Hơn nữa làm cho tôi kinh ngạc không chỉ là Lạc đột nhiên xuất hiện ở núi Trường Bạch, mà là vừa rồi Kiều Nhi nói có giáo chủ tận nhiệm đến thăm tôi. Giáo chủ tân nhiệm này chắc không phải là thần sông Lạc chứ!
Lạc là thần sông quản lý trông coi vùng nước, đồng thời dựa theo cách nói từ trước đến nay của cô ta, có lẽ cô ta là thần linh thuộc sự quản lý của Cửu Trùng Thiên. Mà giáo chủ này là thiên đình trực tiếp quản lý, bây giờ cô ta làm giáo chủ rồi, giống thần núi làm giáo chủ lúc trước, đó chính là xuyên biên giới rồi nha! Trên bầu trời này những thần tiên đó rốt cuộc nghĩ như thế nào, phái một thần núi làm giáo chủ xong, lại phái một thần sông làm giáo chủ. Lẽ nào bọn họ lại muốn nước chảy khác thường khắp núi Trường Bạch lần nữa sao?
“Làm sao vậy, Tô Tô của ta, nhìn thấy ta vẫn còn không vui ư?” Lạc lắc mông, gương mặt đậm ý cười trong trẻo đi về phía tôi. Mùi vị son phấn trên người cô ta xông vào mũi, lúc đi tới chỗ tôi, cô ta mở rộng tay áo dài, áo dài màu trắng bạc theo gió bay lượn nhẹ nhàng trong sân. Trên áo dài trắng còn thêu thêm những con bướm nhiều màu sắc tinh tế, gió vừa thổi qua một cái những con bướm đó liền giống như muốn bay ra theo cơn gió, giống như đang bay lượn trên bộ áo dài của Lạc. Bộ quần áo này thật đẹp, giống như gương mặt của cô ta, một vẻ đẹp khiến cho người ta phải kinh ngạc chấn động.
Lạc thấy tôi vẫn nhìn chằm chằm chiếc áo dài của cô ta, môi anh đào đỏ thẫm khẽ cong lên, mỉm cười với tôi, sau đó vung tay áo dài của cô ta lên, lập tức những con bướm trên áo dài của cô ta thật sự tung cánh nhẹ nhàng bay lên. Nhất thời khiến cho tôi và Kiều Nhi đều nhìn đến ngẩn ngơ. Đủ mọi màu sắc, đôi cánh xinh đẹp phản chiếu ánh sáng mặt trời, tươi sáng động lòng người, làm cho ngôi nhà cổ điển này của nhà họ Liễu cũng trở lên vô cùng sống động và đẹp mắt.
“Ta và Tô Tô đã rất lâu không gặp mặt rồi, những con bướm này là ta đặc biệt mang từ Vân Nam tới làm quà tặng cho Tô Tô.”
Lúc Lạc nói xong lời này còn thổi một hơi về phía những con bướm kia, lúc này trên mặt cô ta được che bằng một tầng voan mỏng, như ẩn như hiện lộ ra nhan sắc xinh đẹp thịnh thế đầy quyến rũ của cô ta. Mà sau khi Lạc thổi một hơi này, những con bướm kia vừa nãy còn bay xung quanh cô ta lập tức tất cả đều bay tới bên cạnh tôi, bay lượn vòng quanh trên dưới cả người tôi không ngừng, làm cho Kiều Nhi ở bên cạnh tôi cũng bị thu hút chạy vòng đi vòng lại muốn bắt bướm.
“Chị Lạc” Tôi gọi Lạc một câu, tôi và cô ta đã lâu lắm rồi không gặp nhau, trong lúc đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm cho tôi xúc động đột nhiên kêu cô ta một tiếng 'chị Lạc, sau khi gọi xong ngược lại khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Lạc nghe tôi gọi cô ta là chị Lạc, nhất thời hơi mím môi cười, vươn bàn tay thon dài như ngọc nắm lấy tay của tôi, dịu dàng nói với tôi: “Em có thể đừng gọi ta là chị Lạc nữa được không? Lúc trước ta là thần sông trực tiếp chịu sự quản lý của em, em là chủ nhân của ta, em gọi ta một tiếng Lạc chứng tỏ đã rất trọng dụng ta rồi. Dù sao lúc em sống ở kiếp trước, ta đã nghe lời của em mấy nghìn năm, ngay cả tướng mạo của bản tôn em cũng không để cho ta nhìn qua."
