Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 640: Chương 640: Hứa với em




Tôi rất thành thật trả lời Liễu Long Đình, có thể là do tôi đã từng trải qua loại chuyện này rồi nên tôi hiểu chuyện này chua xót và thống khổ đến nhường nào. Mặc dù tôi biết Liễu Long Đình tự nguyện, nhưng tôi vẫn sợ anh khổ sở như tôi, hoặc là vẫn luôn nhớ mãi không quên chuyện như thế này, không nghĩ ra được.

“Nếu em không chán ghét tôi, tại sao em không buông tha cho chính mình?” Liễu Long Đình dịu dàng nói với tôi, trong giọng nói ấm áp cẩn thận mở lòng ra với tôi.

Tôi nhất thời không hiểu được Liễu Long Đình có ý gì? Vậy nên tôi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nhìn ánh mắt Liễu Long Đình, ánh mắt của anh bởi vì bị sương mù trong phòng tắm làm ướt, đuôi mắt nheo lại, mí mắt mỏng manh, lông mi mỏng manh có vẻ đặc biệt sâu thẳm, in trong mắt anh đẹp như một bức tranh, à không phải nói là tranh cũng không đẹp bằng anh.

Chỉ là khi tôi nhìn anh, tôi ngược lại có chút hiểu, quá đủ rồi, ý của anh nói là gì, nhưng dù sao một người đàn ông và một người phụ nữ cũng không giống nhau, người phụ nữ không cách nào tha thứ cho người đàn ông có suy nghĩ vượt quá giới hạn, mà người đàn ông cũng không cách nào tha thứ cho người phụ nữ có thân thể không trong sạch.

Bây giờ mặt tôi dán vào mặt Liễu Long Đình rất gần, anh ấy đang ôm tôi nên tôi cũng không tiện nổi giận, cũng không dám có hành động gì lớn, hơn nữa lúc này cực kỳ xấu hổ, tôi không biết tôi có nên nói những lời trong lòng mình ra không, nếu nói ra mà Liễu Long Đình không tiếp nhận được, vậy tôi chẳng khác nào một con vịt bị cười chê là xấu xí rồi.

Tuy nhiên, bầu không khí này cực kỳ kích tình, hơi thở của người đàn ông phảng phất trên gương mặt của tôi, nghĩ tới trước đây chúng tôi đã từng yêu nhau, vậy nên tôi đã cố gắng để khiến cho giọng nói của tôi nghe rất bình thường, bình tĩnh nói với anh: “Đàn ông và phụ nữ vẫn không giống nhau, họ quan tâm đến những thứ khác nhau, do đó lòng khoan dung cũng khác nhau.’’

“Nhưng tôi yêu em, tôi hận bản thân mình không thể giống như em vừa rồi, sẽ tách người quấn lấy mình ra, bảo anh ta cút đi. Tôi cảm thấy rất tự trách, em không biết tôi hận U Quân đến mức nào, nhưng lại càng ghét bản thân mình hơn. Tôi và em ở bên nhau, tôi chỉ muốn bảo vệ em thật tốt, không để em chịu bất kỳ một chút tủi thân nào, tôi yêu em, thật sự rất yêu em…”

Khi Liễu Long Đình nói những lời này, hai tay ôm tôi càng thêm dùng sức, mà sau khi nghe anh nói xong, tôi không thể khống chế được nước mắt của mình đang chảy xuống, nhưng vẫn như con vịt sắp chết còn mạnh miệng nói: “Anh đừng nói những điều vô dụng như vậy nữa, anh không để ý nhưng tôi để ý. Tôi rất bẩn, tôi không có cách nào, cũng không muốn anh tiếp nhận tôi nữa.’’

Tôi vừa nói những lời này vừa giãy dụa từ trên người Liễu Long Đình, hơn nữa trong lúc nhất thời cũng không muốn cùng anh ở lại cùng một chỗ. Nhưng khi tôi xoay người muốn đi, Liễu Long Đình cũng không đưa tay kéo tôi lại, mà trực tiếp nói với tôi: “Nếu em ghét bỏ chính mình như vậy, tôi cũng không thể thay đổi suy nghĩ của em. Vậy điều duy nhất tôi có thể làm là trầm luân cùng em, cùng nhau chịu đựng nỗi thống khổ của em.”

