Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 819: Chương 819: Hắc khí




Trước kia tôi chỉ biết Hỗn Độn Chung mà chưa từng thấy qua, bây giờ Liễu Long Đình vất vả lắm phô ra bảo vật của mình cho tôi thấy nên tự nhiên tôi sẽ không buông tha cơ hội này đào tận gốc rễ. Nghe nói Hỗn Độn Chung này là thứ mà Liễu Long Đình là đã có được từ khi sinh ra, đó cũng giống như Cố Bảo Ngọc bên trong Hồng Lâu Mộng, từ nhỏ liền có một khối bảo ngọc trên người. Vì vậy tôi không thể nhịn được mà hỏi Liễu Long Đình: “Long Đình, cái Hỗn Độn Chung này của anh đó, sao trước đó em chưa thấy anh dùng bao giờ vậy? Nó thật sự có thể thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào sao?”

Trên nhân gian này có hàng ngàn loại pháp bảo, có loại có khả năng chống lửa và phun nước, nhưng mà có thể thỏa mãn ước muốn của con người như nó thì có rất ít. Nhìn thấy bây giờ tôi quan tâm đến Hỗn Độn Chung của mình, Liễu Long Đình cười nhìn tôi, lúc này gối đầu trên gối, trầm mặc nhìn tôi, trong mắt tràn đầy mê say.

Nhìn Liễu Long Đình như vậy, tôi còn tưởng rằng anh ấy định nói cho tôi nghe, nhưng mà khi Liễu Long Đình mở miệng thật ra lại hỏi ngược lại tôi: “Em muốn biết như vậy?”

“Đương nhiên rồi, bảo bối của người đàn ông của em mà, lẽ nào em không nên biết sao?”

Tôi đã từng nhìn thấy pháp lực của Hỗn Độn Chung, với lượng pháp lực lớn như vậy, tôi thực sự may mắn khi Liễu Long Đình đã không sử dụng một lượng sức mạnh khổng lồ như vậy trong đại chiến Yêu Thần. Nếu không thì thật khó nói rốt cuộc bây giờ thiên hạ là của ai.

“Vậy anh sẽ không nói cho em nghe, để cho em tò mò chết!”

Liễu Long Đình nói xong liền dùng sức lên eo đè về phía tôi, lúc này tôi như bị điện giật, vội vàng che miệng cúi xuống trước mặt anh ấy rồi đánh mạnh vào anh ấy một cái. Tôi nói là hiện tại trong nhà có bao nhiêu người như vậy, nếu như bị nghe thấy thì ngày mai tôi sẽ không còn mặt mũi nào mà đi ra ngoài.

Mặc dù sau khi tôi nói điều này thì Liễu Long Đình không trả lời, nhưng mà anh ấy cũng di chuyển lòng bàn tay và cổ tay của tôi ra phía sau, sau đó ôm lấy tôi, sau đó vuốt ve mái tóc của tôi. Tóc của tôi đã phủ lên khuôn mặt của Liễu Long Đình, khuôn mặt anh ấy chìm trong tóc tôi nói: “Bạch Tô, anh yêu em.”

Tôi quay mặt nhìn Liễu Long Đình, ánh mắt của anh ấy lúc này như ẩn như hiện ánh sao.

“Em cũng yêu anh, anh mau nói cho em biết, Hỗn Độn Chung có thể thực hiện được điều ước không? Nếu được, anh hãy cho em mượn đi.”

Bây giờ giọng của Ánh Nguyệt không tốt, thân thể của tôi cũng không tốt. Trước đây thì tôi có thể cùng Liễu Long Đình làm một buổi tối, nhưng bây giờ không còn được nữa, quyền lực chủ đạo đều nằm trong tay Liễu Long Đình. Nếu có thể đáp ứng được nguyện vọng của mình, tôi sẽ ước làm cho giọng nói của Ánh Nguyệt trở nên tốt hơn và sau đó cơ thể của tôi cũng sẽ tốt hơn, sau này tôi sẽ có thể đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào cùng với Liễu Long Đình.

Nhưng mà sau khi Liễu Long Đình nghe tôi nói gì thì anh ấy lật người ôm tôi vào lòng, không vội vàng lên đỉnh. Đôi khi tôi cảm thấy tôi và anh ấy làm chuyện vợ chồng dường như không phải để trải nghiệm hạnh phúc tột cùng, giống như ham muốn chiếm hữu hơn, hoặc là anh ấy quan tâm đến cảm giác bên nhau hơn.