Lúc Lạc nói lời này, bàn tay nắm tay tôi còn cơ thể dựa vào tôi càng lúc càng gần. Tay của cô ta cũng dụ dỗ đặt ở trên vai của tôi, bàn tay vuốt ve cổ của tôi, ngay cả mặt của cô ta cùng cách mặt của tôi càng lúc càng gần. Lúc Lạc nói chuyện với tôi, trong miệng cô ta còn phun ra một mùi hương như hoa lan, đầy mê hoặc làm cho tôi có loại cảm giác mơ mơ màng màng như người say rượu, trong lòng thầm nghĩ trên thế giới này làm sao lại có thể có người phụ nữ quyến rũ như vậy chứ.
Liễu Long Đình đứng ở bên cạnh tôi, nhìn Lạc cái gì cũng không kiêng dè quyến rũ tôi, mạnh mẽ kéo bàn tay của Lạc đang đặt ở trên cổ tôi xuống, sau đó kéo tôi về bên cạnh anh ấy, nói với Lạc: “Cô đang ở nhà của tôi, làm phiền cô tự trọng một chút.”
Lạc nghe Liễu Long Đình nói như vậy, nhất thời không chọc ghẹo tôi nữa, hai hàng lông mày lá liễu lập tức hơi nhếch lên, nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại vô cùng kiêu ngạo nói với tôi: “Ta quyến rũ chủ nhân của ta là muốn để sau này phát triển tốt hơn, chuyện này thì có quan hệ gì với cậu?”
Dáng vẻ của cô ta vốn đã nghiêng nước nghiêng thành, lại thêm động tác nhếch mày này, khiến cô ta càng thêm xinh đẹp quyến rũ lại vừa mang vẻ khí phách ngang ngược, quả thực giống như nữ nhân vật chính tiến công bằng sức mạnh trong sách. Tôi có thể không có hứng thú với đàn ông, nhưng tôi lại thích dáng vẻ phụ nữ của Lạc một cách khó hiểu. Trong lòng tôi luôn nghĩ nếu cô ta muốn bắt đầu quan hệ yêu đương đồng tính với tôi, tôi cũng có thể sẽ đồng ý, đến lúc đó, Liễu Long Đình sẽ trở thành người đàn ông bị phụ nữ cắm sừng rồi.
“Được rồi mọi người đừng đứng ở bên ngoài mãi thế, mau vào trong nhà ngồi đi. Giáo chủ tân nhiệm thật sự đến thăm nhà họ Liễu chúng tôi, mới nhậm chức không tới vài ngày đã đến nhà chúng tôi thăm hỏi, chúng tôi phải tiếp đãi thật tốt rồi.”
Liễu Liệt Vân bưng ra một đĩa đựng các loại trái cây bánh ngọt, tôi kéo tay của Lạc bỏ lại Liễu Long Đình, lôi kéo cô ta vào trong nhà ngồi, thật sự giống như gặp được cô bạn thân thiết đã rất lâu rất lâu không gặp nhau. Vừa ngồi xuống tôi lập tức bóc một quả quýt cho Lạc, sau đó rối rít hỏi thăm cô ta làm sao lại đến núi Trường Bạch làm giáo chủ? Là ý của bản thân cô ta hay là ý của Thiên đình?
Trước kia Lạc là thần sông, thần sông này rời khỏi nước trú ngụ ở trên núi chắc chắn cũng có chỗ bất tiện.
"Là ý của bản thân ta, đương nhiên, đây cũng là ý của em truyền đạt mệnh lệnh cho ta lúc trước. Chẳng qua ta chỉ dựa theo túi gấm của em cho ta làm việc mà thôi.” Lúc Lạc nói lời này xong lại dịu dàng mỉm cười, đưa tay về phía một tiên gia ở bên cạnh cô ta, lập tức có tiên gia cầm một tẩu thuốc nhỏ dài châm lửa cho cô ta, sau đó Lạc cúi đầu khẽ hút một hơi, nhất thời trong không khí sương khói lượn lờ. Vốn dĩ hút thuốc là một hành vi khiến cho người ta rất chán ghét, nhưng dáng vẻ tuyệt đẹp của Lạc bây giờ giống như cô ta có làm chuyện gì đi nữa, cho dù là chuyện thật sự khiến cho người ta chán ghét, nhưng khi cô ta làm lại sẽ khiến cho người ta cảm thấy tốt đẹp.
