Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 1044: Chương 1044: Gặp lại ánh mặt trời




Chúng tôi gặp nhau rồi?

Tôi có chút nghi ngờ, bây giờ Tôn Thanh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cậu ta nói rằng chúng tôi đã gặp nhau trước đây nên tự nhiên tôi cũng không dám lơ là, vì vậy tôi đã thu thập tất cả ký ức của mình. Nhưng mà tôi thật sự không phát hiện ra bất kỳ ký ức nào về Tôn Thanh, tôi chưa từng thấy bất kỳ vị đạo sĩ nào như cậu ta trước dây.

“Khi nào?” Tôi hỏi Tôn Thanh.

“Là ở thiên lao, cô còn nhớ có một lần thiên binh họ Ngô cứu cô một lần không.”

Khi Tôn Thanh nói những lời này thì tôi liền ngây ngẩn cả người, tôi nghĩ lại lúc trước khi ở trên Thiên Đình, tôi bị U Quân giam giữ trong thiên ngục, quả thật có một tên cai ngục tên là Ngô đã giúp đỡ tôi hết sức có thể.

Lúc bắt đầu thì tôi còn nghĩ là một cận thần sẵn sàng phục tùng tôi, nhưng tôi không ngờ rằng người đó chính là Tôn Thanh đã hóa thành một người cai ngục và giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm.

Hóa ra mọi chuyện là như thế này, ban đầu tôi cứ nghĩ Tôn Thanh đã cứu Liễu Long Đình, giờ lại giúp tôi cứu Ánh Nguyệt nên tôi rất biết ơn cậu ta. Không ngờ Tôn Thanh lại là người luôn giúp tôi khi tôi đang trong lúc khó khăn nhất, hơn nữa còn giúp người của tôi. Trong lúc nhất thời thì ngoài việc cảm tạ cậu ta một hồi thì tôi cũng không biết nói gì. Tôn Thanh thấy tôi thế này thì cũng biết tôi đang nghĩ gì, cười với tôi một cái rồi nói với tôi: “Tôi đã nói rồi, tôi giúp cô là vì muốn giúp muôn dân bá tánh trong thiên hạ này.”

Tôn Thanh đã luôn nhấn mạnh câu này với tôi và càng lắng nghe thì càng khiến tôi cảm thấy nợ cậu ta. Nhưng mà cũng không đợi tôi nói gì, Liễu Long Đình đã tiến lên một bước và nói với Tôn Thanh: “Đương nhiên, tôi sẽ trả lại cho người những gì tôi nợ cậu, nhưng trong chuyện giữa tôi và Nữ Hi, tốt hơn là cậu không nên can thiệp quá nhiều. Nếu không thì cho dù cậu đã cứu Nữ Hi cả trăm lần thì tôi cũng có thể giết chết cậu trong nháy mắt!”

Lời này của Liễu Long Đình có hơi quá đáng, nhưng mà Tôn Thanh lại đột nhiên mỉm cười, khẽ cúi đầu trước Liễu Long Đình, nói với anh ấy: “Thần Tôn có pháp lực vô biên, đây là chuyện trong Tam Giới đều biết, nếu có sự giúp đỡ của Thần Tôn thì Tam Giới này sẽ thái bình, tôi còn phải cảm ơn Thần Tôn tác thành.”

Mặc dù Tôn Thanh đang giúp đỡ chúng tôi, nhưng cậu ta cứ trái phải một câu Tam Giới, điều này khiến tôi nghe thấy có chút khó chịu. Nhưng mà Liễu Long Đình đã đồng ý thì đó tự nhiên là một điều tốt đối với tôi. Ít nhất, miễn là Ánh Nguyệt có thể qua lại thì tôi không cần lo lắng cho sự an toàn của Ánh Nguyệt.

Bây giờ chúng tôi muốn đi cứu Ánh Nguyệt sớm một chút, nên mặc dù cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi thì chúng tôi cũng không kịp ăn. Tôi, Tôn Thanh và cả Tố Thiên cùng nhau đi đến cổng địa ngục, mà Liễu Long Đình đã đi đến Cung Ngọc Hư ở núi Vân Hải. Chúng tôi chia nhau mà hành động, nếu không có chuyện gì xảy ra thì Ánh Nguyệt sẽ có thể trở lại với tôi.

