“Vậy thì Thiên Tôn, ngài nói điều này là có ý gì? Có phải ngài đang nói với tôi là không được ở cùng Liễu Long Đình hay không?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn chia cắt tôi cùng Yêu tộc. Liễu Long Đình thật sự có Hỗn Độn Chung, chỉ cần anh ấy muốn phản loạn, mang Yêu Hoàng trở lại thì sau đó chúng tôi sẽ ở hai chiến tuyến, không đội trời chung.
“Chẳng những không có, ngược lại còn hy vọng cô có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Liễu Long Đình, tôi thấy quan hệ của hai người hiện tại cũng rất tốt. Nếu có thể giữ mãi mối quan hệ này mà lại khống chế được cậu ta, vậy thì thiên hạ sẽ hòa bình mãi mãi.”
Vốn dĩ điều này là nói cũng không sai, chỉ cần Liễu Long Đình vẫn ở bên cạnh tôi, cho dù muốn phục hưng Yêu Tộc thì anh ấy cũng phải xem xét tình cảm với tôi. Nhưng hiện tại Nguyên Thủy Thiên Tôn nói như vậy thì đã biến chuyện tôi ở bên cạnh Liễu Long Đình trở thành một mục đích khác. Bản chất tình yêu phải trong sáng và hai người phải bằng lòng với nhau khi ở bên nhau, nếu họ bị xích vào một điều gì đó thì tình yêu này sẽ trở nên vô nghĩa.
“Cho dù ngài không nói thì tôi cũng không nghĩ tới Liễu Long Đình lại phản loạn dễ dàng như vậy. Anh ấy có Hỗn Độn Chung, nếu muốn phản loạn thì đã sớm làm rồi, cũng không cần phải đợi đến bây giờ khi nhân gian hòa bình mới làm. Liễu Long Đình và tôi đều tự nguyện ở bên nhau, ngài không nên nói điều gì đó ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng tôi.
“Nếu lời nói của tôi thực sự có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và Liễu Long Đình thì mối quan hệ của hai người không đáng đồng tiền bát gạo. Điều tôi muốn nói với cô là hai người có thể yêu nhau, nhưng không được quên nhiệm vụ của chính mình và phải để mọi thứ trước khi điều đó xảy ra, cô đừng đợi cho đến cuối cùng rồi mới tỉnh ngộ. Trong nhân gian này có nhiều người như vậy, cô cũng không còn là một người bình thường nữa. Tôi hy vọng cô không đi theo vết xe đổ của quá khứ, kể cả những người thân thiết nhất cũng phải quan sát cho kỹ, đừng để sau này hối hận không kịp.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói lời này với tôi giống như ngài ấy biết rõ tôi, tuy rằng lúc trước quả thật là Liễu Long Đình có tính toán thủ đoạn với tôi, nhưng mà anh ấy đã bù đắp tất cả lỗi lầm của mình rồi. Hiện tại Nguyên Thủy Thiên Tôn nói lời nào cũng khiến tôi cảm thấy không có lợi ích gì cho mình, vì vậy tôi cũng lười nghe ngài ấy nói nữa, đứng dậy nói thẳng với Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Nếu ngài gặp tôi chỉ để nói những điều này thì tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói. Tuy rằng chúng ta đều là do Tinh Khí Bàn Cổ biến thành, nhưng mà điều này không có nghĩa là tôi phải nghe lời ngài. Trong tương lai thì tôi sẽ tự do làm bất cứ điều gì mà tôi muốn và tôi hy vọng trong tương lai Thiên Tôn sẽ không đến làm phiền tôi vì loại chuyện này.”
Nói xong thì tôi quay người muốn rời đi, nhưng mà khi tôi vừa quay lại thì Nguyên Thủy Thiên Tôn ở phía sau thở dài: “Cuối cùng thì Liễu Long Đình đã biến cô thành Yêu rồi nên cô mới cứ luôn hướng về cậu ta như vậy. Nhưng mà cũng không sao, tôi tin rằng sau này cô sẽ đến tìm tôi!”
Thôi đi, tại sao tôi sẽ đến tìm ngài ấy chứ. Tôi cứ như vậy rồi đi không thèm quay đầu nhìn lại, lời ngài ấy vừa nói để cho một mình tôi nghe được là được. Nếu để Liễu Long Đình nghe được thì tôi sợ sau này khi tôi đối xử tốt với Liễu Long Đình thì anh ấy sẽ cảm thấy có mục đích khác.
