Bóng dáng đó chỉ thoáng lướt qua, tôi không thấy rõ lắm. Vương Hoằng thấy đám người kia sắp đánh chết Anh Cô thì kêu chúng mau quay lại, chúng tôi quay về.
Đám người kia quay về, Vương Hoằng chở tôi mau chóng lái xe rời đi. Trên đường đi tôi rất khẩn trương, hỏi một cậu nhóc ngồi ghế sau Anh Cô sao rồi? Sẽ không nguy hiểm tới tính mạng chứ?
Cậu nhóc chỉ khoảng mười năm mười sáu tuổi, cúi đầu nói không biết, có thể sẽ chết, cũng có thể sẽ không chết. Làm tôi hoảng sợ, kêu Vương Hoằng quay xe lại xem thử. Thằng khốn Vương Hoằng này còn nói không sao đâu, sau đó chở tôi về nhà.
Tới nhà, tôi không tình nguyện cho Vương Hoằng một khoản tiền cho đám tay đấm kia, thầm nghĩ cậu ta đúng là không đáng tin. Phượng Tổ Thiên còn chưa có tin tức, gửi tin nhắn không trả lời, gọi điện cũng không nghe máy, khiến tôi rất nóng ruột, đi tới đi lui trong phòng khách, sợ Anh Cô xảy ra chuyện không may.
“Bạch Tô, vào đây rót ly nước cho tôi.” Liễu Long Đình ở trong phòng kêu tôi, giọng nói vừa êm tai vừa trầm tĩnh. Tôi đi rót một ly nước cho Liễu Long Đình. Bây giờ Liễu Long Đình đã khôi phục rất nhiều, gương mặt cũng trở nên trắng trẻo tươi đẹp, đôi môi đỏ hồng mềm mại, đôi mắt trầm tĩnh. Ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên người anh ấy làm cho anh ấy giống như thần tiên giáng trần, đẹp như người trong tranh.
Tôi lưỡng lự không biết có nên nói cho Liễu Long Đình biết chuyện mình đánh Anh Cô hay không. Nhưng tôi lại không dám nói, sợ Liễu Long Đình mắng tôi ngu xuẩn, sao lại đi làm chuyện trẻ con như vậy. Mà Liễu Long Đình thấy tôi có vẻ đầy tâm sự, chỉ uống một ngụm được rồi đặt ly lên bàn, hỏi tôi: “Sao vậy? Nhìn em có vẻ không vui. Nói cho tôi nghe xem?”
Tôi quay sang nhìn Liễu Long Đình, thầm nghĩ nếu Anh Cô bị đánh chết thì một mình tôi cũng không xử lý được, vì thế tôi lại gần Liễu Long Đình, giống như một đứa trẻ phạm lỗi: “Ban ngày em đi kiếm chuyện với Anh Cô, em kêu một đám người đánh bà ta, không biết bà ta có nguy hiểm tới tính mạng không nên rất lo lắng."
Liễu Long Đình khó hiểu, nhíu mày hỏi tôi: “Em đánh bà ta làm gì?"
“Anh bị thương là do bà ta gài bẫy, em tức quá nên muốn cho bà ta một bài học." Tôi thấp thỏm nói, sợ Liễu Long Đình bảo tôi vô cớ gây chuyện. Dù gì Anh Cô còn có Hồ Tiên, lỡ Anh Cô xảy ra chuyện gì thì chẳng những tôi sẽ bị pháp luật trừng phạt mà Hồ Tiên cũng sẽ không tha cho tôi.
“Đánh thì đánh, nếu xảy ra chuyện gì thì em cứ đổ lên đầu tôi." Liễu Long Đình thờ ơ nói.
Câu nói này lập tức đánh tan mọi lo lắng nghi ngờ trong lòng tôi. Mặc dù nếu thật sự xảy ra chuyện thì tôi sẽ không có khả năng đổ lỗi cho Liễu Long Đình.
"Anh không trách em gây chuyện à?" Tôi lại hỏi.
Nghe vậy, Liễu Long Đình ngẩng đầu nhìn tôi, kéo tôi ngồi lên đùi anh ấy. Tôi sợ anh ấy còn chưa khỏe nên không dám ngồi mạnh, Liễu Long Đình lại ôm tôi vào lòng, nâng cằm tôi lên cho tôi nhìn anh ấy.
"Chuyện nhỏ thì trách em làm gì? Chính em không sao là được rồi. Hơn nữa cũng là do Anh Cô gây chuyện trước, chúng ta dạy cho bà ta một bài học cũng là chuyện nên làm."
Lúc trước tôi vẫn cho rằng Liễu Long Đình thuộc loại tà mị bá đạo, không sợ trời không sợ đất, không để ý bất cứ thứ gì. Nhưng chung sống với Liễu Long Đình lâu ngày, tôi thấy anh ấy trưởng thành chín chắn, gương mặt hai mươi mấy tuổi, nhưng linh hồn như bốn năm mươi tuổi. Không, anh ấy đã bảy tám trăm tuổi rồi.
Bây giờ tôi không còn cảm thấy có gánh nặng nữa, vui vẻ ôm mặt Liễu Long Đình, nói lúc này tôi rất muốn hôn anh ấy, hôn phía trên hay phía dưới, cho anh ấy chọn đi.
