Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 397: Chương 397: Đáp án muốn biết






Thần Núi tự nguyện đưa đôi mắt cho tôi ư?

Tôi cảm nhận được trong hốc mắt của tôi bị lắp vào thứ như viên kem. Sau khi Thần Núi đặt vào hốc mắt, nó lập tức hòa tan trong mắt tôi, sau đó Thần Núi thả lỏng vai tôi ra, ánh sáng mặt trời lập tức chiếu vào mắt tôi, trời xanh mây trắng, thế giới chưa bao giờ tươi đẹp rõ ràng như lúc này. Nhưng khi quay sang nhìn Thần Núi, tôi thấy Thần Núi vì móc mắt ra cho tôi nên hai dòng máu đỏ tươi chảy ra từ hốc mắt của anh ta. Không chờ tôi lên tiếng, Thần Núi đã xoay người rời đi, ra lệnh cho tiên gia về phòng chữa mắt cho anh ta, giọng điệu bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhìn bóng lưng Thần Núi, tôi rất muốn kêu anh ta lại, trong đầu tôi cũng xuất hiện vô số ký ức về anh ta ngày xưa. Mặc dù anh ta là si mị, nhưng khác hẳn với mấy huynh đệ, tuy rằng tàn bạo, nhưng không đến mức hoàn toàn mất nhân tính. Lúc đó mấy huynh đệ bọn họ đi theo đám đại yêu phản loạn xông lên trời, các huynh đệ của anh ta đều bị đám thần thú Cửu Trọng Thiên giết chết. Lúc anh ta cũng sắp khó tránh khỏi cái chết, vừa lúc tôi đang cần người thử đôi mắt, si mị trời sinh hung ác thô bạo, vô tình vô nghĩa, nếu ngay cả loại yêu quái này cũng sinh ra tình cảm thì chứng minh đôi mắt đã luyện chế thành công.

Ký ức của tôi còn chưa kéo dài đến lúc tại sao tôi lại luyện chế ra đôi mắt này. Ký ức trong đầu tôi dừng lại ở chuyện giữa tôi và Thần Núi, khi tôi dùng đôi mắt làm phép với Thần Núi thì đôi mắt đã phát huy tác dụng. Tôi dùng tình cảm kiềm chế anh ta, để tỏ tình với tôi, anh ta không biết trộm ở đâu ra một miếng ngọc thần, sau đó mài miếng ngọc này thành một cặp, đến ngày gặp tôi, anh ta ăn diện tươm tất, tặng một miếng ngọc cho tôi, muốn tôi chấp nhận anh ta. Anh ta chỉ là một con si mị, vật thí nghiệm, hơn nữa tôi là Thiên Để trên chín tầng trời, anh ta chẳng qua chỉ là tinh quái tu luyện trên mặt đất, cho nên tôi thẳng thừng từ chối, nói với anh ta rằng thân phận của chúng ta không hợp nhau, hơn nữa tôi không có trái tim, sẽ không yêu bất cứ kẻ nào. Anh ta yêu tôi chẳng qua là vì tôi làm phép cho anh ta, chỉ cần chủ thuật hết hiệu lực thì anh ta sẽ được tự do.

Sau khi si mị bị tôi từ chối thì cũng như bây giờ, không hề dây dưa mà xoay người rời đi, cũng không đòi lại miếng ngọc đã tặng tôi. Mà ngọc bội đó tôi nhớ chính là miếng ngọc bội lúc trước tôi kêu Tống Tử Nương Nương đưa tôi bảo quản, hơn nữa sau này bị Liễu Long Đình giật lấy ném mất.

Khi tôi còn đang đắm chìm trong hồi ức thì trước mặt tôi bỗng truyền tới tiếng quát sắc lẹm, tiếng quát này lập tức đánh thức tôi, tôi giương mắt nhìn sang bên đó, chỉ thấy mấy huynh đệ của Thần Núi đã thừa dịp Thần Núi bị mù mà bay lên trên đỉnh đầu Thần Núi, miệng đọc chú ngữ, bày thành ngũ giác hung trận. Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, hung trận tỏa ra ánh sáng màu trắng chói mắt chiếu về phía Thần Núi. Cường quang này đâm vào đỉnh đầu Thần Núi, tỏa ra dòng khí mãnh liệt càn quét chung quanh, khí tức mạnh mẽ đánh bay phòng ốc chung quanh chúng tôi.

Mấy con si mị này đang làm suy yếu tinh khí trong người Thần Núi! Thứ vừa tản ra từ trong người Thần Núi chính là tinh khí của anh ta! Mục đích chúng làm vậy là để suy yếu lực lượng của Thần Núi, sau đó chúng sẽ tiến vào thân thể Thần Núi, khống chế thân thể đó.