Thấy tôi rời đi mà không nói một lời thì Nguyên Thủy Thiên Tôn dường như chợt nhớ ra có điều gì đó muốn giải thích với tôi, ngài ấy nhanh chóng bay về phía tôi rồi cùng tôi bước ra ngoài: “Ngoài ra, còn có một điều nữa cần nhắc nhở cô, cô có thể chiếm được chú ý của U Minh Đại Đế, cậu ta khao khát tự do bằng cả trái tim. Nếu cậu ta thực sự bị ai đó xúi giục thì cậu ta thực sự có thể làm mọi thứ.”
Phù Kinh Dương là người như thế nào thì trong lòng tôi rất rõ ràng, làm sao mà tôi cảm thấy trong miệng của Nguyên Thủy Thiên Tôn không có một câu nào hữu ích! Sau đó tôi đã phớt lờ ngài ấy, khi chúng tôi ra đến bên ngoài Cung Ngọc Hư thì đã thấy Liễu Long Đình đợi tôi ở bên ngoài. Vừa nãy Nguyên Thủy Thiên Tôn đã yêu cầu tôi chú ý đến Liễu Long Đình hơn, bây giờ ngài ấy nhìn thấy Liễu Long Đình thì lại quay trở lại dáng dấp của lão ngoan đồng ngày xưa. Ngài ấy mỉm cười chào tạm biệt chúng tôi và bảo chúng tôi phải cẩn thận hơn trên đường về.
Trên đường trở về, Liễu Long Đình hỏi tôi Nguyên Thủy Thiên Tôn đã nói gì với tôi?
Đương nhiên, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết rằng Nguyên Thủy Thiên Tôn bảo tôi phải đề phòng anh ấy, vì vậy tôi nói với Liễu Long Đình rằng Nguyên Thủy Thiên Tôn đã bảo chúng tôi phải coi chừng Phù Kinh Dương. Sau đó nói rằng phải có điều gì đó to lớn đằng sau Phù Kinh Dương, nếu không phải là có một cái gì đó to lớn thì pháp lực của Phù Kinh Dương đã cao như vậy làm thế nào anh ta có thể để thứ đó nói gì nghe nấy được.
“Vậy em có hỏi ngài ấy hắc khí là cái gì không?” Dù sao thì nguyên nhân căn bản khiến tôi cùng Liễu Long Đình đến đây là muốn hỏi rõ ràng hắc khí này là cái gì. Nghe xong thì tôi liền trả lời Liễu Long Đình, nói hắc khí chính là những ý nghĩ trong đầu tôi, có lẽ trước đây chúng tôi đều là người do Tinh Khí Bàn Cổ tạo ra cho nên ảo ảnh này là để nhắc nhở chúng tôi điều gì đó, nhưng vì nó là ảo ảnh nên không có tính sát thương, sau này cũng không cần phải lưu ý.
Nội dung những gì tôi nói cho Liễu Long Đình đã được sao chép trực tiếp từ lời của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng sau khi nghe tôi nói xong thì Liễu Long Đình thực sự nhăn mày nhìn tôi và hỏi tôi với một số nghi ngờ. “Nhưng anh cảm thấy điều đó không đơn giản như những suy nghĩ trong đầu thuần túy, nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn đã đúng một câu. Những thứ có thể có liên kết giữa em và ngài ấy, còn có liên quan đến Ánh Nguyệt là vì có điểm chung với em, thứ đó được lan truyền giữa mọi người bằng vào điểm chung trong cơ thể mọi người. Nhưng mà hẳn là có một mục đích nào đó vô cùng mạnh mẽ, bởi vì tà khí tỏa ra từ thứ này không phải chuyện nhỏ. Anh nghĩ hoặc là ác linh muốn phục sinh, hoặc là vì có món đồ lợi hại nào đó, muốn mượn sức mạnh của em để làm chuyện lớn.
Khi tôi nghe lời phân tích của Liễu Long Đình thì tôi thực sự cảm thấy rằng phân tích của Liễu Long Đình đáng tin cậy hơn nhiều so với phân tích của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nếu một ác linh nào đó sống lại thì thứ này có liên quan đến Bàn Cổ, không lẽ là Bàn Cổ đã chết mấy trăm vạn năm đang muốn phục sinh chứ? Hay là Bàn Cổ còn sót lại cái gì, muốn thông qua sức mạnh tương đồng của chúng tôi mà làm ra chuyện lớn gì?
