Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 26: Chương 26: Cãi nhau 




Liễu Long Đình không hề hoàng mang cầm áo ngủ trên ghế. Lúc mặc quần áo, tiếng gõ cửa dừng lại, sau đó tiếng bước chân khe khẽ truyền vào. Thứ đó đã vào!

Buồng vệ sinh nằm ngay chỗ gần cửa, tiếng bước chân đi ngang qua phòng vệ sinh, tôi có thể nghe rõ mồm một, đó là chân trân đi trên sàn nhà, phát ra tiếng động lúc có lúc không. Tôi sợ tới mức không dám tưởng tượng là thứ quái quỷ gì đi ngang qua cửa phòng vệ sinh. May mà có Liễu Long Đình nhập hồn, chứ không chắc tôi sẽ sợ tới mức không có dũng khí mở cửa.

Mặc quần áo xong, Liễu Long Đình mở cửa ra, tiếng bước chân đã đi vào phòng ngủ. Khi Liễu Long Đình nhìn sang bên đó, một người phụ nữ mặc áo hoa nhí và quần đen đứng bên giường tôi, rướn cổ nhìn vào giường. Có lẽ là vì thấy nệm chăn của tôi đã trải ra rồi nên cô ta thò tay túm lấy, còn cất tiếng “Chít chít chít...” nghe như tiếng thở của động vật, có lẽ là hưng phấn, hoặc là tức giận.

“Quả nhiên mục tiêu của ả là cô.” Liễu Long Đình nói. Nghe thấy câu này, người phụ nữ kia sửng sốt như đang suy nghĩ gì đó, lập tức quay mặt sang nhìn chúng tôi.

Trời đất quỷ thân ơi! Khi ả quay sang, tôi suýt nữa sợ hết hồn! Mặt của thứ này giống y chang lúc con gái chúng tôi chụp ảnh xong cà da, cà đến mức không thấy mặt đâu, giống hệt một tấm bột mì dán trên đầu. Song dù thứ đó không có mắt thì ả cũng có thể thấy tôi, chậm rãi rụt tay lại, thân thể cao to như một con chuột bự, lặng lẽ tới gần tôi.

Thấy thứ quái dị này, có lẽ Liễu Long Đình cảm thấy đánh nhau với thứ này sẽ hạ đẳng cấp của anh ta xuống nên trực tiếp rời khỏi cơ thể tôi, hơn nữa tùy tay ném cho tôi mấy tấm bùa, nói cứ dán lên mặt thứ đó thì ả sẽ hôn phi phách tán. Cũng không biết là tên ngu si nào phái thứ hạ đẳng này tới đây quấy phá.

Sau khi Liễu Long Đình rời đi, tôi thấy thứ kia vẫn bất chấp sáp lại gần tôi, khiến tôi hoảng sợ kêu la, hỏi anh ta thế này là thế nào? Giúp người thì giúp cho chót chứ! Tôi sợ lắm! Liễu Long Đình không quan tâm, nói sớm muộn gì tôi cũng phải trải qua chuyện như thế này, kêu tôi mau dán bùa đi. Bây giờ đụng phải quỷ quái cấp thấp cũng không dám đối phó, sau này lỡ gặp thứ lợi hại hơn thì tôi làm sao bây giờ?

Sau này ư? Sau này tôi còn có anh ta mà! Cho dù không có anh ta thì tôi cũng sẽ không trêu chọc mấy thứ đó, nơi nào còn cần tôi ra tay? Tôi thầm nghĩ như vậy, liên tục lùi về sau suy nghĩ cách thoát khỏi con ả này. Nhưng ả như đã theo dõi tôi, đi ngang qua Liễu Long Đình mà không thèm chú ý tới anh ta, vẫn bám theo tôi. Cảm giác bị một thứ có thể giết chết mình đuổi theo sít sao vô cùng đáng sợ. Cuối cùng ả đàn bà không mặt này đã dồn tôi vào góc tường, gương mặt to đùng kê sát về phía tôi, gần như dính lên mặt tôi.

Tôi không còn đường lui, cầm chặt mấy lá bùa Liễu Long Đình đưa, thật sự không dám dán lên gương mặt không có ngũ quan kia, sợ ả sẽ xé xác tôi ra. Tôi lại nhìn Liễu Long Đình, anh ta vẫn dửng dưng như không, khiến tôi tức giận muốn chửi ầm lên. Khi ả giơ tay đè lên cổ tôi, tôi không còn cách nào khác, nhắm mắt lại in lá bùa lên gương mặt to bự của ả.

Lá bùa nhất thời lõm vào trán ả, gương mặt của ả lập tức trở nên vặn vẹo, tiếng hét thê lương phát ra từ khung xương dưới lớp da của ả, thân thể nhanh chóng chốc hơi.

Ả đã biến mất! Tôi ôm ngực thở hổn hển hồi lâu, không thèm để ý tới Liễu Long Đình mà ngồi một mình trên ghế, bưng ly nước uống an ủi. Có lẽ thấy tôi đang bực nên Liễu Long Đình tới gần tôi, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy? Mới đó đã giận rồi?”

“Không, tôi nào dám giận anh” Tôi quay đầu đi, không muốn nhìn Liễu Long Đình. Rõ ràng anh ta có thể giết chết thứ đó, tại sao lại vô duyên vô cớ hù dọa tôi? Vốn dĩ con người có bản năng sợ hãi với quỷ quái, chẳng lẽ anh ta không biết sao?