Thần Núi đã trả đôi mắt cho tôi, tôi với anh ta không oán không thù, bây giờ thấy anh ta bị huynh đệ của mình bắt nạt, tôi lập tức kêu Thần Núi cẩn thận, kẻ tấn công anh ta là các huynh đệ của anh ta, ngay trên đỉnh đầu, kêu anh ta chú ý, hơn nữa kêu các tiên gia chung quanh bảo vệ Thần Núi. Nhưng lúc này, đảm tiên gia vốn nghe lời Thần Núi răm rắp lại đứng yên như khúc gỗ, lạnh lùng nhìn Thần Núi, trong mắt không có chút đồng tình.

“Các ngươi mau bảo vệ giáo chủ đi! Anh ấy là giáo chủ của các người mà!” Tôi nhấn mạnh lại lần nữa, hơn nữa không chờ tiên gia chung quanh ra tay, tôi đã tụ tập một đọa khí, muốn đánh đảm si mị trên đỉnh đầu Thần Núi. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là tôi còn chưa kịp tung pháp lực ra thì lòng bàn tay của tôi đã bị một bàn tay lớn cầm lấy, một thứ kề sát lưng tôi, hơn nữa khí tức phát ra là của Liễu Long Đình. Liễu Long Đình giữ chặt tay tôi, xua tan pháp lực tụ tập trong tay tôi, sau đó bể tôi lên, vác lên bờ vai mặc áo giáp thật dày, cho tôi ngồi lên bờ vai rộng lớn của anh ta, một tay đỡ tôi một tay cầm kiếm, chiếc đuôi to lớn không ngừng lắc lư, nói với Thần Núi: “Lúc trước anh ép tôi giết anh trai tôi, hôm nay tôi sẽ cho anh nếm thử cảm giác bị huynh đệ của mình giết chết sẽ thống khổ cỡ nào!”

Vẻ mặt Liễu Long Đình tràn đầy lạnh lùng. Lúc này anh ta buộc hết tóc lên cao, để lộ gương mặt trắng nõn tinh xảo.

Thần Núi nghe thấy lời nói của Liễu Long Đình truyền tới từ chỗ tôi thì nhất thời sửng sốt, mãi mà không phản ứng lại. Mặc dù lúc này đã bị đám huynh đệ đánh tan gần hết linh khí, nhưng anh ta vẫn quay lại nhìn tôi. Không chờ anh ta lên tiếng, cũng không chờ tôi giải thích, đảm huynh đệ bay trên đỉnh đầu anh ta đã kêu lên the thé: “Vu, mày thật đáng thương, mày bị lừa rồi, mày bị Bạch Tô với Liễu Long Đình hợp tác lừa gạt. Mày có biết đôi mắt của Nữ Hi phải cam tâm tình nguyện trao tặng thì mới phát huy tác dụng của nó không hả?”

Thần Núi cũng không ngốc. Nghe đảm huynh đệ nói xong, anh ta cau mày, mặc dù không thấy tôi, nhưng đôi mắt nhắm nghiền của anh ta cứ như không mù, nhìn chằm chằm về phía tôi, vẻ mặt tràn đầy khó tin cùng tuyệt vọng. Thấy Thần Núi quả nhiên như chúng tôi đoán trước, chỉ cần mê hoặc thêm thì có lẽ sẽ càng tuyệt vọng hơn, cầm đầu trong đám si mị là Hoặc tranh thủ cơ hội này nói tiếp: “Vu, cô ta lừa đôi mắt của mày, cô ta với Liễu Long Đình thông đồng với nhau cùng lừa mày, chúng nó vẫn luôn lừa mày, chính là để mày cam tâm tình nguyện trả đôi mắt cho cô ta.

Hoặc không ngừng mê hoặc Thần Núi. Thấy cảm xúc của Thần Núi càng ngày càng kịch liệt, tôi sợ anh ta sẽ thật sự trúng bẫy của si mị, nhưng chóng nhìn Thần Núi kêu to, kêu anh ta đừng nghe lời đám huynh đệ đó, chúng muốn chọc giận anh ta để chiếm đoạt thân xác của anh ta...

Nhưng không chờ tôi nói xong, Thần Núi không để ý tới thân thể vừa đảm huynh đệ tấn công, cũng không nghe lời tôi mà lảo đảo lại gần tôi, hỏi: “Em vốn không bị đôi mắt của tôi mê hoặc, đúng không?”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.