Ban đầu tôi còn có thắc mắc chuyện tối qua xảy ra với Liễu Long Đình. Tuy nhiên, sau khi nghe Ngân Hoa giáo chủ nói như vậy, tôi bắt đầu hoài nghi có phải là do dạo gần đây tôi bắt đầu có được niềm tin của rất nhiều người, cho nên thứ kia tối qua mới không hút não của tôi. Mặc dù Liễu Long Đình cũng có niềm tin của anh ấy, nhưng niềm tin mà anh ấy nhận được phần lớn đều từ niềm tin của mọi người dành cho thánh thần, nhưng anh ấy lại luôn thua trong cuộc chiến giành giật niềm tin. Cho đến đến hiện tại tôi cũng không biết rằng bản thân mình có mạnh hơn anh ấy hay không.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi có chút cao hứng, dù sao có thể vượt qua Liễu Long Đình cũng là điều tốt. Ngân Hoa giáo chủ bên kia hiện tại không biết bản thân tôi chính là Bạch Tô mà chỉ nghĩ tôi là một đứa bé bình thường, cho nên người nên bị cần tối qua phải là tôi
Nhưng chưa kịp đợi tôi lên tiếng bênh vực, Liễu Long Đình đã hừ lạnh một tiếng, ngửa cắm đi về phía Ngân Hoa giáo chủ, cùng Ngân Hoa giáo chủ nói: "Với công lực hiện tại của ngươi, không thể nào có thể mạnh hơn ta đầu, mà đêm qua Chu Nhi chính là ngủ ở trong lòng của ta, cho nên nếu nói thì người phải nói là người nên bị thứ kia căn là người mới đúng chứ.
Liễu Long Đình phản kích một cầu quả thực quá xuất sắc. Có thể lúc nãy Ngân Hoa giáo chủ cũng chỉ là muốn bắt nạt tôi một chút. Nhưng hiện tại bị Liễu Long Đình nói như vậy, nhất thời liền thay đổi sắc mặt, bất mãn nói: "Liễu Long Đình người cũng đừng quên, trong vòng mười ngày này. Nếu người không bắt được Bạch Tô, các chức vị của người ở trên thần cung đều sẽ bị bãi bỏ, địa vị của nhà họ Liễu ở núi Trường Bạch cũng sẽ bị giảm sút. Nhưng nếu người có thể bắt được Bạch Tô thì sau này có thể lấy ta, cũng nhau hưởng phúc. Thế những hiện giờ anh lại vì một con nhóc mà đối đầu với tôi?
Nghe Ngân Hoa giáo chủ nói như vậy, Liễu Long Đình liền cười nói: "Cưới người thì sao? Cưới người thì ta không còn là Liễu Long Đình sao?"
câu này của Liễu Long Đình khiến Ngân Hoa giáo chủ nói không nên lời, cô ta khó chịu chuyển đề tài: "Ta không thèm cùng người tranh luận vấn đề này. Hiện tại Thần Núi đã mang theo Bạch Tô vào trong núi sâu, chúng ta cũng không thể cứ đuổi theo bọn họ như vậy. Theo ý kiến của ta là nếu chúng ta đã tìm được họ, thì nên thông báo với Thông Thiên giáo chủ, để anh ta ta cử thiên binh xuống đuổi theo bọn họ chứ không cần từ mình đuổi theo.
Khi nói những câu này Ngân Hoa giáo chủ có chút bực tức, nhưng có vẻ như Liễu Long Đình cũng không nghe ra ý tứ của cô ta. Anh ấy cứ thế ôm lấy tôi đi về phía trước, không quay đầu lại mà nói với Ngân Hoa: "Nếu như người không muốn công lao của người đều bị một đám thiên binh cướp mất, tốt nhất là chính mình đi làm, đừng đến lúc đó bị nói là vô dụng, coi như người hiện tại là vợ giáo chủ thì sao? Cũng chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, có tiếng nhưng không có thực quyền
Liễu Long Đình biết tôi ở bên cạnh anh ta, chúng tôi đuổi theo chính là Thân Núi. Thần Núi không phải là người có pháp lực mạnh mẽ, nhưng anh ta khá thông minh. Tuy nhiên tôi tin tưởng Liễu Long Đình, tin rằng anh ấy nhất định đã nghĩ ra biện pháp đối phó, nếu không hiện tại anh ấy cũng không bình tĩnh được như vậy.