Có điều khi Lạc nói xong những lời này, tôi quay đầu liếc mắt nhìn Liễu Long Đình một cái. Tôi rất muốn nói cho Lạc biết có khả năng đời này của tôi cũng không thể trở lại vị trí cũ được nữa, con mắt của tôi đã không còn. Nhưng mấy lời này, tôi lại không biết phải làm sao mới có thể nói ra được với Lạc, bởi vì bây giờ tôi cũng không biết rõ trước kia tôi còn căn dặn Lạc làm những chuyện gì.
Vì thế tôi liền hỏi Lạc: “Vậy kiếp trước tôi còn dặn dò cô làm cái gì khác không? Ngoại trừ đến núi Trường Bạch làm giáo chủ.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc hỏi han của tôi, Lạc bật cười khách khách, đưa ngón tay trỏ ra chạm vào chóp mũi của tôi một cái, nói với tôi: “Còn có đó, kiếp trước em yêu cầu ta rất nhiều, vừa muốn ta giúp em giết yêu quái, lại muốn ta đến núi Trường Bạch làm giáo chủ, đương nhiên, còn thu xếp những chuyện khác nữa. Nhưng mà bây giờ ta vẫn chưa thể nói cho em biết được”
Lạc vẫn luôn khá ỷ lại vào tôi, bây giờ cô ta lại quang minh chính đại nói không nói cho tôi biết với tôi. Điều này làm cho tôi không vui, tôi bẹp miệng ra, hỏi Lạc một câu vì sao vậy.
Lạc cố ý thừa nước đục thả câu với tôi, vẫn luôn mỉm cười nhìn tôi: “Bởi vì thiên cơ không thể tiết lộ”
Lại còn thiên cơ nữa chứ, nếu như Lạc biết tôi có khả năng sẽ không thể trở lại vị trí cũ được nữa, cô ta nhất định sẽ lo lắng cho tôi, sau đó tìm Liễu Long Đình và thần núi tính sổ.
Sau khi Lạc nói xong lời này, lại xoay người nhìn Liễu Long Đình vẫn luôn im hơi lặng tiếng ngồi ở bên cạnh tôi, giọng điệu lập tức thay đổi trở nên vô cùng nghiêm túc không giống như giọng điệu lúc nói chuyện với tôi. Cô ta nói với Liễu Long Đình: “Tam lang của nhà họ Liễu, gần đây trong núi Trường Bạch thường xuyên có chuyện các tiên gia bị móc mất tim, cậu có nghe nói qua chưa?”
Mấy ngày nay Liễu Long Đình vẫn luôn dính như keo với tôi ở trong nhà, huống hồ từ sau khi thế lực của nhà họ Liễu đi xuống thì vẫn luôn rất khiêm tốn, chuyện bên ngoài cũng rất ít đi nghe ngóng.
“Không biết, vẫn xin giáo chủ tân nhiệm nói một chút xem cái thứ móc tim này là cái gì?” Liễu Long Đình thành thật trả lời, không mảy may cảm thấy bản thân rất mất mặt bởi vì không biết chuyện này.
“Chuyện này xảy ra từ lúc ta bắt đầu nhậm chức, thứ móc tim này cũng không có tiên gia nào thấy qua. Chỉ biết rằng thủ đoạn của bọn họ rất lưu loát, đối tượng bị móc tim bình thường đều là tiên gia buổi tối một mình đi đường, cũng có những tiên gia có linh lực yếu ớt. Nếu cậu không bận thì đi giúp ta điều tra chuyện này một chút xem rất cuộc là ai làm. Nếu tra ra được là ai, người nhà họ Liễu các cậu sẽ được khôi phục lại địa vị như cũ trước kia.”
Cũng đã mấy ngày rồi, vậy mà Lạc ngay cả một yêu quái móc tim kia cái gì