Mặc dù tôi rất muốn anh ấy, nhưng tôi cũng không thể luôn luôn làm ra bộ dáng như sắp ăn thịt anh ấy được. Hơn nữa anh ấy sẽ cho tôi ăn no ngay khi anh ấy rời đi, vì vậy tôi để mặc anh ấy.

“Trên đời này không có thứ gì cho không cả, muốn thứ này thì phải trả giá bằng thứ khác. Cái nguyện vọng này cũng giống như vậy, muốn điều ước được thỏa thì phải trả giá ngang bằng để đổi lấy.”

Những gì Liễu Long Đình nói giống như khi tôi đến động Hoa Tư để tìm thánh tuyền cho anh ấy, những lời mà Động Thần nói đã nói giống hệt như vậy. Tôi thấy Liễu Long Đình nghiêm túc như vậy thì tự hỏi Hỗn Độn Chung tốt như vậy mà Liễu Long Đình vẫn không cần, thế thì chắc là bởi vì nó có cái gì mà anh ấy không khống chế được, hay là bởi vì không có cách nào khống chế được?

Tôi cũng không phải là người hay dính người, nếu Liễu Long Đình đã giải thích như vậy rồi thì tôi không làm anh ấy khó xử nữa. Nghĩ rằng khi anh ấy ở âm phủ, Phù Kinh Dương đã hỏi Liễu Long Đình liệu anh ấy đã ước với Hỗn Độn Chung chưa và câu trả lời của Liễu Long Đình như thể anh ấy đã ước rồi. Nếu bản thân Liễu Long Đình không thể thực hiện được điều gì đó mà ước nguyện với Hỗn Độn Chung thì Hỗn Độn Chung sẽ yêu cầu Liễu Long Đình đổi lấy bằng điều gì?

“Vậy anh đã ước với Hỗn Độn Chung chưa? Anh không được phép nói dối em, cũng không được phép không trả lời.”

Liễu Long Đình chưa bao giờ nói những điều này, những gì tôi biết cũng là từ miệng của người khác, khi tôi hỏi Liễu Long Đình, trước tiên tôi đã chặn đường lui không muốn nói của anh ấy.

Đôi mắt Liễu Long Đình nhìn tôi hồi lâu, như có chút do dự, nhưng sau đó thì vẻ mặt bình tĩnh trở lại, anh ấy đáp: “Rồi.”

“Điều ước đó là gì?”

Ngay cả khi Liễu Long Đình không sử dụng Hỗn Độn Chung để cầu nguyện, anh ấy vẫn có thể trấn áp tất cả mọi thứ trên nhân gian bằng cách nằm giữ Hỗn Độn Chung. Anh ấy còn cái gì mà không thể thực hiện?

“Em thật ngốc, không thể để người khác biết điều ước vào ngày sinh nhật của mình, nếu biết rồi thì cũng sẽ không thành hiện thực được.”

Thấy Liễu Long Đình lại muốn lừa gạt tôi, tôi liền nói là anh ấy hãy thôi đi, nhưng mà tôi lại tò mò hỏi thêm: “Vậy nguyện vọng của anh đã thành hiện thực chưa?”

“Đã đạt được.”

Tôi đặc biệt ghen tị với Liễu Long Đình khi anh ấy nói rằng điều đó đã được hiện thực. Nếu có thể thực sự những gì tôi muốn thì cho dù trả giá bao nhiêu tôi cũng sẵn sàng trao đổi với nó, nhưng hiện tại tôi dường như cũng không có nguyện vọng gì quá lớn. Liễu Long Đình ở bên cạnh tôi, Phượng Tố Thiên, Ánh Nguyệt cũng đã trở lại bên tôi, dường như ngoài cái chết không rõ thời gian ra thì dường như không có mối đe dọa nào đối với tôi.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm và vào bếp làm đồ ăn cho Phượng Tố Thiên. Khi tôi đang bận rộn thì Phượng Tố Thiên gọi người phụ bếp đang giúp tôi trong bếp dừng lại, rồi từ phía sau tôi mỉm cười đi tới đặt cằm vào vai tôi và hỏi tôi có món gì ngon.