Chúng tôi ở trong núi đuổi theo Thần Núi cùng Bạch Tô phải đến 7,8 ngày. Thế nhưng Liễu Long Đình vẫn là bộ dáng không chút khẩn trương. Nếu là mấy ngày trước tôi cảm thấy anh ta đang âm mưu một chuyện gì đó, thì giờ đây khi sắp đến ki hạn, thì đừng nói là tôi mà đến ngay cả Ngân Hoa giáo chủ cũng có chút lo lắng. Ki thực chúng tôi rất muốn tự mình nhanh chóng tìm ra Thần Núi, nhưng một điều khó khăn là mặc dù luôn ngửi thấy khí tức của anh ta ở đâu đó quanh đây nhưng không thể nào xác định được vị trí, cho nên bọn tôi chỉ có thể đi theo Liễu Long Đình.
Tuy vội vàng nhưng ta khá chắc chắn trong lòng Ngân Hoa giáo chủ đang nghĩ Liễu Long Đình không thể không tìm và giết Bạch Tô. Vì kể cả khi anh ấy không muốn thì cũng sẽ phải nghĩ đến người trong nhà. Một khi không hoàn thành nhiệm vụ thi địa vị nhà họ Liễu sẽ suy yếu, một khi đã suy yếu thì không có cơ hội trở mình. Mà Liễu Long Đình còn có anh chị em ruột thịt, cho nên anh ấy sẽ không làm những việc thiếu suy nghĩ.
Khi chúng tôi ở trên núi đến ngày
thứ 9, Thần Núi vốn dĩ vẫn luôn duy
trì một khoảng cách với chúng tôi,
bỗng nhiên cho chúng ta cảm giác
anh ta đang ở rất gần. loại khoảng
cách này không khách nào trước kia
khi ở trên tầng tôi có thể cảm nhận
được khí tức của một số vị khách ở
tầng dưới. Tôi tuyệt đổi tin tưởng
rằng chúng tôi chỉ cách Thần Núi
chưa đến 20m. Đây là khoảng cách gần nhất của chúng tôi trong mấy ngày nay, Ngân Hoa giáo chủ cũng cảm nhận được khí tức của Thần Núi đang cách chúng ta rất gần. Lúc này cô ta không còn để ý đến tôi cùng Liễu Long Đình, trực tiếp một mình nhanh chóng chạy theo khí tức Thần Núi. Chỉ thấy khí tức đó trực tiếp chui vào trong một sơn động ở dốc núi. Ngân Hoa giáo chủ mang theo tôi cùng Liễu Long Đình, cũng trực tiếp đi vào trong động đen tối này!
Cải động này nhìn từ bên ngoài, kỳ thật chính là một cái động nhỏ cũng không nổi bật, chỉ cao bằng một người trưởng thành, rộng hai mét, nhưng sau khi chúng tôi vào cái động này, một cơn gió gào thét trong nháy mắt liền từ trong động thổi về phía chúng tôi. Trong hang này không biết có thứ gì đã chết mà trong gió mang theo một mùi tanh khủng khiếp.
Bởi vì trong động tối đen, Ngân Hoa giáo chủ lại là người đầu tiên xông vào, nên là người đầu tiên chịu đựng đợt gió tanh này. Nó khiến cho cô ta không dám một mình đi trước, kéo tay Liễu Long Đình xuống, bảo Liễu Long Đình đi lên phía trước, cô ta và tôi sẽ theo phía sau.
Loại phụ nữ này thật ghê tởm, muốn trở thành vợ giáo chủ, muốn giáo chủ trở thành bàn đạp cho mình nhưng lại sợ chết, vừa rồi còn hùng hổ với Liễu Long Đình, hiện tại lại trốn ở phía sau Liễu Long Đình. Nếu không phải tôi không muốn làm cho cô ta hoài nghi, tôi thật sự muốn đem cô ta đánh đến cha mẹ cũng nhận không ra.
Nhưng Liễu Long Đình không nói gì chỉ đi lên phía trước để cho tôi và Ngân Hoa giáo chủ núp ở phía sau, ánh mắt của anh ấy trực tiếp nhìn vào trong bóng tối, sau đó cùng Ngân Hoa giáo chủ nói: "Phía trước có hai con đường, Thần Núi cùng Bạch Tô đã đi vào một trong hai con đường này, cho nên hiện tại chúng ta phải tách ra, người muốn đi đường nào?"