Trong khi tôi đang suy nghĩ về những bất ngờ mà chúng tôi có thể gặp phải để phòng ngừa chu đáo thì Tôn Thanh đứng bên cạnh tôi và hỏi tôi: “Cô có từng nghĩ qua, chủ nhân của Phù Kinh Dương là Bàn Cổ không?”

Tôn Thanh nói bất cứ điều gì với tôi đều khiến tôi ngạc nhiên, nhưng sau mà khi cậu ta nói điều này thì tôi trả lời với Tôn Thanh: “Khi cậu nói điều này thì tôi mới nghĩ đến nó, những gì cậu nói thực sự có đạo lý.”

Mỗi lần Tôn Thanh có thể cho chúng tôi biết trước cái gì thì tôi lại cảm thấy cảm thấy chính mình như là thiểu năng.

“Nhưng nếu là Bàn Cổ, vậy nếu chúng ta giả làm Nguyên Thủy Thiên Tôn, không sợ bị Phù Kinh Dương nhìn thấu sao?”

Tôn Thanh bĩu môi, vẻ mặt có chút kiêu ngạo tự cao tự đại nói với tôi: “Vậy thì ai nói rằng Bàn Cổ không bám trên người của Nguyên Thủy Thiên Tôn? Còn có, lần này nếu chúng ta giải cứu Ánh Nguyệt ra thì sau đó họ chắc chắn sẽ tìm cách khác để đối phó với cô, cô có sợ không?”

Tôi lắc đầu, không phải tôi chưa trải qua sóng to gió lớn, chỉ cần Liễu Long Đình và Ánh Nguyệt ở bên cạnh tôi thì tôi không sợ bất cứ điều gì.

“Vậy sau này tôi nguyện ý đi theo cô.”

Tôi thậm chí còn không kịp phản ứng lại, khi Tôn Thanh nói điều này với tôi thì tôi nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm không, vì vậy tôi hỏi cậu ta những gì cậu ta vừa nói.

“Tôi nói, tôi nguyện ý đi theo cô.”

“Tại sao, tôi cũng không có cái gì.”

“Bởi vì cô là Nữ Hi, là người do Tinh Khí Bàn Cổ sinh ra và cô có thể khống chế Liễu Long Đình.”

Mối quan hệ giữa tôi và Liễu Long Đình vốn chỉ là người yêu của nhau, nhưng khi nói đến miệng Tôn Thanh lại nói là kiểm soát, điều này khiến tôi có chút không vui, vì vậy tôi đã phản bác lại Tôn Thanh: “Đây không phải là kiểm soát, chỉ là thích lẫn nhau. Còn có, nếu chuyện Liễu Long Đình không muốn làm thì dù tôi buộc anh ấy cũng vô dụng.”

“Nhưng anh ta sẽ thỏa hiệp.” Tôn Thanh nói xong lời này thì cũng không có cho tôi nói lại cái gì, mà là trực tiếp thêm: “Có thể lời tôi nói có chút chói tai, nhưng mà đó đều là câu thật, nhiệm vụ của cô là bảo vệ nhân gian mà nếu bảo vệ nhân gian thì nhất định phải cần đến Liễu Long Đình. Trong tương lai thì cách làm của cô chắc chắn sẽ xung đột với Liễu Long Đình, nếu không muốn khuất phục anh ta mà từ bỏ con người của mình thì tốt nhất là bây giờ cô nên bắt đầu dần dần khống chế lại anh ta đi. Cô và Liễu Long Đình đều không phải người thường, cho nên đến lúc đó, giữa tình yêu và thiên hạ thì cô chỉ có thể lựa chọn một mà thôi.”

“Hiện tại là cậu đang dự đoán tương lai tương lai cho tôi?” Tôi hỏi Tôn Thanh.

Tôn Thanh cũng trả lời không chút kiêng kỵ, gật đầu: “Ừ.”

Tôi luôn không thích nói về việc Liễu Long Đình và tôi đang làm như thế nào. Nếu không phải Tôn Thanh đang giúp tôi cứu Ánh Nguyệt thì bây giờ tôi sẽ đá cậu ta ra khỏi lưng của Phượng Tố Thiên. Tôi và Liễu Long Đình ra sao là chuyện của chúng tôi, không cần cậu ta ở đó mà chỉ tay năm ngón với tôi.

“Cậu quản quá nhiều rồi đó!” Tôi dùng giọng điệu kỳ quái nói với Tôn Thanh.

“Tôi chỉ đang hết lòng giúp đỡ cô, giúp đỡ tất cả mọi người trên nhân gian này.”