Liễu Long Đình vừa dứt lời, tôi lập tức nghe thấy những người phụ nữ vừa rồi bị tôi đuổi chạy đi, nhất thời lại hi hi ha ha nở nụ cười vây quanh Liễu Long Đình.

Trong nháy mắt này, tôi sợ tới mức vội vàng quay đầu nhìn về phía Liễu Long Đình. Tôi thật sự vừa tức vừa gấp, Liễu Long Đình anh sao có thể như vậy? Anh ấy có điện không? Tại sao phải tự mình chịu mọi tội lỗi như vậy?

Khi những người phụ nữ đó lại vây quanh Liễu Long Đình, còn ngồi trên người anh, hơn nữa bắt đầu đùa giỡn anh, tôi nghĩ đến anh từ trước cũng là một đời Yêu Hoàng, mà đời này lại lưu lạc đến mức bị mấy người phụ nữ chơi đùa. Lúc trước là thủ lĩnh cao cao tại thượng của tôi, mà bây giờ…

Được rồi, anh thắng, cách làm tự ngược đãi này của Liễu Long Đình đã thành công giữ tôi lại.

Nhìn anh ấy sa đoạ đến như vậy, trái tim tôi đau như bị dao cắt. Tôi lập tức quay người nhào về phía người anh, nhìn mặt anh rồi trực tiếp hôn lên môi anh.

Tôi nghĩ rằng tôi đã điên rồi, kiên trì được lâu như vậy, mà tôi lại còn chủ động nữa chứ. Trong lòng tôi vô cùng hận Liễu Long Đình, nhưng trong lòng tôi lại không cách nào cứng rắn rồi đi, kiếp trước tôi rốt cuộc là đã nợ Liễu Long Đình cái gì cơ chứ. Để tôi, mặc dù biết rằng không thể dễ dàng ở lại với anh ấy, nhưng lại dũng cảm quên mình mà nhào vào anh.

Khoảnh khắc tôi hôn Liễu Long Đình, Liễu Long Đình dường như cũng giống như chờ đợi đến cực hạn, trong nháy mắt xoay người đè tôi xuống, trong môi tôi tràn ngập khí tức của Liễu Long Đình, nụ hôn của anh điên cuồng lại kịch liệt, làm cho tôi thiếu chút nữa khó hô hấp.

Hơn nữa khi anh hôn tôi, nội tâm tôi vẫn như thiếu một thứ gì đó, hoặc là loại cảm giác lo lắng này, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu, tôi mất đi bất cứ thứ gì cũng được, chỉ cần Liễu Long Đình còn ở bên cạnh tôi thì dù có phải chết cũng không oán trách không hối hận.

Tôi cũng không biết chúng tôi hôn nhau bao lâu, lúc cái lưỡi mềm mại của Liễu Long Đình luồn vào trong miệng tôi, trong lòng tôi chỉ muốn càng yêu anh hơn, kìm nén ham muốn bộc phát ra điên cuồng vẫn luôn hết sức dữ dội. Mà Liễu Long Đình lúc này cũng giống như tôi, sau khi hôn kịch liệt, ôm tôi vào lòng anh, thật lâu không nói một câu cũng không nhúc nhích, vẫn ôm tôi, cả người cứng đơ lại.

Chỉ là lúc Liễu Long Đình ôm tôi, tôi đảo mắt nhìn thấy những người phụ nữ đứng bên cạnh chúng tôi, vừa rồi tôi không có được Liễu Long Đình, cho nên không thèm để ý.

Nhưng bây giờ quan hệ giữa hai người chúng tôi giống như một lớp giấy bị đâm thủng vậy, nghĩ đến vừa rồi Liễu Long Đình lại tùy ý cho bọn họ sờ mó người mình, trong lòng tôi có chút tức giận, đưa tay đầy Liễu Long Đình ra, chất vấn anh tìm được những người phụ nữ này từ đâu?

Liễu Long Đình vừa rồi thấy tôi vẫn là một bộ dáng yêu anh, muốn chết muốn sống cái gì cũng không thèm để ý, hiện tại có được anh rồi thì lập tức trở mặt, vì thế vô cùng sủng ái mắng tôi một câu như thế nào lại trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, trong khoảng thời gian này tôi vẫn không để ý tới anh, anh phải đi tìm một ít người có thể thỏa mãn anh.

