Không phải chỉ có tôi và Liễu Long Đình ở thần liễn này thôi sao? Làm thế nào có thể có những người khác?
Nghe theo lời của Liễu Kiều Nhi, tôi quay đầu lại nhìn thần liễn phía sau tôi và Liễu Long Đình. Tôi chỉ thấy rằng vừa rồi thần liễn chỉ có hai người là tôi và Liễu Long Đình, bây giờ sau khi chúng tôi xuống thì còn có một đạo sĩ mặc áo choàng đạo sĩ màu xanh xám.
Vị đạo sĩ này tuổi còn rất trẻ, hai mươi ba bốn tuổi, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo, giữa hai lông mày ôn hòa, dáng vẻ đoan trang, uy nghiêm.
Nói đến đạo sĩ, tôi chỉ thấy mình Nguyên Thủy Thiên Tôn quá già, người còn trẻ như vậy thì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Nhưng hiện tại tôi càng quan tâm là làm sao cậu ta có thể vào thần liễn, vừa rồi không có ngửi thấy chút hơi thở của cậu ta.
Không biết vì sao lại có thêm một người trong thần liễn này, tôi tự nhiên muốn hỏi người này là ai? Chẳng lẽ là Nguyên Thủy Thiên Tôn phái đệ tử đi theo tôi và Liễu Long Đình về đây sao?
“Đạo sĩ cậu từ đâu tới?”
Đạo sĩ thấy tôi hỏi cậu ta thì cậu ta khẽ mỉm cười, cậu ta cũng không cầm phất trần trong tay, chỉ đứng dậy. Cậu ta vén tấm màn che bằng hạt ngọc bước ra ngoài, nhìn tôi và người nhà họ Liễu rồi thong dong đáp lại tôi: “Tôi là người trông coi Thông Thiên Thang của Vân Hải, tên là Tôn Thanh. Hôm nay tôi đi theo hai người để giải quyết nhu cầu cấp bách của hai người.”
Bây giờ Liễu Long Đình đã ngủ say và vẫn chưa thức dậy. Tôi nhìn cách ăn mặc của Tôn Thanh và lắng nghe những gì cậu ta nói, thì không giống như người gian ác và núi Vân Hải quả thật là có vị trí trông coi Thông Thiên Thang. Thời viễn cổ, thang lên trời là lối đi duy nhất giữa thiên đàng và nhân gian, có những người trời đặc biệt được giao nhiệm vụ canh giữ thang. Người đó giống như nhân viên kiểm tra hải quan, nhưng sau này cô thần thống nhất Thiên giới, Tam Giới hợp nhất thì vai trò của Thông Thiên Thang ở Vân Hải chỉ là để dẫn độ vạn vật sinh linh ở phàm trần tu luyện thành tiên lên trời.
Chỉ là trước đó đã có Nguyên Thủy Thiên Tôn, cho dù đạo sĩ tên Tôn Thanh trước mặt tôi thực sự là người trong coi Thang Thông Thiên đi nữa thì tôi cũng không có bất kỳ hảo cảm gì với cậu ta.
“Chỉ là một người trông coi Thang Thông Thiên nho nhỏ thôi, không cố gắng mà canh giữ tốt thang của cậu, cậu chạy đến đây để làm gì?”
Tôi nói chuyện cũng có chút nóng nảy, nhưng mà Tôn Thanh nghe được giọng điệu tồi tệ của tôi cũng không tức giận, ngược lại tiếp tục nói với tôi: “Tôi không vì hai người mà đến, tôi vì muôn dân trăm họ của thiên hạ.”
“Một đạo sĩ nho nhỏ như cậu cũng chính là muôn dân trăm họ, cậu cứ cẩn thận mà bảo vệ mình cho tốt là được, người dưới thiên hạ có liên quan gì đến cậu?”
Phượng Tố Thiên đi về phía tôi và bất mãn nói với Tôn Thanh một câu. Ngay khi Phượng Tố Thiên định xua đuổi đạo sĩ này đi thì tôi cảm thấy những gì Tôn Thanh nói vừa rồi không phải là điều người thường có thể nói, vì vậy tôi đã ngăn Phượng Tố Thiên và nói với Tôn Thanh: “Nếu cậu ở đây là vì muôn dân trăm họ trên thế gian này thì xin hãy đi theo tôi vào.”
