Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 620: Chương 620: Huyết chiến




Lời này của tôi là cố ý muốn nói cho Liễu Liệt Vân nghe, cô ta thích U Quân như thế. Bây giờ thật vất vả mới xử lý được một người là tôi, đột nhiên bên cạnh anh ta lại nhiều thêm một người phụ nữ như vậy, nếu như tôi là cô ta, tôi nhất định sẽ tức giận đến mức ói máu.

Quả nhiên, sau khi tôi nói ra những lời này, trên mặt Liễu Liệt Vân lập tức hiện lên vẻ mặt bối rối, cô ta muốn phát tác với tôi, nhưng mà lại giống như có chuyện gì muốn nhờ tôi cho nên mới nhịn xuống, ổn định tâm tình, cô ta nói với tôi: “Bạch Tô, hôm nay tôi tới là có chuyện muốn nhờ cô hỗ trợ.”

Loại lời nói này của cô ta, tôi cũng không biết đã nghe được bao nhiêu lần, cô ta cầu xin tôi giúp xong, sau khi xong chuyện lại xem tôi giống như rác rưởi mà vứt bỏ, không có một chút bận tâm gì về tình cảm trước đó của chúng tôi. Khi cô ta thấy tôi bị U Quân nhục nhã, cô ta không hề có một chút phản ứng nào, nhưng mà chỉ cần có chuyện là lập tức lại đến nhờ tôi. Tại sao thiên hạ này vẫn còn có một người phụ nữ có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?

Nếu như không phải tôi nhìn thấy cô ta còn có một người em trai là Liễu Long Đình ở trên thì bây giờ tôi có thể đã làm cho cô ta muốn cút xa bao nhiêu thì cút rồi. Ngược lại tôi cũng muốn biết, rốt cuộc là cô ta gặp phải chuyện khó khăn gì, nói ra để cho tôi vui vẻ một chút.

Thế là tôi nhướng mày khinh bỉ hỏi Liễu Liệt Vân: “Nói đi, tôi đang nghe đây!”

“Tôi muốn xin cô đi ra ngoài khuyên nhủ U Quân, để anh ấy đừng có tiếp tục trầm mê nữ sắc, nếu không thì anh ấy sẽ mất đi toàn bộ sự ủng hộ của thần linh mất.

Nói tới nói lui, cô ta vẫn không biết xấu hổ như vậy đi cầu xin tôi, cũng lại là vì U Quân. Cô ta nói như vậy, giống như là U Quân lúc nào cũng được lòng của chúng thần vậy.

“Dựa vào cái gì?” Tôi liếc mắt nhìn cô ta một chút: “Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô?”

Có thể là do lời nguyền trong cơ thể của tôi đã được giải trừ, hoặc là hiện tại ở trong mắt của tôi, Liễu Liệt Vân cô ta cơ bản còn chẳng bằng một quả đấm. Cho nên lúc tôi nói chuyện với cô ta, tôi muốn nói sao thì nói, cũng không hề để cô ta vào trong mắt. Loại phụ nữ này, không giết cô ta thì đã là sự tha thứ lớn nhất mà tôi dành cho cô ta rồi.

“Không phải giúp tôi, là giúp chúng ta, chẳng lẽ U Quân không phải là chồng của cô sao? Nếu như anh ấy bị chúng thần ruồng bỏ, cô cho là cô còn có thể cao cao tại thượng ngồi ở trên ngai Hi Hoàng này được à?”

Xem ra Liễu Liệt Vân thật sự vô tri, phụ nữ mê muội trong tình yêu, muốn nói có bao nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu đáng sợ. Ngoại trừ U Quân ra, cái gì cô ta cũng không biết. Trong nháy mắt khi cô ta nói với tôi những lời này, tôi cũng có chút không muốn tranh luận hay là trêu chọc cô ta, miễn cho đẳng cấp của bản thân bị hạ thấp như cô ta.

Chẳng qua thân là phụ nữ, cãi nhau đấu võ mồm cũng là thiên tính. Vậy nên tôi lập tức mắng thẳng Liễu Liệt Vân, nói với cô ta: “Bây giờ cô cũng biết nói U Quân là chồng của tôi rồi sao? Trước đó lúc mà cô phối hợp với anh ta hại tôi, tại sao lúc đó cô không nói anh ta là chồng tôi đi? Tôi cho cô biết, chỉ cần tôi không thừa nhận thì anh ta cũng không phải là gì của tôi cả. Còn nữa tôi phải nói cho cô biết, tôi đã sớm khai thác toàn bộ quyền lợi của U Quân rồi, cô đi hỏi toàn bộ chúng thần trên thiên đình này một chút mà xem, coi bọn họ nghe hiệu lệnh của tôi hay là hiệu lệnh của U Quân. Chỉ là tôi bây giờ còn chưa đấu lại được với anh ta, nếu như có một ngày anh ta chết đi, toàn bộ Tam Giới này cũng sẽ không có một người nào vì anh ta làm lễ truy điệu đâu! Đương nhiên còn phải trừ ra con rắn nhỏ tu luyện mới hơn một ngàn năm là cô ra, thực sự là yêu quái thấp hèn phối với yêu quái thấp hèn, may mà cô chính là người vợ chính thất của anh ta.”

