Tôi biết nếu tôi nói ra những lời này với Liễu Long Đình, Liễu Long Đình sẽ giống như lần trước, sẽ giận dỗi, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, trên vai chúng tôi mang trách nhiệm lớn, cho dù là yêu nhau đi nữa, chúng tôi cũng có việc cần làm riêng và cuộc sống riêng.
Quả nhiên giống như tôi nghĩ, sau khi nói những lời này với Liễu Long Đình, ánh mắt Liễu Long Đình nhìn tôi hơi thay đổi, sau đó hỏi tôi: “Vì cái gì mà em tình nguyện đi cùng Cô Hoạch Điểu nhưng lại không nguyện ý đi với tôi?’’
Tôi không nghĩ tới Liễu Long Đình lại hỏi sắc bén như vậy, trong lúc nhất thời sợ anh ấy suy nghĩ nhiều, thế là liền nói với anh ấy: “Tôi không phải lo lắng cho anh sao, loại chuyện nhỏ này một người như tôi đi là được, cũng không thể có việc gì cũng đều để anh đi cùng với tôi được.”
“Nhưng tôi nguyện ý đi cùng em, em muốn đi đâu tôi đều đồng ý với em.”
Sau khi Liễu Long Đình nói ra những lời này với tôi, tôi nghĩ không ra còn có lý do gì có thể bác bỏ anh ấy, thế là chỉ có thể thẳng thắn nói với anh ấy: “Nếu anh đi cùng tôi, cái gì tôi cũng sẽ ỷ lại anh. Tôi muốn tự mình làm chuyện của chính mình, nếu cái gì anh cũng nhúng tay sẽ để cho tôi cảm thấy tôi là một kẻ vô dụng mất.”
Cũng không biết là tôi nói quá khó nghe, hay là vì nguyên nhân gì khác. Nghe xong lời tôi nói, Liễu Long Đình giương mắt lên nhìn tôi một hồi, có chút chất vấn hỏi tôi: “Em cảm thấy tôi quản quá nhiều chuyện của em rồi phải không?”
“Cũng không phải…” Tôi cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng cũng không chờ tôi nói ra câu tiếp, đến cả chén thuốc ở trên bàn cũng không thu dọn, Liễu Long Đình trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa.
Tôi nghĩ anh ấy hẳn là rất tức giận, nhất định sẽ không vui, anh ấy muốn đi cùng với tôi cũng là lo lắng cho an toàn của tôi mà thôi, nhưng tôi lại không cần anh ấy, nghĩ rằng anh ấy sẽ gây vướng víu tôi, như vậy cũng tốt, so với lúc trước thời cấp ba thường xuyên nghe được một câu: ‘tôi đem tim mình giao cho người, người lại chê nó quá nhiều máu.’
Hiện tại Liễu Long Đình tức giận khiến tôi cũng rất phiền, tôi cho là chúng tôi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sẽ không cãi nhau giống lúc trước nữa, ít ra cũng sẽ trân trọng và thông cảm cho đối phương, nhưng bây giờ loại trân trọng này có phải hay không đã bị làm quá lên rồi, cho nên lại đưa đến mâu thuẫn giữa chúng tôi?
Tôi nằm ở trên giường suy nghĩ thật lâu, không biết bây giờ có nên đi xin lỗi Liễu Long Đình hay không, dù sao chuyện này thấy thế nào cũng đều là lỗi của tôi, dù gì Liễu Long Đình cũng có lòng tốt, mà tôi lại đem tấm lòng của anh ấy xem như lòng lang dạ thú vậy.
Tôi vô cùng không tình nguyện đi xin lỗi anh ấy, bởi vì nếu nói xin lỗi, những lời nói vừa rồi tôi nói với Liễu Long Đình sẽ thành lời nói nhảm mà thôi.
Nhưng tôi vẫn phải đi, từ trước đến nay nếu bất hòa, đều là Liễu Long Đình tới tìm tôi trước, câu xin lỗi này thôi đi, tìm anh ấy trước rồi tính đi.
Tôi đi vào phòng Liễu Long Đình, không tìm được anh ấy, khi đến sảnh lớn thì nhìn thấy Liễu Kiều Nhi từ bên ngoài chạy vào phòng, thế là liền hỏi cô bé rằng anh ba của nó đang ở đâu?
