Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 618: Chương 618: Canh giữ nghiêm ngặt




Nhưng Liễu Long Đình vẫn không ra tay, hơn nữa tôi cũng không hy vọng anh ấy sẽ ra tay. Liễu Long Đình sẽ không vô duyên vô cớ thực hiện một buổi hiến tế lớn như thế. Anh bỏ ra nhiều công sức để thực hiện nó, chắc chắn sẽ không đơn giản là nhằm bày tỏ tình cảm, dù sao chúng tôi đều đã qua cái tuổi đơn thuần ngây thơ rồi, hơn nữa Chủ Thần của niên tế này là tôi, nhất định nó có liên quan đến tôi.

Liễu Long Đình hao hết tâm tư chuẩn bị hết thảy những thứ này, nếu không đến cuối cùng, anh ấy chắc chắn sẽ không tự mình phá hoại nó. Nhìn thấy bàn tay nắm chặt của Liễu Long Đình đã từ từ nới lỏng ra, tôi nghiêng người, ghé mặt sát xuống đất, nói với U Quân.

“Tôi biết anh rất yêu tôi, anh cho tôi cơm ăn áo mặc, tất cả mọi thứ của tôi đều là anh cho, là tôi đã có lỗi với anh, tôi không nên đùa bỡn tình cảm của anh, tôi không nên phá thai, trộm lén lút với người đàn ông khác, còn lừa người phụ nữ khác sinh con cho anh. Tôi không nên vì muốn đạt được vật gì đó từ anh mà hết lần này đến lần khác lừa dối anh. Anh muốn trừng phạt tôi thế này thì tôi cũng cam lòng. Xin anh hãy tha thứ cho tôi, từ sau tôi sẽ không bao giờ…”

Khi tôi nói ra những lời này, tôi không khóc lóc thảm thiết, tôi chỉ nói như đang giãi bày tâm tư, tình cảm. Thế nhưng vì tôi trông giống như vị Chủ Thần được tôn thờ trong miếu này, những tín đồ xung quanh trong tiềm thức đã chuyển dời hết tất cả những ưu điểm của Chủ Thần lên người tôi, bây giờ lại nghe được mấy lời tôi nói, nghe rằng sau khi tôi gả cho U Quân lại léng phéng cùng người đàn ông khác, lại còn bỏ đi đứa con của chúng tôi. Những lời này tức khắc chọc giận những người đến tế bái. Bọn họ đều cho rằng tôi có khuôn mặt như thế này là nỗi hổ thẹn của Chủ Thần, loại đàn bà xấu xa như tôi không xứng đáng được sống trên đời này. Sau đó cảm xúc của bọn họ có chút kích động, liền to gan giật tóc tôi, bắt đầu đánh mắng.

Khi những đòn đánh đấm tới tấp đánh vào người tôi, trong lòng tôi chẳng có chút cảm giác gì, tôi trở thành như bây giờ chính là những điều U Quân mong muốn. Khi tôi bị đánh, U Quân cũng không cản đám người đó lại, anh ta chỉ rũ mắt nhìn tôi không ngừng bị người ta đạp đá, ném trái cây dùng để tế thần vào đầu tôi, hơn nữa còn đuổi tôi ra ngoài, không thể để cho loại người như tôi làm bẩn thần minh.

Khi tôi bị đánh đến mặt mũi bầm dập, đầu bù tóc rối như ổ chó thì U Quân mới khôi phục lại tâm trạng bình thường. Anh ta khom lưng đỡ tôi dậy, nói với tôi rằng nếu tôi đã biết lỗi thì anh ta sẽ tha thứ cho tôi. Lúc nói những lời này, anh ta liếc mắt nhìn thoáng qua Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình cầm lên cung hương vừa mới buông xuống khi nãy, vẻ mặt u ám, mười ngón tay nắm chặt cung hương, những cung hương làm bằng gỗ ấy chẳng mấy chốc đã chia năm xẻ bảy trong lòng bàn tay anh.

“Thân là một người đàn ông, không thể làm gì khi chứng kiến cảnh người mình thích bị một đám phàm phu tục tử đánh đấm, loại đàn ông thế mà còn có được tình yêu, ông trời thật đúng là có mắt như mù rồi mà.”