Con bà nó! Liễu Long Đình anh bây giờ lại không biết xấu hổ nói những lời như vậy với tôi, vừa rồi bị anh nói tôi còn tưởng rằng anh vì phối hợp với tôi mà chà đạp mình, không nghĩ tới anh dĩ nhiên là vì nhu cầu dục vọng của mình.

Mắt thấy tôi sắp nổi giận, Liễu Long Đình lại cười một tay ôm tôi vào trong ngực anh, áp mặt tôi dán vào ngực anh, vung tay còn lại về phía những người phụ nữ đó. Những người phụ nữ ngay lập tức biến thành tờ giấy trắng, rơi xuống đất từ trên không trung, sau đó cúi đầu nở nụ cười nói với tôi: “Lừa em thôi, đây là những ảo ảnh xuất hiện, làm sao tôi có thể chịu đựng để người khác chà đạp cơ thể yêu thích của em được.”

Liễu Long Đình vừa nói với tôi lời này khiến cho trái tim tôi lại có chút căng thẳng, chỉ là dường như Liễu Long Đình biết trong lòng tôi đang suy nghĩ cái gì, xoay người tôi lại, nhìn tôi một hồi lâu, sau đó lại hôn một cái, đem môi in lên môi tôi một lúc, lúc này mới ngẩng đầu lên, nói với tôi: “Là tôi có lỗi với em, mới để cho em chịu tủi thân lớn như vậy, hy vọng em có thể tha thứ cho tôi không thể kịp thời cứu em.”

Đã đến lúc này, Liễu Long Đình còn nói những lời như vậy dỗ dành tôi, nước mắt của tôi vốn ngừng rơi từ lâu, bị Liễu Long Đình nói như vậy, trong nháy mắt lại rơi xuống, mà Liễu Long Đình lại đem tôi vùi vào cổ anh, nói với tôi không được khóc, nếu khóc nữa, anh lại càng đau lòng tôi, sẽ nhịn không được mà muốn ở chỗ này muốn tôi.

Nghe Liễu Long Đình nói những lời không đứng đắn như vậy, tôi lập tức đánh một quyền vào vai anh, mắng anh một câu, thật sự là không biết xấu hổ. Đây là nhà của Hoàng Tam Nương mà anh cũng có thể muốn được.

Liễu Long Đình bị tôi đánh cũng không tức giận, ôm lấy tôi, trực tiếp biến lại quần áo trên người anh, nói với tôi: “Nếu em không muốn ở đây, vậy chúng ta sẽ về nhà.’’

Sau đó, anh ôm tôi ra ngoài. Liễu Long Đình đến nhà Hoàng Tam Nương, chính là một âm mưu anh đã mưu tính từ lâu, chính mình biến hóa ra mấy người giấy đùa giỡn bản thân, lại để cho tôi nhìn thấy, để cho tôi tức giận, để cho tôi buông xuống chấp niệm của bản thân mình, tiếp nhận việc việc tôi và anh bên nhau.

Anh so với trước đây vẫn không thay đổi chút nào, mỗi lần đều dùng biện pháp giả bộ đáng thương, đem tôi thu phục vô cùng nhanh chóng, chẳng qua hiện tại tôi thật sự muốn hỏi Liễu Long Đình một chút, nếu như tôi không đồng ý với anh, anh có phải sẽ thật sự cùng những người phụ nữ xấu xí này bên nhau hay không?

Tôi không muốn như vậy, hơn nữa lúc Liễu Long Đình ôm tôi trở về, cứ như vậy hỏi anh, mà Liễu Long Đình thấy tôi hỏi anh vẫn đề kỳ lạ này thì cúi đầu cười nhìn tôi, khóe môi nhếch lên, cực kỳ hoàn mỹ.

“Tất nhiên là không rồi.” Liễu Long Đình trả lời rất nhanh, cũng không thèm cân nhắc một chút.

Tôi biết anh đang nói dối tôi.

Tôi gần như đã thay đổi quan điểm của mình.

“Nếu như em không đồng ý, tôi sẽ thay đổi cách để em đồng ý. Còn nếu em vẫn không đồng ý, tôi sẽ thay đổi biện pháp. Chỉ cần tôi chưa chết, tôi sẽ quấn lấy em, đợi đến khi đồng ý mới thôi, đến khi tôi chết mới dừng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.