Liễu Long Đình nói lời này, không có nửa điểm cảm xúc, chỉ đơn giản là hỏi ý kiến của Ngân Hoa giáo chủ
Mà Ngân Hoa giáo chủ sau khi nghe nói muốn tách ra nhất thời liền mằng Thần Núi quả thực chính là đã thành tinh, không hiểu anh ta mang theo Bạch Tô cũng bọn họ đối chọi là có mục đích gì? Hay anh ta cho rằng nhờ vào Bạch Tô anh ta có thể bước vào Cửu Trùng Thiên, nằm trong tay quyền lực quản lí các vị thần? Thật sự là ngu xuẩn, Bạch Tô nếu thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, đám người trên kia đã sớm truy sát cô ta chứ cần gì phải đợi đến bây giờ
Liễu Long Đình lúc này cũng có thời gian cũng Ngân Hoa giáo chủ tranh luận. Anh ấy lại một lần nữa hỏi cô ta muốn đi con đường nào? Hiện tại thời hạn sắp tới, nếu như đem Thần Núi cùng Bạch Tô thả đi, đối với tất cả bọn tôi đều không có lợi.
Cũng không biết Ngân Hoa giáo đã đem bọn Hư điều đi đâu, làm gì mà vào thời điểm mấu chốt như vậy cũng không gọi hai người đó đến giúp. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến địa vị sau này, Ngân Hoa giáo chủ cho dù có muốn đi theo chúng tôi, thì bây giờ cũng phải chọn một con đường, cô ta không có sự lựa chọn nào khác. Vì thế liền cùng Liễu Long Đình nói, cô ta sẽ đi bên trái. Cô ta còn nói dù về sau ai trong chúng tôi bắt được Thần Núi cùng Bạch Tô thì công lao cũng sẽ thuộc về cả nhóm.
Liễu Long Đình thấy Ngân Hoa giáo chủ đã chọn, liền trực tiếp đặt tôi đi vào bên phải, càng đi vào trong động, mùi tanh càng nồng đậm, nồng đậm đến mức sắp át đi cả khí tức của Thần Núi, càng vào sâu thì gió thổi cũng lớn hơn.
Nhưng cho dù là cái động này là một cái động hở, có lối ra, nhưng bên trọng thật sự là một chút ánh sáng cũng không có, tôi ở trong động cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể đi về phía trước, hoàn toàn là bị Liễu Long Đình dắt theo. Tôi đi theo Liễu Long Đình, thế nhưng bước chân anh ấy vừa nhanh vừa dài, anh ấy bước một bước phải bằng tôi chạy ba bốn bước. Vốn định hỏi Liễu Long Đình có thể chậm một chút hay không, nhưng lời còn chưa nói ra, Liễu Long Đình trực tiếp dẫn ta đi về phía trước rồi tiến lên một bậc thang. Anh ấy cũng không thèm nhắc nhở tôi mà tôi thì nhìn không thấy bậc thang này, mũi chân dập lên bậc thang. Nhất thời cả người liền nằm sấp trên mặt đất, nhìn không khác gì một con chó đang ăn phân. Tôi còn chưa kịp kêu đau, Liễu Long Đình thấy tôi bị ngã xuống, nhưng lại không có an ủi tôi, mà câu đầu tiên thốt ra chính là: "Sao em lại phiền toái như vậy, đi đường mà cũng ngā!"
Nói rồi khom lưng đỡ tôi từ trên mặt đất đứng dậy, cũng mặc kệ tôi có đau hay không, tiếp tục lôi kéo tôi đi về phía trước
Không biết có phải do trẹo chân hay không những mỗi khi bước tôi đều cảm thấy rất đau. Liễu Long Đình từ khi nào thì lạnh lùng với tôi như vậy? Quả thực khi đem ra so sánh, bản thân tôi không sánh được với gia đình anh ấy. "Chân tôi đau, anh có thể ôm tôi một lúc hay không." Tôi đối với Liễu Long Đình ra yêu cầu, dù sao tôi cũng không thể làm khổ bản thân mình.
Nhưng khi Liễu Long Đình đang muốn dừng bước, trong bóng tối trước mặt chúng tôi, bỗng nhiên hiện lên một chùm ánh sáng trắng, ánh sáng đó trực tiếp chiếu sáng nơi chúng tôi đang đứng. Lúc này tôi thấy chúng tôi đi bộ trong một hành lang xung quanh như một nghĩa trang chôn cất, mà trên trên vách động xung quanh chúng tôi, còn vẽ một bức bích họa, bức bích họa mày đã sớm bị loang lổ, nhưng nhìn kĩ thì không khó để nhận ra chúng đang vẽ