Mấy lời này của U Quân rõ ràng là đang ám chỉ Liễu Long Đình. Thế nhưng Liễu Long Đình cũng không tiếp lời, tùy tay ném xuống cung hương đã vớt vát, lại lần nữa lấy ra một ít nhang mới, phân phát cho mọi người.

Tuy rằng quả thật chúng tôi không thể động thủ vào lúc này, sức mạnh bây giờ của U Quân, cho dù tôi và Liễu Long Đình có hợp sức lại cũng không bằng nổi 1/10 sức mạnh của anh ta, chúng tôi căn bản không có tư cách để làm đối thủ của U Quân, thế nhưng khi thấy sự trầm mặc của Liễu Long Đình, lòng tôi ít nhiều cũng có chút thương tâm. Tôi nghĩ nếu trong lòng Liễu Long Đình vẫn còn hình bóng tôi thì chỉ sợ anh ấy còn đau khổ hơn tôi nhiều. Vì đại cục mà phải trơ mắt nhìn tôi bị người ta đánh đến chết đi sống lại, loại cảm giác bất lực này thật sự khiến trái tim vỡ nát.

Sau khi tôi bị mất mặt, U Quân thấy những người thờ phụng tôi vì không hiểu biết tình cảnh như thế nào lại đánh đập tôi như thế, tâm tình anh ta lập tức tốt hơn nhiều. Anh ta liếc mắt cười khinh bỉ Liễu Long Đình một cái rồi kéo tôi về phía cổng lớn của thần miếu. Khi tôi bị U Quân kéo đi, tôi ngước mắt nhìn thoáng qua Liễu Long Đình, mà ánh mắt của Liễu Long Đình lúc này cũng dán chặt vào tôi, anh vươn tay kề sát mặt, quơ quơ cổ tay trắng nõn của anh.

Bốn mắt nhìn nhau không nói gì, nhất thời tôi còn chưa hiểu rõ động tác này của Liễu Long Đình là có ý thì đã bị U Quân kéo đi.

U Quân gọi thần liễn, mang tôi rời khỏi núi Trường Bạch. Sau khi rời khỏi núi Trường Bạch, tôi cũng không hề lo lắng về việc anh ta sẽ kiếm cớ gì đó để trở lại hãm hại người cúng tế ở đó, vì thế tôi cũng đã không còn giữ vẻ mặt hèn mọn khi đối mặt với anh ta vừa nãy nữa. Chỉ là trong lòng tôi rất đau khổ, cứ nghĩ mình đã chạy thoát khỏi địa ngục, nào ngờ vẫn phải lại bước vào địa ngục.

“Có phải em đã thông đồng xong xuôi với Liễu Long Đình rồi hay không? Anh ta tổ chức niên tế cho em, lợi dụng sức mạnh của đám người phàm phu tục tử đó, đưa em đến núi Trường Bạch, muốn tiếp tục cuộc sống vụng trộm của các người ngay dưới mí mắt tôi?”

Có thể là vì đã ngả bài rồi nên những lời nói bây giờ của U Quân vô cùng khó nghe.

“Không có.”

Tôi trả lời cho có lệ với anh ta một câu.

“Thế thì vì sao Liễu Long Đình lại đột nhiên tổ chức niên tế cho em, đúng lúc ấy em cũng muốn nghỉ ngơi bảy ngày ở nhân gian?”

Tất cả những lời thú nhận của tôi vừa rồi chỉ để cho U Quân và đám người xung quanh xem mà thôi. Điều này không chỉ mình tôi biết mà chính U Quân cũng biết rõ. Vừa rồi chỉ là diễn kịch, còn bây giờ U Quân muốn nghe tôi nói ra hết sự thật.

Tôi đã chẳng còn lời nào để nói với U Quân, vậy nên tôi cũng chẳng đoái hoài đến anh ta.

