Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 339: Chương 339: Cảnh cáo






Hiện giờ không thể để Liễu Long Đình biết chuyện của tôi với Thuận Vu Phiền, cho nên nghe tôi nói Liễu Long Đình đã trở lại, Thuần Vu Phiên lập tức nhảy xuống nước, sóng nước văng tung tóe, cả người anh ta đều biến mất dưới hồ.

Tôi định ra cửa nghênh đón Liễu Long Đình, nhưng thấy trong đình toàn là nước bị bầy yêu quái làm cho ướt nhẹp, thậm chí còn sót lại yêu khí, Liễu Long Đình thận trọng vô cùng, chắc chắn sẽ phát hiện ra vấn đề. Cho dù tôi xử lý yêu khi thì cũng không có cách nào làm khô vệt nước, cho nên tôi nhìn hồ sen, xoay người nhảy xuống hồ, lại hất thêm nước vào đình, bày ra hiện trường tôi chơi nước trong hô làm ướt đình.

Nhưng nghe tiếng bước chân Liễu Long Đình càng ngày càng gần, còn kêu tên mình, trong lòng tôi lại bắt đầu hoảng sợ. Nếu Liễu Long Đình thấy tôi vô duyên vô cớ nhảy vào hồ sen, tôi vẫn sợ anh ta nghĩ ngờ, cho rằng mình muốn lừa gạt anh ta, quả thực là vất vả y hệt như tôi muốn trở về vị trí cũ của mình. Chẳng qua nghĩ tới lúc Liễu Long Đình ra ngoài không bày ra kết giới, tôi lại muốn mượn chuyện này tương kế tựu kế. Anh ta bỗng nhiên không bày ra kết giới chắc chắn cũng là muốn thử xem tôi có trốn hay không. Thế là tôi dứt khoát biến mất một lúc để anh ta không tìm được tôi, anh ta sốt ruột, chắc sẽ không còn tâm tư chú ý tới chuyện khác.

Tôi nói là làm. Trừ lần trước hợp tác với Mãng Ngân Hoa tỉnh kế Liễu Long Đình không thành công, đây vẫn là lần đầu tiên tôi tính toán thiệt hơn với Liễu Long Đình. Thực ra tôi cảm thấy mình làm vậy rất hổ thẹn với anh ta, nhưng nếu không làm vậy thì cả đời tôi sẽ bị giam cầm ở nơi

này. Khi nghe Liễu Long Đình kêu tôi càng ngày càng gần hồ sen, tôi bèn rướn người nấp dưới đình, che giấu khí tức của mình, lợi dụng đình che khuất thân thể của tôi. Chỉ nghe thấy Liễu Long Đình kêu tôi mấy tiếng thì giọng điệu bắt đầu sốt ruột, hơn nữa ngay cả bước chân cũng trở nên bối rồi.

“Bạch Tô? Chu Nhi? Bạch Tô.

Không nghe thấy tôi đáp lại, Liễu Long Đình càng gọi càng nhanh, nóng vội y như tôi dự đoán, hoàn toàn không có tâm trạng để ý tới nước trên mặt đất. Khi tôi nghe thấy vật trong tay Liễu Long Đình rơi xuống tấm ván ngỗ, tôi nghe thấy anh ta tự trách mắng bản thân mình “Thật đáng chết! Rõ ràng biết cô ấy sẽ chạy, sao mình còn muốn thăm dò cô ấy!”

Nói xong, Liễu Long Đình chạy ra ngoài cổng. Nơi này đã là địa bàn của Liễu Long Đình, ma quỷ bên ngoài cũng không dám tiến vào, khả năng duy nhất mà tôi không ở trong phủ chính là đã chạy trốn

Thực ra tôi cũng chỉ muốn trêu đùa Liễu Long Đình. Thấy Liễu Long Đình thật sự nóng ruột, tôi sợ mình chơi quá trớn nên muốn bò dậy. Nhưng vừa giơ chân lên thì tôi phát hiện chân mình không thể nhúc nhích. Tôi quá sốt ruột nên không chủ ý, bây giờ bình tĩnh lại mới phát hiện dưới chân mình toàn là bùn, hai chân của tôi bị lún vào bùn, liên tục chìm xuống, bây giờ bùn đã lún tới đầu gối, tôi không nhấc chân lên được!

