Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 12: Chương 12: Hiệp ước tử vong 




Vừa dứt lời, bóng trắng mơ hồ xuất hiện trước mặt tôi, bóng người kia thò tay chống miệng của người phụ nữ há mồm, kêu tôi né tránh. Tôi không biết mình quen ai có thể cứu mình vào lúc này, khi quay đầu lại nhìn mặt anh ta, không ngờ đó lại là thần núi?! Chẳng phải anh ta đã chết rồi hay sao? Bây giờ còn sống là thế nào?

Gặp được thần núi vào lúc mấu chốt này, tôi như vừa thoát khỏi hang hố lại vào ố sói. Hơn nữa dáng vẻ của anh ta lúc này rất chật vật, chiếc áo choàng hoa lệ trên người đã biến mất, chỉ mặc áo lót trắng, vết máu loang lổ, mái tóc rối bù, nếu không phải gương mặt tinh xảo kia thì trông chẳng khác tù nhân thời cổ đại là mấy.

Mấy ngày trước thân thể của anh ta bị hủy, chính là vì bị tôi và Liễu Long Đình gài bẫy. Bây giờ anh ta vẫn còn sống, xong đời, tôi nghĩ mình sẽ chết càng thảm hơn, muốn bỏ trốn quái

Đâu của người phụ nữ kia bị thần núi giữ chặt, chiếc đuôi màu đen to như thùng nước giơ lên, quét vẽ phía thân núi cùng tôi. Thần núi kéo tôi trốn về phía trước, chiếc đuôi lớn lướt qua ngay trên đầu chúng tôi.

“Còn không mau đi cứu chồng mày! Chậm trễ nữa nó sẽ chết đấy!”

Thân núi vừa bảo vệ tôi vừa bỏ tay ra khỏi miệng người phụ nữ kia. Cô ta sững sờ nhìn thần núi, sau đó mới đột nhiên tỉnh táo lại, quay sang nhìn lên tầng hai, như vừa cảm nhận được nguy cơ gì đó, cô ta mau chóng biến từ đầu người thành đầu rắn, nhanh chóng bò lên lầu, sương mù chung quanh tôi cũng dần dần khuếch tán ra bên ngoài.

Lúc này, chung quanh chỉ còn lại tôi và thần núi. Tôi không biết tại sao thần núi lại cứu tôi ra khỏi miệng rắn, chẳng lẽ muốn tự tay giết tôi để trả thù?

“Cảm ơn ngài thân núi đã cứu mạng tôi.”

Tôi cúi đầu nói. Tóm lại là kệ nó, nếu anh ta muốn giết tôi thì van xin cũng vô ích. Nhưng tôi không ngờ chờ con rắn kia biến mất, thần núi bỗng mềm nhũn ngã xuống đất, bóng trắng vốn đã mờ nhạt nay càng mờ ảo hơn. Tôi còn đang nghĩ nên đối phó với thần núi như thế nào, bây giờ thấy anh ta sắp xong đời, tôi lại cảm thấy may mắn. Nhưng vừa rồi hình như anh ta cũng mới cứu mạng tôi, nếu tôi không hỏi han thì có vẻ như rất vô ơn. Vì thế tôi mau chóng ngồi xuống bên cạnh thân núi, hỏi anh ta bị sao vậy? Còn nữa, tại sao anh ta lại chui ra từ thân thể của tôi?

Thấy tôi nghi ngờ, thân núi thở hổn hển nói: “Thực ra lúc vừa gặp cô, ta đã biết cô là người dân làng đưa lên giết ta. Ta uống thuốc của nhà họ Liễu, thân thể đã bị hủy, nếu không phải tu vi cao một chút thì sẽ thật sự hồn phi phách tán. Để sống sót, ta đưa một luồng nguyên thần vào thân thể của cô, mong cô đừng bận tâm”

Nghe vậy, tôi lập tức hiểu được. Tôi vốn cảm thấy cái chết của thần núi quá ngoài ý muốn. Liễu Long Đình mới tu luyện mấy trăm năm, sao có thể đánh thắng anh ta. Không ngờ nguyên nhân chủ yếu là vì viên thuốc gây tê kia. Không ngờ lại có công dụng ác độc như vậy, nửa viên thuốc đã hủy hoại thân thể của thần núi.

“Anh biết loại thuốc đó lợi hại, tại sao còn ăn? Anh không sợ chết hả?”

“Kiếp số của ta đã đến, cho dù các cô không giết ta thì đám dân làng kia cũng sẽ không buông tha cho ta. Ta đã làm quá nhiều chuyện ác, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng. So với chờ bị giết chết, còn không bằng ta thừa dịp này chừa lại đường sống cho mình”

Xem ra thân núi còn chưa xấu đến mức không còn lương tri, ít ra còn biết mình làm chuyện xấu. “Vậy anh định sống sót như thế nào?”

Nghe vậy, thân núi hơi hạ giọng như thể muốn kể chuyện bí mật với tôi: “Cô lại gần một chút, đưa tai lại đây, ta sẽ nói cho cô nghe.”

Xí, tôi không muốn biết anh ta sống sót như thế nào. Huống chỉ Liễu Long Đình còn đang đấu pháp với rắn trên lầu, sao có rảnh quan tâm ta ở bên dưới làm gì. Nhưng nhìn thần núi ra vẻ thần bị, tôi lại không nhịn được tò mò, chần chờ một hồi rồi đưa tai lại gần sát bên môi thần núi.