“Cô nhìn mình yếu đuối chưa kìa! Nếu cô đã đồng ý làm đệ tử xuất mã của tôi thì có một số việc đã mở đầu không thể rời khỏi giữa chừng. Sau này cô sẽ còn gặp thứ đáng sợ hơn cả ma nữ đó! Bây giờ tôi ở đây mà cô còn sợ, lỡ sau này tôi không có bên cạnh, cô còn không dám làm gì thì người chết sẽ là cô!”

Liễu Long Đình càng ngày càng càng nghiêm túc, cuối cùng như đang quát nạt tôi. Tôi vốn đã khó chịu, anh ta còn rặn dạy tôi một trận, bị anh ta nói càng ngày càng uất ức, tôi quay sang nói: “Nhưng nếu anh muốn tôi đối phó với thứ đó thì ít ra anh cũng phải nói cho tôi một tiếng, ít ra tôi còn chuẩn bị tâm lý. Tôi biết tôi nhát gan yếu đuổi, tôi cũng muốn giỏi giang một chút, nhưng vừa thấy tôi lại...

Kế tiếp tôi không nói được nữa, cổ họng nghẹn ngào, giải thích nhiều đến mấy cũng chỉ là ngụy biện cho sự hèn nhát của tôi mà tôi.

Liễu Long Đình không tiếp lời. Tôi im lặng cúi đầu, nghi ngờ có phải anh ta đã thất vọng về tôi hay không. Chung quy các đệ tử xuất mã mà tôi gặp đều lợi hại hơn tôi rất nhiều, hơn nữa vừa rồi Liễu Long Đình nói cũng đúng, chẳng qua chỉ là một con ma quèn, tôi chỉ cần dán bùa lên trán ả thì sẽ xong chuyện, nhưng tôi vẫn sợ run người, tương lai sao có thể thành tai? Chắc chắn Liễu Long Đình cũng suy xét cho tương lai của tôi, vậy mà vừa rồi tôi còn cãi cọ với anh ta. Tôi thầm nghĩ, nếu Liễu Long Đình thấy tôi gỗ mục không thể điêu, anh ta có từ bỏ tôi mà chọn một đệ tử xuất mã khác cùng tu luyện không?

Nghĩ tới chuyện này, tôi nhất thời kích động, ngẩng đầu lên muốn nói xin lỗi Liễu Long Đình, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu thì căm đã bị Liễu Long Đình nắm chặt, đôi môi mềm mại của anh ta jn lên môi tôi. Chúng tôi ôm nhau, cảm nhận hơi ấm của nhau. Tôi mở to mắt nhìn Liễu Long Đình. Trừ lúc làm chuyện ấy, đây là lần đầu tiên anh ta hôn tôi nhỉ?

Thấy tôi cứ nhìn anh ta, ánh mắt Liễu Long Đình hiện lên chút yêu thương và an ủi, sau đó che mắt tôi lại, tiếp tục hôn lên môi tôi...

“Bạch Tô, tớ đã về...” Diêu Lê Na đột nhiên mở cửa vào phòng. Vừa đi vào thì thấy tôi với Liễu Long Đình đang hôn nhau, nhất thời xấu hổ. Tôi vội vàng tách ra, nói xin lỗi với Diêu Lê Na, không biết cô ấy sẽ trở về vào lúc này.

Diêu Lê Na lại rất thoáng, cười hì hì nói: “Lúc nãy cậu còn bảo chỉ là bạn, nhìn xem, tớ đi vắng đã hôn nhau rồi, nếu bây giờ tớ còn chưa về, không chừng các cậu còn làm gì ấy chứ”

“Làm gì có, dù sao đây cũng là ký túc xá mà” Tôi rất xấu hổ, cảm giác như mình đã làm chuyện gì đó mờ ám bị nằm thóp vậy.

“Được rồi, đừng giải thích nữa, làm thì làm, sợ cái gì chứ? Tớ chứ có phải người khác đâu.” Lúc nói câu này, Diêu Lê Na ngẩng đầu nhìn Liễu Long Đình. Liễu Long Đình cũng rũ mắt nhìn Diêu Lê Na, nói: “Nếu cô không ngại thì chúng tôi có thể miễn phí cho cô xem phim người lớn trực tiếp.”

Tôi kéo tay Liễu Long Đình, kêu anh ta đừng nói lung tung, Diêu Lê Na là bạn thân của tôi. Nhưng bây giờ Diêu Lê Na đã thấy Liễu Long Đình, đêm nay không thể cho anh ta ở lại phòng ngủ. Tôi lấy áo len mặc vào, nói với Liễu Long Đình là đưa anh ta xuống lầu.

“Đi nhanh thể làm gì? Quản lý có nói gì đâu. Bạch Tô, cậu đừng vội đưa bạn trai cậu rời đi “

Không hiểu sao lời nói của Diêu Lê Na nghe có vẻ bình thường, nhưng tôi lại có cảm giác như cô ấy đang bất mãn về tôi.

“Ngồi đi ngồi đi” Diêu Lê Na kéo tôi ngồi xuống ghế, nói thẳng trước mặt Liễu Long Đình: “Bạch Tô, cậu còn nhớ mai là sinh nhật của Vương Toàn lớp chúng ta không? Sinh nhật cậu ấy năm ngoái, cậu còn đang mập mờ với cậu ấy mà, nói gì mà nếu năm nay cậu ấy không tìm được bạn gái thì cậu sẽ làm bạn gái của cậu ấy. Cậu nhìn xem, làm hại Vương Toàn đến bây giờ còn độc thân đấy, cậu đừng lừa người ta nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.