Nghe Bạch Tiên nói vậy, tôi nhất thời cảm thấy xấu hổ. Nếu không phải vì tôi thì Liễu Long Đình cũng sẽ không bị đánh cho thảm thiết thế này. Tôi vốn còn buồn bã vì Thần Sông nói Liễu Long Đình không thích tôi, bây giờ cảm thấy tôi rất có lỗi với Liễu Long Đình, là tôi hại anh ấy ra nông nỗi này.
Tôi không tiện nói thêm gì nữa, chỉ nhờ Bạch Tiên nhất định phải chữa khỏi cho Liễu Long Đình. Bạch Tiên đang tức giận, vẻ mặt rất khó chịu, không biết là đang trào phúng hay khen ngợi tôi: “Bây giờ ngay cả Thần Sông cũng là tiên gia của cô, sao tôi dám không nghe lời cô chứ? Chỉ mong sau này cô phối hợp với Liễu Long Đình một chút, tôi già rồi, không bằng người trẻ tuổi các cô, không chịu giày vò được đâu."
"Ông chỉ mới hơn 1000 tuổi thôi mà, sao lại bảo mình già rồi? Hơn nữa tiên gia khác hơn ngàn tuổi còn trẻ lắm, sao ông lại bảo mình già?” Tôi cũng trào phúng Bạch Tiên. Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc tôi tiếp nhận Bạch Tiên, ông ấy cũng chỉ hơn một ngàn tuổi thôi.
“Động vật tu tiên vốn dĩ vượt qua vô số năm tuổi thọ ban đầu của mình. Tu vi càng cao thì càng có thể nắm giữ ngoại hình của mình. Tôi với đệ tử xuất mã trước của tôi cùng nhau thay đổi ngoại hình, ông ấy trẻ tuổi thì tôi cũng trẻ tuổi, ông ấy già đi thì tôi cũng già đi. Bây giờ ông ấy phi thăng, tôi không muốn thay đổi ngoại hình nữa. Hơn nữa tu vi của tôi không cao cũng không thấp, chữa bệnh cứu người thì được, nhưng không còn dư thừa tinh lực giữ hình dáng của mình."
Nghe vậy, tim tôi đập thình thịch, thì ra tiên gia có thể cùng già đi với con người. Lúc trước tôi còn lo lắng mình đã là bà già mà Liễu Long Đình vẫn còn trẻ, nếu lúc đó Liễu Long Đình cũng chịu già với tôi như Bạch Tiên thì tốt biết mất.
Có điều trong lòng tôi, Liễu Long Đình như là nam thần, sao tôi nỡ nhìn anh ấy già đi như mình. Cho nên sau này tôi vẫn phải bảo dưỡng kỹ một chút, mấy ngôi sao kia bốn năm mươi tuổi mà vẫn trẻ măng như thiếu nữ kia kìa.
Bạch Tiên chữa thương cho Liễu Long Đình xong, tôi vào đền thờ cùng Liễu Long Đình. Anh ấy đã nghỉ ngơi khoảng chừng năm sáu tiếng, tôi mới thấy đuôi anh ấy khẽ nhúc nhích một chút, vì thể nhanh chóng sờ đuôi rắn trắng. Nhưng cái đuôi lại hoạt bát trượt ra khỏi tay tôi, hình như rắn trắng không muốn cho tôi sờ đuôi nó.
Liễu Long Đình biến thành rắn trông đáng yêu hơn hình người, thân thể trắng nõn không tì vết, đôi mắt nhỏ mở ra trông rất đáng yêu.
“Sao vậy? Anh giận em hả?" Tôi hỏi.
Sau khi mở mắt, rắn trắng nghe tôi hỏi thì quay đầu đi, không muốn phản ứng tôi, cứ như đang hờn dỗi. Bởi vì tôi đặt Liễu Long Đình trên bàn nên anh ấy quay hướng nào thì tôi đi qua hướng đo. Nhưng lúc này tôi không thò tay trêu Liễu Long Đình, nếu anh ấy khó chịu cắn tôi một phát thì mất nhiều hơn được.
"Liễu Long Đình, rắn trắng, sao anh không để ý tới em?” Tôi ghé lên bàn, hỏi anh ấy.
Hình như bị tôi hỏi mãi mất kiên nhẫn, Liễu Long Đình mới nói: “Tôi qua tôi kêu em chạy, sao em không chạy? Còn tự động dâng lên cho Thần Sông, em ngu xuẩn đến mức tôi không muốn nói chuyện với em nữa!”
Tối qua tôi lo lắng cho Liễu Long Đình, nếu là người khác thì tôi mới không quan tâm. Bây giờ Liễu Long Đình lại trách tôi, khiến tôi hơi dỗi: “Em sợ anh xảy ra chuyện mà. Lỡ em chạy đi, Thần Sông đánh chết anh thì sao?"
"Chẳng phải như thế em càng mong chờ hơn hay sao? Em muốn thoát khỏi tôi mà, đi thân thiết với Thần Sông đi!" Liễu Long Đình khó chịu nói.
Đúng là không biết lòng người tốt. Chẳng trách trước kia chúng tôi phải nghe câu chuyện bác nông dân và con rắn, bây giờ tôi cảm thấy mình chính là bác nông dân kia, tốt bụng suy nghĩ cho con rắn, đến khi nó tỉnh lại thì bị cắn một phát! Lời nói của Liễu Long Đình khiến tôi càng tức giận, khó chịu ngẩng đầu nói: “Sớm biết anh sẽ nói như vậy thì em đã đi theo Thần Sông rồi. Em mới lười gặp lại anh!”