Phong cách của tôi thay đổi quá nhanh, nói xong chính tôi cũng cảm thấy xấu hổ đỏ mặt. Thấy tôi bắt chước trêu chọc mình, Liễu Long Đình nhất thời nở nụ cười, không ngượng ngùng mà nói thẳng: “Chỗ nào cũng không muốn. Trình độ của em quá kém."
Vãi, tôi đã nói rồi, hiểm lắm mới chủ động được một lần, thế mà Liễu Long Đình còn chê tôi! Tôi lập tức trợn mắt nhìn anh ấy, kêu anh ấy nghỉ ngơi đi, tôi đi chơi đây. Nghe xong, Liễu Long Đình biến thành rắn, bò lên bàn thờ rồi biến mất.
Tính ra mấy ngày nay tôi trở về, Liễu Long Đình chẳng hề chạm vào tôi, khác hẳn trước kia hầu như ngày nào cũng làm chuyện ấy. Chẳng lẽ Liễu Long Đình đã phiền chán tôi rồi, không cần tôi nữa? Hay là như anh ấy nói, kỹ thuật của tôi quá kém? Vậy thì thật xấu hổ, nhưng cũng đúng là sự thật. Dù gì trước kia đều là anh ấy chủ động, hơn nữa lúc trước tôi còn là con gái nhà lành, sao biết cần làm gì thì anh ấy mới sung sướng?
Tôi nhớ tới ban ngày, Vương Hoằng gửi phim cho tôi. Bây giờ bà nội đã xuống lầu cùng bà Lý đi nhảy quảng trường, tiên gia trong nhà cũng đã vào bài vị, sẽ không chú ý tới tôi. Vì thế tôi ngồi trong phòng khách mở một video lên, giảm âm lượng xuống, học tập cách lấy lòng đàn ông.
Lần đầu tiên xem cái này thật khẩn trương. Tôi chưa từng thấy những người đàn ông khác ngoài Liễu Long Đình cởi đồ ra sẽ trông như thế nào đâu. Bởi vì Liễu Long Đình không có ở đây nên tôi đi lấy chuối mà bà nội bỏ trong tủ lạnh ra gặm.
Có điều khi tôi ghé vào sofa học được một ít thì bỗng một người xuất hiện trước mắt tôi. Tôi ngước mắt lên xem, lập tức hóa đá ngay tại chỗ, mau chóng che điện thoại lại, nhét chuối vào miệng cắn một phát thật mạnh. Bởi vì người này chính là Phượng Tố Thiên!
“Sao anh về nhà mà không gõ cửa?” Tôi vừa giận vừa xấu hổ trừng Phượng Tổ Thiên.
Phượng Tổ Thiên cũng hóa đá nhìn tôi, xấu hổ nói: “Tôi vào nhà cần gõ cửa hồi nào?"
“Vậy thì anh cũng phải gõ cửa chứ!” Tôi cố tình gây sự, còn chưa kịp tắt video trong di động, tiếng động chói tai vang vọng khắp phòng khách, làm hại tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong. Tôi kích động tắt điện thoại, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: "Sau này anh không được đến nhà tôi nữa."
"Tại sao chứ? Bà nội cô thích tôi lắm nhé." Phượng Tổ Thiên chẳng hề để ý ngồi xuống trước mặt tôi, sau đó chợt phản ứng lại, cười sâu xa nhìn tôi: “Cô không có mặt mũi gặp tôi chứ gì?” . Truyện Hài Hước
"Ai không có mặt mũi gặp anh hả?” Tôi chỉ muốn bóp chết Phượng Tổ Thiên.
Thấy tôi đỏ mặt, Phượng Tố Thiên lại gần, nghiêm túc nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu. Mà mấy ngày gần đây anh Liễu của cô không thỏa mãn cô hả? Nếu cậu ta không hành động thì cô có thể suy xét tôi, tôi còn chưa từng có phụ nữ đâu. Nếu cô muốn thì chúng ta có thể cùng nghiên cứu tư thế. Thân thể của tôi đều sẽ thuộc về cô. Tôi không như Liễu Long Đình, đã trải qua rất nhiều người, cô ăn cậu ta mà không thấy ghê tởm hả?"
Tôi trợn mắt nhìn Phượng Tổ Thiên, thấy anh ta nói chuyện vô liêm sỉ như vậy, trong lòng tôi hơi tức giận. Nhưng tôi đột nhiên không bận tâm lắm, khinh bỉ nhìn anh ta, nói: “Anh thì thôi đi. Đúng rồi, ban ngày anh đi đâu? Sao tôi không tìm thấy anh? Còn nữa, anh biết bây giờ Anh Cô như thế nào không?"
"Ban ngày tôi cùng Hồ Tiên đi dạo, nếu anh ta về sớm, chữa khỏi cho Anh Cô thì chúng ta đánh Anh Cô còn có nghĩa lý gì nữa?" Phượng Tố Thiên phấn khởi nói: “Cô không biết đâu, lúc tôi đến nhà Anh Cô thì tiếng kêu của bà ta cứ như là giết heo ấy, làm tôi buồn cười gần chết."
Nghe Phượng Tố Thiên nói vậy, tôi hơi yên lòng, may mà Anh Cô chưa chết.
"Nhưng lúc trở về, hình như tôi thấy một người."
Phượng Tổ Thiên còn chưa nói xong thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên. Tôi không biết là ai, đứng dậy sửa soạn lại kiểu tóc rồi ra mở cửa, phát hiện người ngoài cửa lại là cậu nhóc ngồi ở sau xe tôi hôm nay.