Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 406: Chương 406: Con sói quỷ






Điều này sao có thể chứ? Tôi là người phàm, cơ thể da thịt, sao có thể mang một trái tim bằng đá chứ?

Liễu Long Đình cũng phát hiện ra ngay con quái vật sau lưng tôi, nhanh chóng dừng ngay niệm chú, quay người nằm thẳng lên vai tôi kéo vào trong lòng anh, khi anh ấy ngước nhìn con quái vật thì nó đang dùng móng vuốt nắm chặt một quả tim đỏ tươi và nhai ngấu nghiến, anh bỗng khựng lại, bàn tay nắm lấy vai tôi di chuyển về phía lưng đang đẫm đầy máu của tôi, vài ngón tay nhẹ nhàng đưa vào trong vết thương sau lưng tôi, hỏi tôi: “Tim em bị lấy đi rồi sao?”

Liễu Long Đình vừa hỏi tôi xong, bỗng chốc khiến tôi tức giận, nóng vội, nói với Liễu Long Đình là tất nhiên rồi, anh chiêu gọi con quái vật này tới, còn không mau giành lại trái tim cho tôi!

Liễu Long Đình nghe những lời tôi nói, phút chốc giơ tay đến thẳng cổ của con quái vật đứng cách chúng tôi không xa sau đó tuôn ra một luồng khí, luồng khí này tức khắc trói lấy con quái vật tựa như sói, sau đó kéo mạnh về phía trước mặt chúng tôi, con quái vật sói ấy chưa kịp cắn nát quả tim, thì bị pháp lực của Liễu Long Đình kéo mạnh, nó liền quỳ ngay trước mặt tôi, quả tim người trong móng vuốt của nó phút chốc rơi xuống đất đá vụn, giống như vật gì đó cứng rắn, ma sát trên nền đá vụn dưới đất, phát ra tiếng cộc lộc cộc.

Đôi mắt tôi nhìn chằm chằm theo quả tim, vì trong cơ thể tôi vẫn còn giữ lại nửa viên tinh nguyên trước đây, khi quả tim này rơi ra khỏi cơ thể, tôi cũng không chết được, hiện tại Liễu Long Đình đang khống chế con quái vật này, tôi liền đi về hướng quả tim tôi rơi trên mặt đất, nhặt quả tim máu me từ trên nền đất đá vụn, đặc biệt nặng, và còn đặc biệt cứng, dù là từ chất liệu cho đến trọng lượng, cầm lên nhìn vào thì giống như cục đá thật sự.

Tôi nằm trong tay quả tim máu me này, có chút khó tin, quay người đi về phía Liễu Long Đình, nói anh ấy dùng tay đưa ra sau lưng tôi, bảo anh rờ xem có đúng là tôi đánh mất quả tim này hay không?

Tuy vết thương hiện tại chỉ cần tôi động đậy, sẽ thấy cực kỳ đau đớn, nhưng dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn có chút khó tin, con quái vật này không ngờ lại từ trong cơ thể tôi moi ra một cục đá!

Liễu Long Đình nhìn nhìn con quái vật quỳ dưới đất, lại nhìn nhìn quả tim máu me trên tay tôi, nói tôi ráng chịu đựng một chút, sau đó từ sau lưng anh đưa tay đi vào trong vết thương của tôi, liền biến sắc, rồi nhanh chóng rút tay ra một cách cẩn thận, từ trên tay tôi lấy đi thứ tựa như quả tim vậy, dùng sức nắm chặt, một thứ bột trắng phun ra từ cục đá ấy, rơi vãi đầy xuống đất.

“Xùy! Đồ phụ nữ thối ngay cả tim cũng không có! Mau thả tôi ra!”

Con quái vật bị Liễu Long Đình ấn quỳ dưới đất, nhìn thấy Liễu Long Đình bóp nát quả tim tôi, thế là nó há hốc cái mõm chó nanh dài của nó, hét ra tiếng người.

Tôi mặc kệ nó, chỉ nhìn quả tim đá bị Liễu Long Đình bóp nát ấy, nếu hiện tại trái tim trong cơ thể tôi là cục đá này thì quả tim thật của tôi đâu? Quả tim của tôi đang ở đâu?

Tôi quay người nhìn Liễu Long Đình đứng đằng sau tôi, Liễu Long Đình nắm lấy đá vụn trong tay anh, cúi đầu nhìn tôi và nói: “Em có nhớ là lần trước Thần Núi đã lấy đi quả tim của em, sau đó trả cho em quả tim giả không? Hiện tại quả tim em vẫn còn trong tay anh ta

Khi Liễu Long Đình nói đến quả tim tôi còn trong tay Thần Núi, trong đầu tôi bỗng chốc nhớ lại lúc đi đến núi Tả lần trước, nhìn thấy quả tim trong kết giới phong tỏa anh em của Thần Núi, quả tim đặt trong đó dùng để cung phụng cho vong hồn của anh em anh ta, không lẽ quả tim đó là của tôi sao?

