Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 571: Chương 571: Hấp dẫn




Sao Liễu Long Đình lại muốn gặp tôi lúc này? Chẳng lẽ anh ấy đã biết chuyện tôi và chị anh ấy trao đổi thân phận à?

Có điều việc tôi cần làm ở Nam Hải cũng đều tương đối cả rồi, tôi cũng không đáp lại Liễu Long Đình ngay, hai chúng tôi vốn dùng pháp lực để trao đổi tin tức, giống với điện thoại trên trần gian vậy, nếu pháp lực qua lại nhiều quá, chẳng may U Quân điều tra tới thì tôi và Liễu Long Đình đều xong đời.

Trước mắt thì Long Vương vô cùng đồng ý để tôi sắc phong Long Nhi làm Long Vương mới của Nam Hải, tôi quay đầu ra ngoài cửa gọi Long Nhi tiến vào, thuận tiện gọi Bạch Tiên dìu lão Long Vương lên giường.

Long Nhi vừa ra ngoài không lâu, thấy tôi gọi vào thì gần như đẩy cửa vào ngay lập tức, Phượng Tố Thiên cũng vào cùng Long Nhi, còn hỏi tôi có phải Long Nhi làm sai cái gì không? Nếu thật là như vậy thì để anh ta dạy bảo Long Nhi.

Tôi thấy dáng vẻ Phượng Tố Thiên cứ như ước gì Long Nhi phạm sai lầm vậy, Long Nhi đứng bên cạnh thở phì phò nhìn Phượng Tố Thiên, sau đó nhào vào lòng tôi, còn nói với tôi cậu ta đáng yêu lại ngoan ngoãn, còn lâu mới làm sai cái gì.

Bây giờ Long Nhi mới chỉ là một đứa bé, cho nên cậu ta vùi vào lòng tôi mà tôi cũng không cảm thấy có gì không ổn. Thấy Long Nhi đáng yêu trong sáng như vậy còn không kìm được đưa tay xoa nhẹ đầu cậu ta: “Phụ Vương của cậu muốn truyền ngôi vị Long Vương Nam Hải cho cậu. Cậu có vui không?”

Tôi vừa nói xong, Phượng Tố Thiên ngạc nhiên trợn trừng mắt, hoàn toàn không dám tin. Bộ dáng của Long Nhi bây giờ mới chỉ khoảng bảy, tám tuổi. Long Vương của bốn biển đều là dáng vẻ tuổi già sức yếu, tự nhiên lại đẩy ngôi vị Nam Hải Long Vương này cho một thiếu niên trông miệng còn hôi sữa, nói ra cũng không ai tin.

Long Nhi có vẻ không nghĩ đến là chuyện như vậy. Lúc tôi nói lão Long Vương muốn truyền ngôi cho cậu ta thì Long Nhi cũng ngây ra, quay đầu nhìn lão Long Vương, ngây ngốc gọi một tiếng Phụ Vương.

Lúc này, lão Long Vương yêu thương nhìn Long Nhi, đưa tay vỗ bả vai cậu ta như muốn giao toàn bộ gánh nặng cho cậu ta. Mà tôi cũng quay sang nhìn Phượng Tố Thiên, bảo anh ta lấy đồ chúng tôi mang tới ra.

Phượng Tố Thiên xòe tay, giao một chiếc hộp gấm vuông vức cho tôi. Tôi đặt hộp gấm lên bàn, gọi Long Nhi đến, bảo cậu ta mở ra xem thử.

Long Nhi rất nghe lời, vươn tay mở hộp gấm ra, bên trong là một chiếc Long bào tím nhạt thêu chỉ vàng, nhờ ánh sáng chiếu rọi, Long bào lấp lánh phản quang dưới đáy hộp.

Màu tím tượng trưng cho quý phái, màu nhạt một chút vừa vặn thích hợp với tuổi của Long Nhi. Tuy để Long Nhi lên làm Long Vương, nhưng tôi không cần cậu ta tỏ ra già dặn lão làng làm gì. Tuổi trẻ nên bày ra sức sống của tuổi trẻ, tôi không hi vọng chức vị này gây sức ép quá lớn cho Long Nhi.