“Chị Tiểu Bạch, chị tìm anh ba làm gì? Em vừa rồi nhìn thấy anh ấy đi về phía vách núi phía Bắc rồi.
Kiều Nhi nói xong, tôi liền nhắc nhở cô bé đừng cả ngày luôn nghĩ đến việc chơi, có thời gian thì đi luyện đàn một chút, tu luyện pháp lực, nếu không sau này trưởng thành, lại không thể tu luyện thành tiên, cái gì cũng không biết, lúc đó xem ai muốn lấy cô bé chứ.
Liễu Kiều Nhi lập tức hừ một câu: “Em mới không lo lắng, chị Tiểu Bạch chính là chủ của Tam Giới, muốn em làm thần tiên, chỉ cần nói một câu là có thể, lại nói nếu em không gả ra ngoài được, em sẽ gả cho sự phụ em.”
Tôi vừa định nói với cô bé là tôi sẽ không giúp cô bé, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, cô bé đã lập tức xoay người đẩy tôi ra phía ngoài: “Chị Tiểu Bạch, chị đi tìm anh ba nhanh đi! Lải nhải dông dài cái gì, tuổi còn nhỏ mà giống bà cụ vậy, vừa rồi em nhìn thấy tâm trạng của anh ba dường như không tốt lắm, chị nhanh đi an ủi anh ba của em đi.’’. Truyện Nữ Phụ
Lúc đẩy tôi ra ngoài cửa, Kiều Nhi lại ở sau lưng nói tôi bây giờ mà lề mề chậm chạp như vậy, nếu sau này làm mẹ, vậy con của tôi sẽ khổ rồi.
Nhìn bộ dáng Kiều Nhi ghét bỏ tôi lại nghĩ tới lời cô bé nói rằng tôi sau này làm mẹ. tôi liền nhớ lại con của tôi còn ở núi Vân Hải, tính toán thời gian, đứa bé cũng sắp ra đời rồi, vừa hay chờ chúng tôi xử lý xong chuyện địa phủ này, tôi cũng nên đi đón nó rồi.
Nghĩ đến con, tâm tình của tôi mới tốt lên một chút, dù sao cũng là cốt nhục tôi mang thai mà. Thế là tôi liền bước nhanh hơn hướng về phía bên vách núi đi tìm Liễu Long Đình, giữa chúng tôi nào có việc gì là không giải quyết được? Phân phân hợp hợp hiện tại lại ở cùng một chỗ, có thể là cách chúng tôi sống chung với nhau không đúng, cho nên mới dẫn đến mâu thuẫn.
Khi tôi đi đến bên vách núi, đã nhìn thấy Liễu Long Đình một mình đứng trên vách đá, một bộ quần áo trắng, cùng tuyết tan xung quanh hoà quyện cùng một chỗ, khiến cho tôi vừa nhìn thấy liền nhớ lại hoàn cảnh lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy cũng là áo trắng, cũng là bóng dáng đó, mà dưới vách núi, tuyết tan ngay tại chỗ, tuyết trắng xóa mà ở giữa lộ ra một chút ngọn núi màu nâu, mênh mông lại giá lạnh, đặc biệt là khi có gió lớn không ngừng hướng về phía trên đỉnh núi thổi tới, làm cho áo trắng trên người Liễu Long Đình lay động, khiến tôi cũng phải lo lắng rằng anh ấy có lạnh hay không?
Thế là tôi cũng không có gọi anh ấy, mà trực tiếp chạy tới phía Liễu Long Đình, từ phía sau ôm lấy anh ấy, mặt dán trên lưng sớm đã bị gió thổi có chút lạnh buốt của anh ấy.
Liễu Long Đình cũng đoán được là tôi ở phía sau anh ấy, anh ấy liền đưa tay dán trên mu bàn tay của tôi, nắm thật chặt tay của tôi, cũng không xoay người lại hôn tôi, mà là hít một hơi thật dài, giống như là hạ một quyết định rất lớn, hỏi tôi: “Bạch Tô, em vẫn còn yêu tôi sao?”