Tôi không chỉ mắng Liễu Liệt Vân mà ngay cả U Quân cũng gộp chung một chỗ mà mắng. Cô ấy vốn dĩ đã đè nén tính khí rất lớn tới tìm tôi, bây giờ thấy tôi ăn nói khó nghe như vậy, toàn bộ lửa giận đều áp chế không nổi, trực tiếp nhìn vào mắt tôi, đang muốn cho tôi một cái tát.

Có điều ngay lúc mà cô ta muốn đánh tôi, Ngô đứng bên cạnh của tôi chặn ngang bắt được tay của cô ta, một phen đẩy cô ta ra, bảo cô ta khách khí với tôi một chút.

Bây giờ tôi đang ở bên trong phòng giam, Liễu Liệt Vân nhìn thấy một quan coi ngục nho nhỏ mà cũng dám ra tay với cô ta, lập tức la lên một tiếng, gọi người muốn bắt Ngô lại.

Lập tức, mười mấy quan coi ngục cùng nhau tới đây, nhưng mà những quan coi ngục này chỉ vây quanh một mình Liễu Liệt Vân, tất cả đều dùng binh khí với cô ta, cảnh cáo cô ta. Dù cho tiên tử chúng tôi không đối phó được U Quân nhưng mà vẫn dư sức đối phó với Liễu Liệt Vân.

Liễu Liệt Vân không ngờ tới một đám quan coi ngục nho nhỏ lại có thể đối với cô ta như vậy, nhất thời hơi giật mình. Pháp lực của bản thân cô ta cũng yếu, tuy rằng thái độ của U Quân đối với cô ta hơi tốt một chút, nhưng thấy dáng vẻ sống dở chết dở của cô ta khi đến cầu xin tôi là đã biết U Quân cơ bản không đặt bao nhiêu công sức ở trên người cô ta. Hơn nữa cô ta chỉ là một tiên gia nho nhỏ trên mặt đất, công đức không viên mãn thì cũng không được xem như tiên gia, cho nên ở tại bầu trời này, chỉ cần tôi cương quyết một chút, cô ta sẽ hoàn toàn không có đường sống.

Nhưng mà Liễu Liệt Vân cũng không phải là một đứa con nít ba tuổi bị thiểu năng gì đó, nhìn thấy điệu bộ này cùng với những lời tôi mới vừa nói cũng hiểu được, nói chuyện với tôi cũng khách khí hơn một chút. Cô ta nói với tôi: “Chung quy cô cũng không nên nghĩ rằng U Quân hại cô thành cái bộ dạng này, mặc dù có những lúc anh ấy đối với cô không tốt, nhưng mà những lúc anh ấy đối xử không tốt với cô thì trong lòng anh ấy cũng rất đau khổ. Anh ấy đã thích cô mấy ngàn năm, vô số ngày và đêm đều đau khổ yêu đơn phương. Nếu như anh ấy có thể bỏ được cô thì anh ấy đã sớm buông xuống rồi. Bây giờ thật vất vả mới có thể sống chung với cô, vậy mà cô cứ lặp đi lặp lại lừa anh ấy nhiều lần, anh ấy hết lần này tới lần khác đều tha thứ cho cô. Sao cô không nghĩ tới, nếu như cô chịu yên ổn sống chung một chỗ với anh ấy thì sẽ không có nhiều tai họa phát sinh như vậy đâu đúng không? Các người còn có thể thực sự được nhân gian hậu thế chúc phúc.”

“Nói dễ nghe như vậy, vậy là cô đã cho tôi và anh ấy có cơ hội hòa hợp sống chung một chỗ rồi à?” Tôi hỏi Liễu Liệt Vân.