Long Nhi có vẻ thực thích chiếc Long bào này, vươn tay cầm lên, sau đó hỏi tôi: “Chị tặng cho tôi à?”

Tôi cười nhìn cậu ta: “Tất nhiên, không tặng cậu thì tặng ai? Long Nhi của chị sẽ trở thành Long Vương. Đây là chiếc Long bào đầu tiên chị đưa cho cậu, cậu có thể mặc lúc đăng cơ, lúc ấy Long Nhi chính là Long Vương trẻ đẹp nhất thiên hạ rồi!”

Long Nhi nghe tôi nói xong thì vui tươi hớn hở như thiếu nữ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên áo, bộ dáng ngốc ngốc đáng yêu cực kỳ. Nhưng cậu ta lại bỗng cau mày nói với tôi: “Nhưng tôi không giỏi như Phụ vương, tôi sợ mình sẽ phụ sự hi vọng của Phụ vương và chị dành cho tôi.”

“Chỉ cần cậu cố gắng, chị và Phụ vương cậu đều sẽ dạy cậu, làm thầy của cậu. Bọn chị sẽ dạy cậu nên làm thế nào. Sau này nếu cậu muốn thì có thể thường xuyên đến Thiên Đình tìm chị nói chuyện.”

“Tất nhiên là tôi muốn!” Tôi vừa nói dứt câu Long Nhi đã vội tiếp lời: “Lúc trước Phụ vương nói thân phận của tôi không xứng đến gặp chị nên không cho tôi đến, sợ tôi làm phiền chị.”

Tôi và Long Nhi quen nhau từ rất nhỏ, giữa chúng tôi còn phân thân phận cái gì chứ. Tôi vốn có rất nhiều lời muốn nói với Long Nhi, nhưng vừa rồi lại nghe giọng Liễu Long Đình nói muốn gặp tôi, tôi cần đi rồi. Cho nên sau khi sắp xếp tốt mọi chuyện, tôi chào từ biệt lão Long Vương và Long Nhi, dặn Long Nhi sau khi đăng cơ thì lên Thiên Đình tìm tôi.

Lão Long Vương bảo Long Nhi cảm ơn và tiễn tôi rời Nam Hải. Trên đường về Thiên Đình, tôi để Phượng Tố Thiên về trước, còn mình đi tới Cửu Trùng Thiên gặp Liễu Long Đình.

Lần này về tôi cũng không thông báo với U Quân, dù sao tôi rời đi cũng không lâu, lại không muốn gặp đối phương cho nên tôi hóa trang, đổi một bộ trang phục của cung nữ trong cung Đế Hậu, biến ra một hộp cơm, trước khi vào Thiên Lao còn nói với tướng sĩ là Đế Hậu phái tôi tới, để bọn họ thả tôi vào.

Lúc này, tuy Liễu Long Đình là phạm nhân, nhưng anh ta vẫn là em vợ của U Quân. Cho nên mặc dù người trong ngục giam nhưng chỉ cần U Quân không ra lệnh cụ thể thì thấy tôi đại diện Liễu Liệt Vân đến bọn họ cũng chỉ an tĩnh nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua.

Vào tới thiên lao, Liễu Long Đình liếc mắt liền nhận ra tôi, vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh vô cùng, còn bảo mấy tướng sĩ dẫn tôi vào đi ra ngoài.

Ngoài ý muốn chính là bọn họ thật sự nghe theo Liễu Long Đình, ra ngoài còn tiện tay đóng cửa ngục lại, để tôi và Liễu Long Đình có không gian riêng.

Tôi vừa cầm điểm tâm ra cho Liễu Long Đình ăn, vừa hỏi anh gọi tôi đến có việc gì.

Lúc này Liễu Long Đình không lạnh lùng như trước, nhưng cũng không khá hơn chút nào. Anh ấy nhón miếng bánh nhỏ bằng ngón cái trong bát ra bỏ vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm, không vội đáp lại câu hỏi của tôi.