“Ta biết cô vẫn muốn thoát khỏi sự khống chế của Liễu Long Đình. Ta có thể giúp cô đối phó với Liễu Long Đình, nhưng bây giờ tinh khí của ta bị tổn thương nặng nề, nếu cô chịu cho ta trốn vào trong người tu dưỡng, hơn nữa không cho bất cứ thứ gì quấy rầy tôi thì sau này khôi phục thần lực, tôi nhất định sẽ báo đáp cô, giúp cô diệt trừ Liễu Long Đình, sẵn sàng làm mọi thứ vì cô”

Diệt trừ Liễu Long Đình? Nghe thấy mấy chữ này, trong lòng tôi lại dâng lên kích động. Nếu Liễu Long Đình không còn bám lấy tôi thì chắc bây giờ tôi đã sung sướng sống cuộc đời bình tĩnh của mình.

“Anh nói thật hả?” Tôi nhẹ giọng hỏi lại, chuyện này mà để Liễu Long Đình nghe thấy thì không chừng hôm nay tôi với thần núi đều sẽ để lại mạng ở đây.

“Mặc dù cô với Liễu Long Đình đã gài bẫy ta, nhưng hôm đó ta trốn vào người cô thì mới có thể thoát được một kiếp, dù gì đi nữa cô cũng là ân nhân của ta. Chuyện ta đã hứa với cô sẽ không bao giờ nuốt lời."

“Được, vậy thì tôi đồng ý với anh”

Lúc nói câu này, trong lòng tôi vô cùng khiếp sợ. Chẳng lẽ tôi thật sự chán ghét Liễu Long Đình đến thế sao? Chán ghét đến mức muốn giết chết anh ta? Tôi cũng không rõ. Vốn còn định bổ sung thêm là chờ tôi suy nghĩ kỹ, nhưng thân núi đã biến thành khói trắng chui vào người tôi. Tôi kêu anh ta, nhưng không ai đáp lại tôi.

Sau khi con rắn rời đi, khói chung quanh đã tan biến, bàn ghế có thể thấy rõ ràng. Lúc này trên tầng hai cực kỳ yên tĩnh, tôi vội chạy lên lầu, mở cửa cánh cửa phòng tìm Liễu Long Đình, muốn xem thử lúc này anh ta sao rồi.

Khi tôi mở cánh cửa treo bảng mèo Hello Kitty, thấy Liễu Long Đình đang đứng trên tấm thảm cách cửa không xa, tay kẹp một tấm bùa chú màu vàng vẽ bằng chu sa kê sát bên môi, nhanh chóng đọc chú ngữ. Mã Kiện Quân ôm con gái ngồi trong góc, dùng chăn che mắt con gái. Trên mặt đất hai con rắn trán bị dán bùa vàng lăn lộn trên mặt đất.

Chờ Liễu Long Đình đọc chú ngữ ong, lá bùa trong tay anh ta bốc cháy, hai con rắn dây dưa trên mặt đất cũng biến thành người, đều mặc đồ đen, nữ có mái tóc rất dài, son môi đỏ đánh má hồng, còn trang điểm mắt kiểu hun khói, nhìn rất giống côn đồ mấy năm trước. Nam cũng vậy, trông rất xấu xí, tóc ngắn, giống như mấy thằng du côn. Đều là rắn nhưng trông thua xa Liễu Long Đình.

“Chẳng qua chỉ tu luyện chưa đầy hai trăm năm mà đã dám ra ngoài làm hại người khác. Hôm nay nể tình các ngươi đều biết lỗi, ta cho các ngươi một đường sống, quy thuận đền thờ của ta, sau này sẽ cho các ngươi công việc chính đáng, cho các ngươi hưởng nhang khói. Hai người có bằng lòng không?”

Tôi không biết có phải là đám dã tiên đều thích được cúng bái hay không. Khi Liễu Long Đình nói vậy, hai người quỳ trên mặt đất cuống quýt dập đầu cảm ơn Liêu Long Đình, gọi anh ta là tổ tông. Dù gì Liễu Long Đình cũng tu luyện bảy tám trăm năm, được hai con rắn nhỏ gọi là tổ tông thì coi như là tôn xưng. Nhưng Liễu Long Đình không quan tâm đến chúng mà kêu tôi đi lấy giấy bút cho anh ta, anh ta viết tên hai con rắn này lên giấy, nam tên là Thường Bội Thiên, nữ là Thường Thanh Hồng.

Khi Liễu Long Đình đưa giấy cho tôi, Mã Kiện Quân bước xuống cảm ơn chúng tôi, nói muốn tặng xe tặng tiền cho tôi. Liễu Long Đình hừ lạnh, nói ông ta hãy chuẩn bị tinh thân bị phá sản đi. Hôm nay lợi ích giữa ông ta và hai con rắn đã giải trừ, ông ta sẽ dọn ra khỏi biệt thự này, lúc đó ông ta sẽ biến thành kẻ nghèo hèn. Nói rồi, anh ta lập tức đi ra ngoài, không hề khách sáo với Mã Kiện Quân.

Trên đường về, Liễu Long Đình ngôi bên cạnh tôi. Anh ta vẫn rất lạnh lùng với tôi, khiến tôi rất xấu hổ. Lại thêm vừa rồi tôi đã định hiệp ước với thần núi nên rất áy náy với Liễu Long Đình. Tôi đã hại chết vợ anh ta, anh ta cũng không giết tôi, nhưng tôi lại muốn lấy mạng anh ta. Quả nhiên con người đều ích kỷ sao?

Khi tôi đang muốn nói chuyện với Liễu Long Đình để đánh vỡ xấu hổ thì Liễu Long Đình bông hỏi: “Vừa rồi cô ở dưới nhà một mình, Thường Thanh Hồng có gây chuyện với cô không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.