Nói xong, tôi xoay người dìu Liễu Long Đình vào nhà, Phượng Tố Thiên có chút bất mãn khi thấy tôi dẫn người lạ về, nhắc nhở nếu đạo sĩ không phải người tốt thì bây giờ chúng tôi đang dẫn sói vào nhà.
Tuy tôi chưa từng gặp vị đạo sĩ này, nhưng mà chỉ nghe cậu ta nói mấy câu tôi lại có chút không giải thích được mà muốn tin tưởng vào cậu ta. Bây giờ tinh hồn của Liễu Long Đình đang khuếch tán, tôi phải nhanh chóng tìm cách cứu Liễu Long Đình, tôi không thể cứ chờ chết như vậy được.
“Cậu ta là người trông coi Thang Thông Thiên của núi Vân Hải mà thôi, còn anh là thần thú tu luyện ngàn năm, còn có Hư ở đây nữa. Nếu cậu ta thực hư không phải là người tốt thì cậu sợ cái gì?” . truyện teen hay
Khi Phượng Tố Thiên nghe tôi oán hận anh ta như vậy thì anh ta đột nhiên không nói nổi nên lời. Anh ta nói rằng anh ta cũng chỉ lo lắng mà thôi, nếu tôi đã quyết định vậy hãy nghe tôi. Nói xong thì anh ta đã làm động tác mời với Tôn Thanh để Tôn Thanh đi cùng chúng tôi vào nhà họ Liễu.
Khi tôi đặt Liễu Long Đình lên giường thì Hư hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì với Liễu Long Đình? Tôi chỉ nói sơ qua về vấn đề này và muốn anh ta lên Thiên đình để mời Bạch Tiên xuống, Bạch Tiên có y thuật rất giỏi và hỏi liệu Bạch Tiên có thể chữa lành cho Liễu Long Đình không.
Nhưng ngay sau khi tôi nói điều này với Hư thì Tôn Thanh đã đi về phía giường của Liễu Long Đình một chút. Thấy cậu ta muốn đến gần Liễu Long Đình, theo bản năng tôi đưa tay ra trước mặt cậu ta và nói với cậu ta rằng sức khỏe của Liễu Long Đình không ổn, cũng yêu cầu cậu ta không đến quá gần.
Thành thật mà nói, tôi lo lắng rằng Tôn Thanh sẽ gây bất lợi cho Liễu Long Đình và tôi không thể hoàn toàn tin tưởng vào một người lạ mà tôi gặp trên đường. Thấy tôi ngăn cản, Tôn Thanh dường như cũng đoán được tôi đang suy nghĩ gì, liền ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Cô không cần phải đi mời Bạch Tiên đâu, tôi có thể thu hồi lại toàn bộ hồn phách của Liễu Long Đình.”
Nghe Tôn Thanh nói xong thì trong lòng tôi hơi kinh ngạc, nhất thời cũng có chút không thể tin được. Nguyên Thủy Thiên Tôn này đã cố ý dùng ấn nhiếp hồn để đối phó với mình, nếu thật sự có phương pháp chữa trị thì khi Liễu Long Đình sẽ bị bao phủ bởi ấn thì anh ấy đã tự mình chữa trị từ lâu rồi. Việc mà Liễu Long Đình làm không được thì làm sao một đạo sĩ nho nhỏ lại có thể làm được.
“Những gì cậu nói là sự thật?” Tôi hỏi Tôn Thanh, tôi lập tức kính trọng cậu ta hơn.
“Nhìn tình huống lúc này của Liễu Long Đình, hẳn là bị trúng ấn nhiếp hồn. Ấn nhiếp hồn là pháp khí của Vân Hải, tuy rằng không thể so với các thần khí khác nhưng mà bất kể là người, ma hay tiên, chỉ cần trúng ấn này rồi thì sẽ trở thành một con rối do con người điều khiển. Nhưng may mắn thay, hồn phách của Liễu Long Đình còn chưa bị ấn nhiếp hồn hút hoàn toàn, vì vậy vẫn có thể cứu được.”
Sau khi Liễu Long Đình bị ấn nhiếp hồn ấn vào thì tôi đã rất lo lắng không biết Liễu Long Đình nên làm gì? Nếu anh ấy thực sự chết thì tôi có thể làm gì?
“Được, chỉ cần thiên sư có thể cứu được Liễu Long Đình thì cậu nói cái gì tôi cũng sẽ nghe theo cậu, thiên sư có cần pháp khí gì không? Nếu cần, tôi lập tức tìm cho cậu.”