Bây giờ tôi có thể trông cậy vào anh ở Cửu Trùng Thiên, anh ấy không để ý đến tôi, tôi cũng không tức giận, tôi chờ anh ấy từ từ ăn xong lại nói chuyện cũng được. Sớm biết anh ấy sẽ ăn đồ tôi mang tới thì tôi đã không mang đồ ăn theo rồi, miễn phải lãng phí thời gian. Dù sao tôi vẫn hơi sợ U Quân bất chợt đến thăm hỏi.

Nhưng có vẻ chỉ có mình tôi thấp thỏm mà thôi, Liễu Long Đình nên ăn thì ăn, thật vất vả chờ anh ấy ăn xong, câu đầu tiên ra khỏi miệng lại là câu hỏi: “Cô tráo thân phận với chị tôi à?”

Chuyện này chắc là do Liễu Liệt Vân nói cho anh ấy, dù bây giờ Liễu Long Đình là người cùng phe với tôi, nhưng tôi không hi vọng anh ấy biết quá nhiều bí mật của tôi. Nếu chuyện tôi và Liễu Long Đình cấu kết bị U Quân phát hiện thì cùng lắm chỉ phạt tôi chút thôi, nhưng một khi chuyện tôi và chị anh ấy trao đổi thân phận, giúp đối phương thỏa mãn nguyện vọng lên giường của U Quân mà lộ ra thì tôi chỉ có nước chết không có chỗ chôn.

Bây giờ tôi không thể tin tưởng bất cứ ai, cho nên Liễu Long Đình hỏi vậy tôi không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ nói: “Là ý của chị anh, không liên quan gì đến tôi.”

Tôi còn tưởng anh ấy sẽ truy hỏi đến ra nhà mới thôi, lại không ngờ khi tôi đổ hết trách nhiệm lên người Liễu Liệt Vân mà Liễu Long Đình cũng không hỏi tới, chỉ thuận theo mà nói: “Vừa rồi tôi nghe nói U Quân bí mật triệu tập rất nhiều yêu quái, chuẩn bị thả xuống trần gian. Về phần muốn làm gì tôi cũng không rõ cho lắm, nhưng trước giờ cô đều rất giữ gìn trần gian, tôi cảm thấy tin này hữu dụng với cô nên mới gọi cô tới.”

Bây giờ tôi với Liễu Long Đình nói chuyện với nhau như hai người xa lạ vậy, chỉ là tôi cũng quen với thái độ lạnh nhạt của anh ta rồi, không để trong lòng. Nhưng lời của anh ấy làm tôi không dám tưởng tượng. Sao U Quân muốn làm như vậy chứ?

Vì sao làm như thế?

Vừa rồi Liễu Long Đình cũng đã nói không biết rõ, cho nên không phân tích được nguyên nhân trong đó. Anh ta chỉ biết có chuyện này, dù sao cũng đang ở trong ngục giam, có nhiều chuyện tuy biết cũng rất phiến diện, anh ta không có cách điều tra rõ ràng được.

Thấy tôi cau mày, Liễu Long Đình quay sang cười với tôi, dùng giọng điệu dụ dỗ nói: “Nếu cô có cách nói với U Quân thả tôi ra thì tôi có thể trực tiếp nói cho cô mục đích những chuyện U Quân muốn làm sau này.”

Thả Liễu Long Đình ra? Tôi cảm thấy chuyện này hoàn toàn bất khả thi. Nói trắng ra là U Quân vẫn còn lòng nghi ngờ với tôi, cho rằng tôi còn chưa dứt tình với Liễu Long Đình cho nên chưa tin tưởng tôi hoàn toàn. Mà như vậy anh ta càng không dễ dàng thả Liễu Long Đình ra, người này quá đa nghi, muốn có được sự tin tưởng tuyệt đối của anh ta còn khó hơn lên trời.

“Tuy tôi cũng rất muốn thả anh ra ngoài, nhưng chuyện này quá khó, tôi tạm thời không có cách nào.”

Tôi đáp lời không đủ tự tin, Liễu Long Đình đứng lên đến cạnh tôi, nói với tôi: “Đúng là khó nhưng không phải không có cách. Chờ tôi ra rồi sẽ quy phục cô, đến lúc ấy dưới tay cô lại có một viên đại tướng đắc lực, sau này đối phó U Quân càng thuận buồm xuôi gió đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.