm tôi một chút mà anh ấy lại đứng sau lưng nhìn tôi đi tìm anh ấy cả tiếng đồng hồ, đúng là vô liêm sỉ.
Tôi giả vờ đắm chìm trong học tập, cố ý chờ đám con gái lớp tôi đi ngang qua bên cạnh anh ấy, nhưng biểu hiện của Liễu Long Đình khiến tôi rất thất vọng. Anh ấy như biết tôi muốn chơi xỏ nên chẳng buồn nhìn bọn con gái lấy một lần, chờ các bạn cùng lớp đi hết, anh ấy mới hỏi tôi: “Đừng giả vờ nữa, suốt cả tiết học tôi chẳng thấy em nhìn giảng viên được mấy lần. Mau dọn dẹp đi, chúng ta cùng ăn cơm."
Bị Liễu Long Đình vạch trần, tôi bất mãn thu dọn sách trên bàn, lười ra ngoài ăn mà cùng Liễu Long Đình đến căn tin, ăn đại thứ gì đó rồi sang khu trường mới luôn. Hiện giờ trời vẫn còn se lạnh, sáu bảy giờ trời đã tối om. Nơi tôi tham dự sơ tuyển là hội trường lớn của khu nhà mới. Hội trường mới xây xong, đằng sau là cái đồi mà tôi và Phượng Tổ Thiên vừa xem ban ngày.
Đêm nay không có nhiều lớp tới tham gia sơ tuyển, chắc chỉ khoảng một trăm người, lại thêm mấy người cùng đến xem, tổng cộng lại khoảng hơn hai trăm người. Hội trường mới có thể dung nạp được khoảng bảy trăm đến một ngàn người, cho dù hai trăm người vào ngồi thì cũng vẫn trống trơn. Nhưng không hiểu sao, rõ ràng còn có rất nhiều ghế trống, nhưng tôi lại thấy rất áp lực, khó thở như chen chân vào xe buýt kín người.
Cả ngày hôm nay Phượng Tổ Thiên đều khu trường mới, hơn nữa tôi chẳng hiểu anh ta làm cách nào mà trà trộn được vào dãy giám khảo của các thầy cô. Tôi với Liễu Long Đình cách anh ta khá xa, nhưng Phượng Tổ Thiên quá bắt mắt. Tôi với Liễu Long Đình ngồi vào chỗ, anh ta nở nụ cười như chào hỏi với Liễu Long Đình, sau đó lén lút bày ra tư thế đã sẵn sàng cho tôi.
Buổi diễn thử bắt đầu. Tôi vào phòng thay đồ trang điểm. Trường học chúng tôi thuộc trường top đầu trong nước, có rất nhiều cô gái xinh đẹp, còn có tài nghệ. Bây giờ tôi còn chưa lên sân khấu mà bên cạnh đã có một ít cô gái trang điểm nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị, khiến tôi không được tự nhiên, thầm nghĩ mấy em gái kia không nhảy hip hop thì cũng nhảy nhạc lưu hành, tôi lên sân khấu tự dưng lại nhảy lên đồng, trời ơi cảnh tượng đẹp quá, tôi không dám tưởng tượng.
Khi tôi đứng sau cánh gà, trong lòng rất khẩn trương, hỏi Liễu Long Đình có thể nhập vào tôi tùy tiện nhảy giúp tôi cho xong hay không. Liễu Long Đình cười khinh thường, quẹt chóp mũi của tôi một chút, nói tự làm việc của mình đi, đừng khẩn trương nữa, lát nữa anh ấy sẽ ở bên dưới nhìn tôi.
Đúng là, không giúp thì không giúp tôi đang oán giận Liễu Long Đình thì bỗng có người kêu tên tôi trước sân khấu: “Người kế tiếp, Bạch Tô, lớp hoạt hình!"
Trái tim tôi nhất thời đập thình thịch, không trông cậy vào Liễu Long Đình giúp tôi, đeo Ngũ Quỷ Thôn Khẩu lên mặt, cầm Pháp Linh bước lên sân khấu.