Nói rồi, tôi muốn bỏ đi, nhưng lúc này Liễu Long Đình lại phóng to, thò đuôi về phía tôi quấn lấy cổ tôi, sau đó kéo ra sau, đồng thời quấn chân tôi, nửa người trên biến thành rắn, ôm tôi từ sau lưng rồi quay đầu sang hôn tôi, không chờ tôi phản ứng kịp, lưỡi anh ấy biến thành hình mảnh dài như lưỡi rắn thò vào cổ họng của tôi. Tôi lập tức cảm thấy rất khó chịu, muốn đẩy Liễu Long Đình ra, nhưng anh ấy quấn quá chặt, tôi chỉ có thể cất tiếng nức nở từ cổ họng mắng anh ấy, kêu anh ấy buông ra.
Có lẽ tôi phản kháng khiến Liễu Long Đình tức giận. Anh ấy đè tôi lên bàn, thậm chí còn biến thành một con rắn lớn, thè lưỡi hung tợn nhìn tôi: “Bên trên không muốn thì đổi sang bên dưới! Để tôi nhìn xem tối qua em với Thần Sông đã làm chuyện cẩu thả gì!"
Nói rồi, Liễu Long Đình cúi xuống bụng dưới của tôi, thân rắn trắng nõn của anh ấy quấn chặt người tôi, nước chảy róc rách như suối. Suốt gần một tiếng đồng hồ, tôi thật sự không biết mình đã chịu đựng bằng cách nào, nếu không phải sợ tôi mất khống chế thì tôi đã bị làm đến điên rồi.
Có lẽ Liễu Long Đình không phát hiện mùi của Thần Sông trên người tôi dần dần bình tĩnh lại, giơ đầu lên biến thành người, cầm giấy lau mặt với tóc bị nước của tôi làm cho ướt đẫm, nói: “Lần này tôi tha thứ cho em. Lần sau nếu em còn tự chủ trương kiểu đó thì tôi sẽ không chỉ đối xử với em như vậy nữa đâu. Hơn nữa nếu em dám phản bội tôi, tôi sẽ cho em hối hận!"
Tôi còn chưa hồi phục tinh thần từ trận kịch liệt vừa rồi, nằm sóng soài không thể nhúc nhích. Liễu Long Đình nhìn vào mắt tôi, có lẽ thấy mình nói hơi quá lời nên lại bổ sung thêm: “Tôi sẽ không chết, ít nhất ở vùng Đông Bắc này, không ai dám giết tôi. Sau này nếu gặp nguy hiểm gì thì em cứ chạy trước, đừng quan tâm tới tôi."
Tôi khẽ gật đầu xem như đồng ý. Liễu Long Đình vốn còn chưa lành lặn, lại thêm vừa rồi nổi giận nên nói xong, khóe miệng anh ấy chảy máu tươi. Tôi vội ngồi dậy, muốn lau vết máu cho Liễu Long Đình, nhưng anh ấy lại nắm tay tôi, tự lau vết máu, sau đó nằm trên ghế kêu tôi cho anh ấy nghỉ ngơi.
Thấy Liễu Long Đình thống khổ như vậy, tôi lại cảm thấy đau lòng, ngẫm lại anh ấy ra nông nỗi này cũng là một phần do mình, tôi càng áy náy hơn. Tôi bèn nhẫn nại thân thể nhức mỏi bò về phía Liễu Long Đình, nói: “Liễu Long Đình, vừa rồi Bạch Tiên nói anh thất bại là vì em còn chưa thông khiếu, khiến anh không thể dùng hết năng lực. Anh thông khiếu cho em đi, vậy thì sau này gặp phải đối thủ lợi hại, anh cũng không cần bị thương."
Nghe vậy, Liễu Long Đình mở mắt nhìn tôi, sau đó nhắm mắt lại, khinh thường nói: "Em nói ngốc nghếch gì vậy? Xương em ngứa ngáy muốn bị hành hạ hả? Đừng nghe con nhím kia nói bừa."
Không hiểu sao rõ ràng Liễu Long Đình đang mắng tôi, nhưng tôi lại cảm thấy ấm lòng hết sức. thấy Liễu Long Đình cau mày nghỉ ngơi, tôi nghĩ chắc chắn anh ấy rất khó chịu. Nhưng dù vậy tôi cũng không giúp đỡ được gì, đành phải im lặng rời khỏi phòng, cho Liễu Long Đình nghỉ ngơi một mình.
Đến năm sáu giờ chiều, bà nội còn chưa về nhà nấu cơm, tôi bèn chuẩn bị rửa rau trước. Đúng lúc này, di động của tôi vang lên, tôi cầm lên xem thì thấy là Anh Cô gọi tới.
Vừa thấy cái tên này, tôi lập tức nổi giận, trút hết oán hận lên đầu bà ta. Rõ ràng bà ta biết đối phương là Thần Sông mà còn lừa gạt tôi với Liễu Long Đình, làm hại chúng tôi một lần đã đành, còn hại hết lần này tới lần khác. Người không hại ta ta không hại người, nhưng lần này mối thù của Liễu Long Đình, tôi nhất định phải trả lại cho bà ta.
Tôi bắt máy."Bé Bạch, mấy này nay cháu ở nhà thấy thế nào?"
“Nhờ phước của Anh Cô, cháu lại nhận Thần Sông làm tiên gia của cháu rồi, cô không ngờ đúng không?" Tôi cười trả lời Anh Cô.