Bây giờ thì xấu hổ. Tôi vừa khom lưng rút chân ra, vừa kêu Liễu Long Đình, nói tôi đang ở trong hồ sen. Liễu Long Đình còn chưa chạy ra phủ, nghe thấy giọng tôi thì lập tức quay lại, thấy tôi dính đầy bùn đứng trong hồ sen, sắc mặt kích động của anh ta lập tức xạ xuống, nhưng rồi lại nổi giận, không kéo tôi ra hồ sen mà măng tôi té tát: "Em ở trong hồ làm gì? Lúc nãy tôi gọi em, sao em không trả lời?" Nói rồi lúc này mới quay sang chủ ý thấy trong đình toàn là nước, lại tiếp tục hỏi tôi: "Nước trên sàn nhà này là sao?”

"Anh kéo tôi ra khỏi bùn đã, tôi sẽ nói cho anh." Tôi nói với Liễu Long Đình. Bây giờ tôi chỉ là thân thể phàm thai, còn Thuần Vu Phiền đều là những thứ đã tu luyện, có thể biến hình, họ có thể ra vào từ nước bùn, còn tôi thì không làm được.

Liễu Long Đình thấy tôi đang ôm sàn nhà muốn bò lên, biết tôi lún xuống bùn không lên được, bèn đe dọa: "Em không giải thích rõ ràng với tôi thì tôi sẽ không kéo em lên.” Mẹ kiếp! Tôi thấy Liễu Long Đình khoanh tay trước ngực, rũ mắt nhìn mình, tôi thật sự muốn đấm anh ta dẹp lép. Nhưng thấy anh ta không hề nghi ngờ, tôi lại yên tâm, nói: "Tôi chỉ muốn hù dọa anh tôi, giả vờ roi xuống nước, muốn thấy anh sốt ruột, cho nên tôi còn làm ướt đình nghỉ mát. Anh thì hay rồi, tôi vất vả lắm mới bày ra cục này, anh lại chẳng phát hiện, còn trách tôi bỏ trốn. Anh sợ tôi chạy trốn lắm hả? Bên ngoài toàn là yêu ma quỷ quái, tôi còn có thể chạy đi đâu?”

Tôi giải thích rõ ràng cho Liễu Long Đình, không có một chút sơ hở. Nghe tôi nói xong, lại thấy tôi đứng trong hồ nước, có lẽ cũng biết chính mình thực sự quá khẩn trương nên sắc mặt Liễu Long Đình dịu đi, trước mặt tôi nói: "Đương nhiên tôi sợ em chạy. Tôi lo cho em như em còn muốn trêu đùa tôi, vậy thì em cứ trong hồ đi, phạt em đứng trong một buổi chiều, để xem lần sau em còn dám trêu tôi

Nói tới đây, Liễu Long Đình xoay người sang chỗ khác, muốn nhặt hộp bánh ngọt anh ta làm rơi. Nếu không phải tôi không tiện sử dụng phép thuật trước mặt Liễu Long Đình, sợ anh ta phát hiện thực lực của tôi tăng lên thì tôi sẽ thật sự tự ra khỏi hồ rồi.

Đình. Tôi nhìn lưng Liễu Long Đình kêu lên, giọng nói có phần làm nũng. Tôi thật sự sợ Liễu Long Đình sẽ bỏ mặc tôi trong hồ cả đêm, anh ta không muốn ngủ, nhưng tôi thì buồn ngủ.