Tôi còn tưởng trong hội trưởng chỉ có khoảng hai trăm người, bởi vì vừa rồi tôi chỉ thấy chừng đó. Nhưng bây giờ đeo mặt nạ, xuyên qua đôi mắt trống của mặt nạ, tôi thấy trên ghế khán giả lại đông nghìn nghịt người, đa phần mặc trang phục cổ đại, hơn nữa đa số đều không có đầu, ngồi thẳng lưng đối diện với sân khấu.
Chẳng trách lúc mới vào tôi lại thấy áp lực như vậy, bởi vì trừ những sinh viên và giảng viên tới dự thì những kẻ núp trong bóng tối kia không phải là người! Chúng ta những thứ dơ bẩn đến từ đồi núi gần đó, mà bây giờ chúng tôi đang biểu diễn cho ma xem.
Phượng Tổ Thiên ngồi trước mặt tôi, nâng tay nói bắt đầu đi.
Tôi còn hơi ngượng ngùng khi bị các bạn học nhìn chằm chằm, bây giờ nhìn đám hồn ma đông kín đằng sau, tôi sợ tới mức không dám nhúc nhích, nhẹ nhàng lắc lư Pháp Linh "leng keng leng keng."
Pháp Linh không lớn, lại phát ra tiếng chuông rõ ràng vang vọng khắp hội trường. Đám oan hồn ngồi đằng sau đều có phản ứng với tiếng chuông. Vừa rồi còn thành thật ngồi yên, bây giờ đều đứng lên nhìn về phía tôi, xác nhận là tôi rung chuông thì cả đám đứng dậy, lắc lư thân thể đi về phía sân khấu
Vừa rồi tôi còn cảm thấy nhảy lên đồng trên sân khấu thì mất mặt, nhưng nhìn đám hồn ma kia đến gần mình, tôi lại không thể suy nghĩ được nữa, vội cầm chuông vừa hát từ lên đồng vừa khống chế tiếng chuông của Pháp Linh, sau đó bắt đầu nhảy trên sân khấu.
"Mặt trời lặn xuống núi trời đã tối, rồng bay qua biển hổ xuống núi cao, rồng trên biển có thể hô mưa, hổ xuống núi chặn ngang giữa đường..."
Nhảy lên đồng vốn là vũ đạo cho thần tiên xem, lại thêm trước kia tôi cũng từng học múa nên bây giờ nhảy không tốn công sức. Nhưng chung quy tôi chỉ mới học lên đồng chưa được bao lâu, chỉ có thể làm theo động tác trong trí nhớ, động tác đúng thì công dụng của Pháp Linh và Ngũ Quỷ Thôn Khẩu mới được phát huy, động tác sai thì mấy thứ kia vẫn sẽ ùa tới.
Ban đầu tôi nhảy sai mấy cái, mấy trăm oan hồn không đầu dần dần tới gần tôi, đã có mấy con bò lên sân khấu. Lúc này tôi rất dễ kích động, nhưng Liễu Long Đình đang ngồi trên dãy ghế đầu tiên ngẩng đầu nhìn tôi, bên cạnh anh ấy đều là oán quỷ, nhưng biểu cảm của anh ấy rất bình tĩnh tự nhiên, khi tôi làm đúng động tác thì sẽ nở nụ cười hài lòng. Đó chính là cổ vũ lớn nhất của tôi, trong lòng không còn kích động, chẳng những đọc được hết chú trừ tà mà ngay cả động tác cũng tiêu chuẩn, không sai cái nào.
Dải lụa ngũ sắc tung bay, lại thêm ánh đèn chiếu rọi, rất giống vu bà đang cúng tế, bầu không khí trang trọng nhiệt liệt, vô cùng bắt mắt, các giảng viên giám khảo và đám sinh viên ngồi bên dưới đều không dời mắt được.
Tiếng chuông trong tay tôi càng ngày càng dồn dập, đám ma quỷ kia có vẻ không chịu nổi thanh âm của Pháp Linh nên đều tháo chạy ra khỏi hội trường. Cuối cùng, sau khi tôi thở hổn hển nhảy xong động tác trừ tà cuối cùng, hội trường trở nên thông thoáng hơn nhiều, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.