Tôi hỏi ngược lại như vậy, cô ta lập tức á khẩu không trả lời được, sau khi im lặng nửa ngày, mới tiếp tục nói với tôi: “Chỉ cần cô đáp ứng tôi khuyên anh ấy đừng để mất lòng chúng thần, tôi nguyện ý lấy tính mạng của tôi ra để bồi thường cho cô. Coi như là tôi xin lỗi cô, với lại, cũng là bởi vì cô mới khiến cho U Quân phóng túng như thế. Cô cơ bản không hiểu anh ấy, thời gian qua anh ấy cũng không phải là cái đồ háo sắc gì, anh ấy vẫn luôn dành tình cảm trung thành và tận tâm cho cô…”

“Cô tốt hơn hết là đừng nói nữa, đừng chuyện gì cũng đổ vào trên người của tôi.” Tôi thật sự nhịn không được cắt ngang lời nói của Liễu Liệt Vân, nói với cô ta: “Cô đi đi, tôi sẽ không đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của cô, nhưng mà vẫn muốn nói trước cho cô biết, cô tốt nhất nên sớm lo liệu hết dự định phế hậu đi, ngày lành của cô không còn bao lâu nữa đâu.”

Bây giờ Liễu Liệt Vân đang bị một vòng đao kiếm của quan coi ngục vây quanh giữ lại, chính cô ta cũng hơi sợ hãi tôi sẽ thật sự cho người đâm chết cô ta. Vì thế cô ta lại cầu xin tôi vài câu, thấy tôi vẫn như cũ lộ ra khuôn mặt không chút biểu tình, bấy giờ cô ta mới vô cùng không cam lòng rời đi.

Sau khi Liễu Liệt Vân đi rồi, trong lòng tôi lại bắt đầu suy nghĩ về chuyện vừa rồi cô ta tìm tôi nói. Mỗi người đều cần có thể diện, thế nhưng Liễu Liệt Vân theo tôi ồn ào một trận, sau đó lại dằn xuống thể diện mà mặt dày tới đây tìm tôi, vậy cũng nói rõ đã có rất nhiều thần linh đang bất mãn với U Quân.

Thật sự là không sợ người không chết, chỉ sợ người tự tìm đường chết. Trước đó lúc mà tôi muốn giết U Quân vẫn còn có thần linh bảo vệ anh ta, chuyện này dù sao cũng liên quan tới thiên hạ đại loạn. Nhưng mà bây giờ nếu như tôi muốn phản lại mà nói cũng có thể quang minh chính đại nhốt U Quân vào thiên lao tra tấn, còn có tội ác tùy ý dâm loạn cung nữ, anh ta cũng đã bị cô lập hoàn toàn. Nhưng mà nếu bây giờ tôi làm phản mà nói, sức mạnh trong cơ thể tôi vẫn còn chưa đủ, tôi đang suy nghĩ rốt cuộc phải dùng tới biện pháp gì mới có thể nhân lúc này đánh bại được U Quân.

“Hi Hoàng, nếu như ngài còn không xử lý vết thương thì máu sẽ chảy hết đó.” Ngô ở một bên nhắc nhở tôi.

Mà cũng nhờ hắn ta nhắc nhở như thế, tôi mới cúi đầu nhìn thoáng qua máu của chính mình, đến nay đã rất nhiều ngày trôi qua, U Quân không có tiếp tục đến hút máu của tôi, điều này khiến cho thân thể của tôi khôi phục lại không ít. Mặc dù sức mạnh của bản thân tôi không thể trong một thời gian ngắn tăng lên tới mức có thể địch nổi U Quân, nhưng mà máu của tôi lại có thể tạo ra quân đội đối địch với anh ta. Hiện tại bởi vì tín ngưỡng mà pháp lực của tôi cũng tăng lên vô số lần, chỉ cần lấy máu của tôi cho võ thần thiên đình và các lộ thiên binh uống, rồi lại phát động bọn họ đi đối phó với U Quân, cứ tiếp tục đối phó với anh ta như vậy, cho dù là anh ta có hậu thổ vậy thì đã sao, đối phó với bọn họ cũng không phải là chuyện khó khăn gì!

Sau khi tôi suy nghĩ kỹ về chuyện này, tranh thủ thời gian dùng pháp lực khép lại miệng vết thương trên người. Dù sao bây giờ máu của tôi rất có giá trị, tôi còn phải nhờ vào nó để đánh bại được U Quân.

Tôi quay đầu, nhìn về phía Ngô bên cạnh tôi phân phó, bảo hắn ta sắp xếp người bí mật đi theo Lạc Thần và Nam Hải Long Vương Long Nhi. Hơn nữa sau khi tôi làm xong chuyện này lại đi tìm U Quân, nói tôi không chịu nổi tra tấn trong lao ngục, đã biết lỗi rồi, cầu xin anh ta thả tôi ra.

Cũng không biết với cái lý do mà tôi đã dùng rất nhiều lần này thì U Quân có còn tin tôi nữa hay không, nhưng mà mặc kệ anh ta tin hay không tin, chỉ cần tôi và Lạc Thần, còn có Long Nhi có thể liên lạc với nhau, thì khoảng cách anh ta đi tới cái chết chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.