Khi Liễu Long Đình hỏi tôi vấn đề này, tôi nghi ngờ anh ấy rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, cũng không đến mức chỉ vì tôi không muốn anh ấy đi đến địa phủ củng mà anh ấy liền nghĩ là tôi không còn yêu anh ấy nữa hay sao? Hay là Liễu Long Đình muốn nói chuyện khác với tôi?
“Sao anh lại hỏi như vậy?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
Sau khi tôi hỏi Liễu Long Đình, Liễu Long Đình liền kéo tôi từ phía sau ra trước, thân hình cao lớn của anh ấy đứng ở trước mặt của tôi, đem thân thể chắn những cơn gió thổi đến, nói với tôi: “Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi biết em và tôi đều sẽ có chỗ đã thay đổi, thế nhưng những thay đổi này, tôi đều không lo lắng, nhưng sau khi chúng ta ở cùng một chỗ, tôi cảm giác lòng em đã không còn hoàn toàn thuộc về tôi nữa, trong lòng em có phải hay không còn có người khác, hay là tình cảm của em đối với tôi đã phai nhạt, không còn tin tưởng tôi nữa, cho nên em không muốn một mực ỷ lại tôi như vậy nữa.”
Khi Liễu Long Đình cúi đầu nói với tôi những lời này, trong mắt tựa như là có một chút nước mắt, vành mắt của anh ửng đỏ. Sở dĩ tôi đến đây tìm anh ấy, là muốn an ủi anh ấy, cùng anh ấy nói rõ bây giờ tôi cần gì, anh ấy cần gì, nhưng hiện tại khi tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt tràn ngập bi thương của anh ấy, trong lòng phút chốc như bị kim đâm đến đau đớn. Trên đường đi cân nhắc nên nói những lời gì mới không khiến anh ấy nghĩ ngợi lung tung, không ngờ bây giờ lại để anh ấy buồn như vậy, tôi nghĩ tôi thật sự là rất yêu anh ấy, yêu đến sắp phát điên rồi.
Tôi vùi khuôn mặt vào trong ngực Liễu Long Đình, cái gì cũng đều không muốn so đo nữa, chỉ muốn ôm chặt lấy anh ấy nói với anh ấy: “Làm sao có thể chứ, tôi yêu anh, chưa hề giảm đi một chút nào. Anh vẫn luôn ở trong lòng tôi, trong lòng tôi, ngoại trừ anh thì ngay cả chính mình cũng không có, anh chính là tim gan của tôi, anh nói làm sao tôi lại không yêu anh được.”
Chỉ sợ đây là lần đầu tiên kể từ khi biết Liễu Long Đình đến nay, tôi nói với anh ấy những lời thổ lộ chân tình như vậy, hơn nữa khi tôi nói những lời này, có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sao tôi lại có thể nói ra những lời sến sẩm như vậy được cơ chứ.
Sau khi tôi nói xong, tôi liền cảm thấy vòng tay bên hông mình siết chặt hơn, Liễu Long Đình ôm tôi thật chặt, đồng thời dùng tay nắm lấy cái cằm của tôi còn đang vùi chặt trong ngực anh ấy nâng lên. Trên môi bị một đôi môi lạnh buốt bao trùm, ngưng trệ một lúc, tựa như là dùng vận tốc của sao hỏa va chạm vào thiên thạch, không ngừng mà hôn tôi.
Kết cục cuối cùng cũng giống với suy nghĩ của tôi, Liễu Long Đình vẫn là theo tôi đi đến địa phủ, để tôi một mình đến địa phủ cũng không phải chuyện gì rất khó khăn, nhưng Liễu Long Đình vẫn muốn đi cùng tôi.
Sáng ngày hôm sau khi chúng tôi xuất phát, Cô Hoạch Điểu nói đây cũng là trách nhiệm của mình, nói với tôi cậu ta cũng phải đi cùng chúng tôi, nói không chừng còn có thể giúp tôi phát giác ra người nào đối với tôi là trung thành tuyệt đối, người nào hai lòng đối với tôi. Địa phủ này cùng thiên đình, một cái trên trời một cái dưới đất, trời cao hoàng đế xa, ai cũng không xen vào chuyện của ai, không chừng dưới mặt đất, Thập Đại Diêm Vương này, có thể gây nên chuyện gì ngoài ý muốn.