Khi tôi nghĩ đến điều này thì trái tim tôi đột nhiên kinh ngạc, giả thuyết của Liễu Long Đình tốt nhất là không nên xảy ra, nếu có thì tôi e rằng chúng tôi sẽ khó có thể khôi phục hòa bình trong tương lai.
“Em nghĩ phỏng đoán này có thể thực tế hơn, nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn nói với em rằng thứ này là vô dụng, còn nói với em rằng đừng quan tâm quá nhiều. Thứ này toát ra một sức mạnh cường đại, cũng là do chính ngài ấy đã nói, chẳng lẽ ngài ấy không nghĩ đến giả thiết của anh sao?” Tôi tò mò hỏi Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình hơi cúi đầu xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói với tôi rằng anh ấy chưa tiếp xúc với Nguyên Thủy Thiên Tôn cho lắm, hiện tại anh ấy không rõ lắm về chuyện này. Nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn được tôn là một Cổ Thần có sức mạnh vô biên, ngài ấy cũng có lòng từ bi đồng thời cũng liệu sự như thần. Nếu thứ hắc khí này không quan trọng lắm thì làm sao ngài ấy có thể để cho trăm tiên đồng của Cung Ngọc Hư bảo vệ Ánh Nguyệt? Nếu ngài ấy làm như vậy thì hắn là hắc khí này sẽ còn quan trọng hơn so với mạng của hàng trăm tiên đồng.
Nhìn thấy Liễu Long Đình đang giảng nghiêm túc với mình, tôi quay đầu lại nằm trong vòng tay của Liễu Long Đình. Chuyện này giống như một tấm lưới đã bị vò đến hỗn loạn, không thể cởi trói và cũng không rõ đường đi. Chỉ là tôi có chút sợ hãi, Liễu Long Đình thực sự sẽ giống như Nguyên Thủy Thiên Tôn đã nói sao? Nếu anh ấy bắt đầu một cuộc chiến với Nhân tộc để hồi sinh Yêu tộc thì tôi phải làm gì? Tôi nên chọn bảo vệ mọi người, hay đi theo Liễu Long Đình?
Tất cả những điều này là vấn đề mà tôi lo lắng. Vừa vặn hiện tại cũng chưa về đến nhà, trên đường chỉ có hai người tôi và Liễu Long Đình, nên tôi cố gắng dò hỏi ý tứ của Liễu Long Đình: “Long Đình, anh được nắm giữ một thứ mạnh mẽ như vậy mà bây giờ anh đang sống như một Yêu tộc vô danh. Lẽ nào anh không cảm thấy oan ức và không muốn lấy lại hào quang và vinh quang trước đây của mình sao?”
Thấy tôi đột nhiên hỏi anh ấy điều này, Liễu Long Đình khẽ cau mày nói với tôi: “Nếu như muốn lấy lại vinh quang năm xưa thì trước kia anh sẽ không bao giờ cho em cái đỉnh Tạo Vật rồi. Nếu là chuyện trước kia thì cứ để nó thành quá khứ đi. Miễn là em không chê anh thậm chí còn không phải là tiên gia thì anh thậm chí còn cảm thấy làm một người yêu quái còn tự do hơn. Hơn nữa, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì cho dù làm súc sinh thì anh cũng cam tâm tình nguyện.”
Bỏ đi, lại còn làm súc sinh nữa, nguyên hình của anh ấy cũng là súc sinh đó, anh ấy còn tưởng rằng mình là thần!
Nhưng mà khi Liễu Long Đình nói những điều này với tôi thì nó thực sự làm trái tim tôi ấm lại, vì vậy sau khi anh ấy nói xong tôi không nhịn được mà ngồi lên đùi anh ấy, ôm lấy cổ anh ấy và hôn lên môi anh ấy. Sau đó nhìn khuôn mặt trắng nõn và thanh tú của Liễu Long Đình trước mặt mình, tôi nói: “Em muốn anh.”
“Đây cũng sắp đến nhà rồi…”
Trước khi Liễu Long Đình nói xong thì tôi đã trực tiếp ngắt lời anh ta: “Em không quan tâm, bây giờ em muốn ăn tươi nuốt sống anh.”