Thấy tôi không trả lời, hiển nhiên U Quân đã sắp mất đi sự kiên nhẫn. Thế nhưng sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, anh ta đột nhiên hỏi tôi như một kẻ tâm thần: “Em có thể không trả lời tôi nhưng vấn đề cuối cùng em cần phải nói cho tôi biết. Lúc này em nói em lén lút cùng người đàn ông khác, người đàn ông đó hẳn là Liễu Long Đình. Mấy ngày nay em trốn chạy là để giúp anh ta đúng hay không? Vậy em có phát sinh quan hệ không chính đáng gì với anh ta không?”

Khi U Quân hỏi những điều này, ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy không ổn chút nào nhưng sau khi hỏi xong anh ta vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tôi, đợi tôi hồi đáp.

Vừa rồi tôi chẳng qua là đang phối hợp diễn kịch với anh ta, chẳng lẽ anh ta không biết sao? Anh ta thật sự cho rằng tôi làm nhiều chuyện có lỗi với anh ta như thế ư? Chẳng phải hầu hết những việc tôi làm đều là do bị anh ta buộc tôi làm hay sao?

Vốn dĩ có vô số lời biện giải tuôn ra từ trong bụng tôi. Thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt U Quân, đột nhiên tôi lại chẳng muốn giải thích bất kỳ điều gì với anh ta, tôi nhìn vào mắt anh ta, nói: “Anh có phiền hay không hả? Anh nghĩ anh là cái gì của tôi? Chỉ cần anh hỏi thì tôi sẽ lập tức phải trả lời cho anh nghe sao?”

Những lời tôi nói hoàn toàn chọc giận U Quân. Sắc mặt anh ta tức khắc thay đổi, ngay cả ngữ điệu cũng trở nên âm dương quái khí: “Tôi là người nào của em sao? Tôi là chồng em đó. Nữ Hi, không phải em quên rồi chứ, nếu quên, tôi không ngại giúp em nhớ lại một chút!”

Dứt lời, một bàn tay tát thẳng vào mặt tôi, khiến tôi hoa mắt chóng mặt, cổ họng tôi ngòn ngọt, một dòng máu làm ướt khóe môi tôi, chạy dọc theo cằm dính vào quần áo.

Lúc trước, lần đầu tiên U Quân đánh tôi, lòng tôi còn có chút không cam lòng. Nhưng hôm nay anh ta lại đánh tôi lần nữa, tôi căn bản chẳng có chút suy nghĩ gì, đưa tay tùy tiện lau đi vệt máu trên cằm, tiếp tục xoay người ngồi vững. Bây giờ U Quân ngồi cạnh tôi, khiến tôi có cảm giác như đang ở trong địa ngục. Thử hỏi còn điều gì thống khổ hơn nỗi tuyệt vọng khi ở địa ngục cơ chứ?

U Quân thấy tôi bị đánh mà chẳng có chút biểu cảm gì, thiếu chút nữa định giơ tay cho tôi thêm một cái tát nữa, thế nhưng anh ta vẫn cố nhịn xuống, ngồi bên cạnh cố trấn tĩnh một lúc, rồi bỗng nhiên đè lên người tôi, bóp lấy cằm, hôn xuống môi tôi…

Sau khi đến Thiên Đình, tôi nghĩ rằng cơn tức giận của U Quân hẳn là đã tiêu tan. Mà dù anh ta có tiêu hay không tiêu thì tôi cũng không quan tâm. Hơn nữa trên đường trở về, không biết có phải là do niên tế sẽ sinh ra một nguồn lực tín ngưỡng trên người tôi hay không mà tôi lại cảm thấy trong cơ thể tôi, có một nguồn sức mạnh đang từ từ mạnh hơn. Hơn nữa nguồn sức mạnh này như đang không ngừng di chuyển trong xương và lục phủ ngũ tạng của tôi, khiến cả người tôi trở nên sảng khoái hơn nhiều.

Đương nhiên tôi không nói cho U Quân biết chuyện này. Sau khi chúng tôi bước xuống khỏi thần liễn, U Quân vốn dĩ đã bình tĩnh lại đột nhiên gọi thiên binh đến đây, nói với bọn họ: “Dẫn Nữ Hi đến thiên lao, canh giữ nghiêm ngặt, mỗi ngày thi hình năm lần, đến khi nào ngất xỉu mới thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.