Nghe tôi kêu, Liễu Long Đình do dự một hồi rồi vẫn quay sang, đi về phía tôi, một tay ôm eo tôi, một tay khác thò xuống nước cầm chân tôi, nhổ ra khỏi đống bùn. Hai chân tôi dinh nước bùn đen thui, còn kèm theo một khúc ngó sen ướt đẫm, nước đen dính trên quần lập tức làm bẩn cả bộ quần áo sạch sẽ của Liễu Long Đình.

Thấy bộ đồ trắng tinh dính đầy vệt nước đen thui, Liễu Long Đình liếc tôi, vừa tức vừa không thể nên hạ, dứt khoát giơ tay lên đập mạnh lên mông tôi một phát, sau đó khiêng tôi lên vai đi về phía phòng tắm. Trên đường đi, tôi tiên tay lấy bánh ngọt Liễu Long Đình đặt trên bàn mang vào phòng tắm luôn.

Trên người Liễu Long Đình cũng bị bẩn, lại thêm quan hệ của tôi với anh ta nên lúc tắm, chúng tôi tắm cùng nhau. Ánh sáng trong phòng tắm rất mạnh, tôi với Liễu Long Đình trần truồng cùng ngâm mình trong bồn tắm. Mặc dù anh ta cởi hết quân áo, cơ bắp trên người săn chắc, làn da trắng nõn, nhưng bây giờ tôi đã quá quen với thân thể anh ta, từ lâu không còn là cô gái ngây thơ nữa, cái gì nên xem nên thì đã xem xong sở xong hết rồi, sớm không còn cảm thấy mới lạ, chho nên tôi vừa ăn bánh ngọt mà Liễu Long Đình mua vừa đút bơ cho anh ta ăn, hơn nữa nói cảm ơn anh ta. Nếu không phải nơi này là Quy Khư, nếu nơi này là trần gian thì tốt biết mấy. Nếu Liễu Long Đình chưa từng làm những chuyện tàn nhẫn như vậy với tôi thì tốt biết mấy, không chừng tôi sẽ thật sự ở bên anh ta, cũng sẽ ở lại Quy Khư này. Lý do chủ yếu khiến tôi không muốn sa đọa với anh ta là vì tôi không dám hoàn toàn dựa dẫm vào anh ta. Anh ta cho tôi sống, chỉ sống theo cách mà anh ta muốn. Sao phụ nữ còn tiếp tục liều mạng phấn đấu khi đã có người khiến mình yên tâm dựa vào chứ?

Liễu Long Đình ăn mơ rồi ôm eo tôi, cho tôi kề sát vào người anh ta. Có lẽ bây giờ anh ta cũng không còn giận tôi nữa, nói chuyện với tôi vừa dịu dàng vừa trách cử: "Em đúng là yêu tinh hại người, vừa rồi tôi còn tưởng em đã chạy đi. Bên ngoài toàn là yếu quái ăn thịt người, làm tôi sợ hãi mất hồn mất vía, chỉ sợ em xảy ra ngoài ý muốn. Đúng là biến em thành con nít, ngay cả tính tình cũng trở nên giống con nít.

Tôi cảm thấy lúc này Liễu Long Đình cứ y như mẹ tôi hay là ba tôi ấy, nói câu nào cũng như đang thầm oán con gái mình không nghe lời. Tuy nhiên thấy anh ta không hề nghi ngờ chuyện tôi hút tinh khí, tôi cũng yên tâm hơn, cười tủm tỉm hôn lên má Liễu Long Đình. Chẳng qua lúc tôi sắp hôn vào mặt mình thì Liễu Long Đình che miệng tôi lại không cho tôi hôn, bày ra vẻ mặt chính nghĩa cảnh cáo tôi: "Gần đây em phải thành thật ở trong nhà, mặc dù Quy Khư là nơi đông đảo quỷ quái tụ tập, nhưng nơi này cũng có pháp luật như ở trần gian, giết người thì phải đền mạng. Vừa rồi tôi ở bên ngoài nghe nói có mấy con cương thi hút máu mất tích, ngay cả thi thể cũng không tìm được, người ở Quy Khư nghi ngờ là có kẻ giết chúng, quan binh bên ngoài

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.