Không phải không có khả năng đó, trước đó tôi còn hỏi Thần Núi, sao anh ta không sợ tôi phản bội anh ta, sau đó anh ta trả lời tôi là không sợ vì quả tim tôi vẫn còn ở chỗ của anh ta.

Khi đó tôi những tưởng ý nghĩa của câu nói này là Thần Núi đang dùng đôi mắt anh ta khống chế lấy tôi, vì vậy anh ta cho rằng tôi sẽ không phản bội lại anh ta.

“Em biết quả tim của em ở đâu rồi” Tôi bình thản nói với Liễu Long Đình.

Có thể bình thường đã quen với sự ngốc nghếch của tôi nên hiện tại nghe tôi nói tôi biết quả tim của tôi ở đâu, thì ánh mắt Liễu Long Đình nhìn tôi, bỗng chốc pha thêm một chút kinh ngạc, rồi hỏi: “Ở đâu?”

“Ở núi Tả, trong kết giới mà lần trước Thần Núi phong tỏa anh em trong đó, lần trước em theo Thần Núi vào trong, em nhìn thấy anh ta đặt quả tim của em, trước linh vị của anh em anh ta, tế cho vong hồn của anh em anh ta.”

Nghe thấy tôi nói trước kia tôi nhìn thấy quả tim của tôi, Liễu Long Đình liền trách móc tôi một câu sao nhìn thấy quả tim của tôi rồi cũng không biết lấy lại, cơ thể được gắn quả tim giả, không lẽ bản thân không cảm giác gì sao?

Nếu như tôi có cảm giác thì sao có thể đến tận giờ mới phát hiện? Vả lại dù quả tim giả này trong cơ thể của tôi, tôi cũng không hề cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào cả. Khó trách sao đợt trước Cô Hoạch không đoán được trong lòng tôi đang nghĩ gì, vì trong lồng ngực tôi đang chứa một cục đá, quả tim tôi trong kết giới, nên Cô Hoạch không cách nào nhìn thấu tâm tư của tôi được.

Nếu hiện tại đã xác định quả tim của tôi ở trong kết giới trên núi Tả, tôi liền nói với Liễu Long Đình cùng tôi đi đến núi Tả một chuyến, anh ấy phải tìm lại quả tim dùm tôi.

Liễu Long Đình nhìn con quái vật còn đang quỳ dưới đất, nói với tôi: “Kết giới trên núi Tả, đã sớm bị hủy khi anh đi giải cứu mấy anh em nhà quy sứ, nhưng quả tim của em vẫn chưa bị hủy hoại, vả lại anh còn biết được sao gần đây em cứ nghĩ tới Thần Núi, rất có khả năng là anh ta đang làm phép lên quả tim của em, cưỡng chế dùng những sức mạnh từ bên ngoài đưa vào quả tim của em, nhưng anh ta đã mất gần hết công lực, trong thời gian ngắn không thể vận dụng pháp thuật khống chế tim người được nữa, trừ phi, trong thời gian ngắn này anh ta hồi phục lại lượng lớn tinh khí cho bản thân."

Nếu đột ngột hồi phục lượng lớn tinh khí như thế, tôi nhìn những thi thể trên đất, liền nói với Liễu Long Đình: “Không lẽ anh hoài nghi những quả tim của mấy tiên gia này đều do Thần Núi làm sao?”

Liễu Long Đình không trả lời tôi, dùng chân đá lên con quái vật quỳ dưới đất, hỏi nó: “Là ai sai khiến người đến?”

Con quái vật có bộ dạng giống sói này khi nghe thấy lời của Liễu Long Đình, không hề sợ sệt chút nào, vừa vùng vẫy trong tinh khí của Liễu Long Đình, vừa lạnh lùng nói: “Mặc kệ ai sai khiến tôi, anh quản được sao?..."

Lời nói chưa dứt, Liễu Long Đình liền vận dụng một pháp khí mãnh liệt hơn lên con quái vật, khi luồng khí trắng tiếp xúc lên cơ thể của con quái vật, cơ thể nó bắt đầu biến thành từng làn khói xanh tan biến, nhìn thấy cơ thể nó đang dần dần biến mất, con quái vật mới bắt đầu thấy sợ hãi, nhanh chóng thay đổi xưng hô với Liễu Long Đình thành ngài Liễu, hét lên xin Liễu Long Đình tha mạng, chuyện gì nó cũng sẽ nói!

“Vậy thì ngươi nói hết những gì người biết ra. Nếu không đừng hòng được tha mạng”

Khi Liễu Long Đình nghiêm giọng nói với con quái vật, đồng thời cũng thu hồi pháp lực lên cơ thể nó.

Nhưng tứ chi của con quái vật đã bị pháp lực của Liễu Long Đình làm cho tan biến, hiện tại cũng không cách nào trốn thoát được, đành nói với Liễu Long Đình: “Tôi là sói quỷ trong núi này, là




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.