Tối hôm qua Liễu Long Đình bảo tôi giữ khoảng cách với Phượng Tố Thiên một chút, vì vậy tôi vươn tay đẩy người Phượng Tố Thiên ra ý bảo anh ta đừng có thân thiết như vậy nữa. Hiện tại chúng tôi đều đang sống trong nhà của Liễu Long Đình, sau này họ còn sẽ gặp lại thường xuyên nữa, vì vậy nếu anh ta còn dính với tôi như vậy nữa thì sẽ giáo dục anh ta.

Nghe xong, Phượng Tố Thiên bĩu môi, hừ lạnh: “Nhìn thấy thì làm sao? Chỉ cần ngài không đồng ý thì anh ta cũng không thể đuổi tôi đi.”

“Này này này, nhìn anh đi, tu hú chiếm chỗ chim bồ câu mà còn nói năng khí thế như vậy, nhanh chóng đi mang một chậu nước cho tôi, đừng nói lung tung nữa.”

Tôi vội vàng bảo Phượng Tố Thiên đi, nhưng mà hôm qua Phượng Tố Thiên nói rằng trước kia anh ta sẽ đến động Hoa Tư là vì có nhìn thấy một luồng hắc khí không xác định xuất hiện trên núi Vân Hải. Sau đó mấy người họ đã đuổi theo hắc khí đó nên mới vào động Hoa Tư. Điều này làm tôi nhớ lại lần đó khi U Quân và tôi ra khỏi động Hoa Tư, một luồng hắc khí theo sau chúng tôi, hai luồng hắc khí này có phải là một thứ giống nhau không?

Khi Phượng Tố Thiên mang nước đến cho tôi, tôi hỏi anh ta: “Tố Thiên, ngày hôm qua anh nói rằng anh và Nguyên Thủy Thiên Tôn đuổi theo hắc khí là sao vậy?”

Nói đến đây thì Phượng Tố Thiên đã thu lại dáng vẻ trẻ con của anh ta vừa rồi, vừa rót nước cho tôi vừa nói: “Hắc khí kia là không lâu sau khi ngài rời đi đã tới núi Vân Hải, nó vẫn vòng quanh núi Vân Hải. Khí tức trên người của nó rất bẩn thỉu, làm ô uế linh khí của núi Vân Hải. Tôi không biết nó bắt nguồn từ đâu, ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không đoán được. Chỉ có điều tôi thấy lão già đó rất quan tâm đến hắc khí này, không ra lệnh cho bất kỳ ai điều tra hắc khí mà phải tự mình điều tra. Đó là lý do tại sao chúng tôi lần theo dấu vết đến động Hoa Tư, nếu không phải ngài nói một ngày ở trong động đó bằng một năm ở bên ngoài thì tôi chẳng hay biết gì. Thật đáng tiếc cho Ánh Nguyệt, là tôi đã không chăm sóc tốt cho cô bé để cho tên U Quân chết tiệt có thể lợi dụng…”

Chính Nguyên Thủy Thiên Tôn đã buộc Phượng Tố Thiên vào hang động. Phượng Tố Thiên không phải là người đáng trách về sự việc này. Mà Ánh Nguyệt hiện đã an toàn trở về bên cạnh tôi nên tôi cũng không muốn theo vấn đề này nữa, vì vậy tôi đã nói với Phượng Tố Thiên rằng đừng tự trách bản thân, đó không phải lỗi của anh ta. Ngoài ra, U Quân đã cứu mang Ánh Nguyệt rất tốt, tôi đã rất biết ơn anh ta.

“Hiện tại điều tôi lo lắng chính là hắc khí. Hôm qua khi chúng ta trở về, thì Nguyên Thủy Thiên Tôn đã hẹn tôi mười ngày sau đến tìm ngài ấy. Tôi lờ mờ cảm thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn chắc cũng muốn nói về hắc khí này. Còn có tôi có một linh cảm không tốt, anh nói mười ngày sau tôi có nên đi gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn không?”

“Vậy ngài có muốn đi không?” Phượng Tố Thiên hỏi tôi.

Tôi lắc đầu.

Tôi sợ rằng sau chuyến đi này sẽ xảy ra nhiều chuyện khó tin. Tôi đã quá mệt mỏi, tôi muốn gác lại mọi thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.