Dù sao tôi cũng cân nhắc đến việc thần vị của Tôn Thanh không cao, còn lo pháp lực của cậu ta không đủ dùng trên thân thể Liễu Long Đình, sợ cuối cùng cậu ta sẽ tự làm mình bị thương.
Tuy nhiên, Tôn Thanh lắc đầu với tôi, trả lời: “Tôi không sử dụng bất kỳ pháp khí nào, cô chỉ cần hộ pháp để bảo vệ tôi là được rồi.”
Chuyện này nói thì dễ, tôi quay đầu lại nhìn Hư, còn chưa kịp nói chuyện thì Hư đã nói với tôi: “Tôi sẽ hộ pháp cho đạo trưởng Trưởng Tôn.”
Bây giờ trong số chúng tôi chỉ có Hư là trầm ổn nhất, pháp lực của anh ta cũng là cao nhất. Sau khi xác nhận Hư để hộ pháp cho Tôn Thanh, tôi đã nói với Hư rằng nhất định phải chăm sóc tốt cho Liễu Long Đình và đạo sĩ Tôn. Liễu Long Đình có thể thoát khỏi nguy hiểm hay không thì đều phụ thuộc vào đạo trưởng Tôn.
Hư gật đầu với tôi và nói với tôi rằng anh ta đã hiểu, sau đó tôi nhìn Liễu Long Đình đang nằm trên giường với vẻ lo lắng và đưa Liễu Kiều Nhi, Phượng Tố Thiên ra khỏi phòng. Tôi cũng không dám đi xa, vì vậy tôi đứng ở cửa phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận được tin tức trong phòng.
Tuy nhiên, có thể vì sợ pháp lực bị tiết ra ngoài, không dễ bố trí kết giới, sau đó Tôn Thanh đã vẽ một lá bùa trên mặt đất trong phòng. Cậu ta đến đóng cửa và khi thấy tôi đứng ngoài cửa, cậu ta nói với tôi: “Đừng lo lắng, khi Liễu Long Đình tỉnh dậy và đợi cho đến khi tôi chữa khỏi cho Liễu Long Đình. Tôi có một điều khác muốn nói với cô và Liễu Long Đình, nếu như không như tôi dự liệu thì sẽ có người gửi cho cô một lá thư, cô hãy cẩn thận mà xem lá thư này.”
Lúc đầu tôi còn xem thường đạo sĩ, nhưng bây giờ thật sự càng khâm phục cậu ta. Mấy người học đạo này, chẳng lẽ không biết trước thì không thể làm đạo sĩ sao? Làm thế nào mà họ đều biết trước như vậy?
Nhìn thấy sự nghiêm túc của Tôn Thanh, tôi nhanh chóng gật đầu đồng ý. Sau khi Tôn Thanh đóng cửa lại, Liễu Kiều Nhi cũng rất ngạc nhiên trước khả năng của Tôn Thanh, cô bé quay đầu lại nói với tôi: “Chị Tiểu Bạch, vị đạo sĩ nhỏ này sao lại lợi hại như thế? Tại sao không cần sử dụng la bàn mà đã có thể biết được nhiều chuyện như vậy rồi?”
Thấy Liễu Kiều Nhi đang ngơ ngác gọi Tôn Thanh là đạo sĩ nhỏ, tôi gõ vào đầu cô bé: “Em tu luyện cũng chưa tới 70 năm vậy mà còn dám gọi người ta là đạo sĩ nhỏ à, không biết người ta còn lớn hơn em mấy tuổi đâu.”
Liễu Kiều Nhi khịt mũi không hài lòng khi thấy tôi gõ vào đầu cô bé, sau đó hỏi tôi: “Vậy chị nói xem chút nữa anh ba của em sẽ tỉnh lại sao?”
Bây giờ tôi cũng đang quan tâm đến vấn đề này, mong Liễu Long Đình tỉnh lại, vì vậy tôi nói với cô bé: “Chắc chắn sẽ như vậy. Anh ấy sẽ không nỡ bỏ lại em và Long Đằng, không ai chăm sóc.”
“Không, em có thầy chăm sóc cho mình rồi, Long Đằng thật đáng thương…” Nhưng mà Liễu Kiều Nhi chưa kịp nói hết lời thì giọng nói bị bộ của Long Đằng đột nhiên vang lên ngoài cửa: “Chị Tiểu Bạch, vừa rồi có người gửi thư đến đây, bảo em đưa cho chi.”