Tôi không muốn nói một lời nào với Tôn Thanh nữa, cậu ta đúng là lợi hại, không tệ. Một người phàm có thể tu luyện đến mức có thể làm người trông coi Thang Thông Thiên ở Vân Hải, cũng có thể bấm tay tính toán, loại năng lực này là đúng là hiếm có trên đời. Sau khi quay về thì tôi sẽ để Liễu Kiều Nhi lấy la bàn giúp tôi tra xem rốt cuộc là kiếp trước của Tôn Thanh này có lại lịch ra sao.

Khi chúng tôi đến cổng địa ngục, Tiên Lăng đang canh giữ cổng của U Minh Cung, cô ta nhìn thấy Tôn Thanh, người đã trở thành ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’ thì cô ta rất lịch sự mà nói chuyện với cậu ta: “Hôm nay Thiên Tôn đưa Nữ Hi đến U Minh Cung của tôi để làm gì vậy?”

“Tôi đến gặp chủ nhân của cô để lấy một thứ.”

Tiên Lăng rất thông minh, quay đầu lại liếc nhìn tôi đang đứng bên cạnh ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’, lập tức nói với ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’: “Không được, nếu Liễu Long Đình không giao Hỗn Độn Chung thì tôi sẽ không giao Ánh Nguyệt ra! Hỗn Độn Chung này có thể cứu mạng chủ nhân của tôi.”

“Vậy nếu tôi đột nhiên từ chối cứu mạng chủ nhân của cô thì sao?” Tôn Thanh đứng bên cạnh tôi, học theo ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’, nửa đùa nửa thật nói với Tiên Lăng.

Khi Tiên Lăng nghe những lời của ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’ thì sắc mặt của cô ta đột nhiên thay đổi, cô ta do dự, sau đó làm tư thế mời ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’ và tôi vào U Minh Cung.

Tôi lại vào U Minh Cung một lần nữa, U Minh Cung sáng rực rỡ, có vô số dạ minh châu treo trên tất cả các chùm đèn trong trong U Minh Cung. Từng cái một, lớn nhỏ, lơ lửng trên không trung, từng viên đều phát ra ánh sáng rực rỡ, nó trông giống như vô số ánh nắng lạnh lẽo của cuối mùa thu chiếu rọi trong cung điện này.

Lúc này thì Phù Kinh Dương đang ngồi trong bức màn phía sau U Minh Cung, anh ta được bao phủ trong nhiều lớp chăn bông, chỉ để lại một khuôn mặt bù xù bị quấn đầy tóc, rơi xuống bên ngoài chăn bông, nhìn từ xa, cả người anh ta như đang phát run.

“Chủ nhân của cô bị sao vậy?” Tôn Thanh hỏi Tiên Lăng.

Tiên Lăng nhìn Phù Kinh Dương đang không ngừng run rẩy thân thể, trong mắt đầy vẻ đau lòng: “Chủ nhân của tôi nói ngài ấy rất lạnh, những viên dạ minh châu này chiếu vào ngài ấy thật lạnh.”

Dạ minh châu này chỉ lớn bằng một quả cầu, làm sao có thể khiến người ta lạnh được, vì vậy tôi không thể không nói với Tiên Lăng: “Vậy thì đem những dạ minh châu này đi không phải là được rồi sao?”

“Không được!” Tiên Lăng lập tức trả lời: “Nếu đem xuống thì chủ nhân của tôi sợ tối.”

Lời nói của Tiên Lăng ngay lập tức khiến tôi không nói nên lời, tình hình của Phù Kinh Dương thực sự có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều so với trước đây. Bản thân anh ta là thần của địa ngục, làm sao có thể sợ bóng tối được.

Tôi nghĩ đây có thể không phải là sợ bóng tối, mà là một loại nội tâm khao khát và theo đuổi ánh nắng. Khi sự theo đuổi này đạt đến cực điểm, bất kể là người hay thần đều sẽ phát điên.

Và bây giờ, Phù Kinh Dương đã bị điên rồi? Nhưng bây giờ Tôn Thanh nhìn thấy Phù Kinh Dương như vậy cũng không quan tâm cho lắm, thay vào đó là nói dối Tiên Lăng Lăng nói: “Đi nói với chủ nhân của cô, giao Ánh Nguyệt cho tôi thì tôi có thể khôi phục tự do cho anh ta, cho anh ta gặp lại ánh nắng mặt trời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.