Người ở trong hậu viện của Miếu Thành Hoàng với Phượng Tố Thiên chiều hôm qua chẳng phải là tôi sao? Tôi chỉ trò chuyện với Phượng Tố Thiên thôi mà đã thăng cấp thành Thành Hoàng Nương Nương rồi à? Chuyện này thật là quá thú vị, sau này họ cúng bài vị của tôi thì có phải nhi | người khác vải lạy Phượng Tố Thiên cũng sẽ nhân tiện vái lạy tôi không? Chỉ nghĩ thôi đã thấy kích động rồi. Không chờ tôi phi thăng thành thần tiên mà đã nhận hương khói, có tín ngưỡng thì sẽ lợi hại hơn. Vậy thì tôi coi như được hưởng xái của Phượng Tổ Thiên, không cần làm gà mờ nữa!
Có điều mặc dù vui mừng, nhưng dù sao tôi cũng không phải là Thành Hoàng Nương Nương thật sự. Bây giờ Phượng Tổ Thiên lại đi vắng, có được cúng bài vị của Thành Hoàng Nương Nương hay không thì còn phải được anh ta đồng ý cơ mà. Đương nhiên Phượng Tổ Thiên không có khả năng xuất hiện trước mặt bao người, nhân viên làm việc trong miếu này coi như là thần sứ, mới sáng ra thấy có người tặng bài vị của Thành Hoàng Nương Nương thì đều ngây người, nhưng chuyện này không có lửa sao có khỏi? Họ cũng không xác định là thật hay giả nên nói với mấy người kia là phải chờ một chút, để họ đi hỏi xem ngài Thành Hoàng có ý gì, có khi nào chỉ là hiểu lầm không?
Nói rồi, một thần sứ quay vào trong miếu, đốt mấy nén nhang cắm trước tượng Thần Thành Hoàng rồi quỳ xuống vái lạy, miệng lẩm bẩm cái gì đó. Tôi nấp sau tượng thần, thầm nghĩ sao Thành Hoàng Nương Nương nói cúng là cúng ngay được? Mặc dù chức Thần Thành Hoàng này nhỏ hơn thần vị ban đầu của Phượng Tổ Thiên, nhưng cũng là chính thần thổ địa cai quản một vùng, sao có thể tùy tiện cúng một phàm nhân như tôi làm thần? Hơn nữa cho dù Phượng Tố Thiên đồng ý chúng tôi làm Thành Hoàng Nương Nương thì Thành Hoàng Nương Nương này cũng là vợ của Thần Thành Hoàng, nếu bị Liễu Long Đình thấy thì anh ấy sẽ đánh cho ba mẹ tôi cũng không nhận ra.
Khi tôi đang cảm thán mình mất cơ hội làm thần tiên thì sứ giả đi hỏi Phượng Tố Thiên bỗng lộ vẻ sung sướng, lại vái lạy tượng Thần Thành Hoàng, sau đó xoay người đi ra ngoài, kêu với người ngoài miếu: “Thành hoàng gia có lệnh, 12 giờ trưa nay sẽ tiến thành điển lễ vào chỗ cho Thành Hoàng Nương Nương, người tham dự đều có thể thấy dung nhan của Thành Hoàng Nương Nương, nhận được phúc khí, mọi người mau về chuẩn bị đi.”
Trời đất! Phượng Tổ Thiên đồng ý những người kia cung phụng tối rồi à? Hơn nữa còn cử hành điển lễ vào chỗ cho tôi nữa chứ, tôi bỗng dưng khẩn trương, tôi chỉ muốn ăn quả táo, Phượng Tổ Thiên lại cho tôi cả quả táo. Tôi chỉ là một phàm nhân bình thường, cung phụng tôi có vấn đề gì không đây?
Đám người kia nghe thần sứ truyền lệnh thì đều vui vẻ như mình cưới được vợ, nói không ngờ Thần Thành Hoàng lại kim ốc tàng kiều, bây giờ mới tuyên bố, sau đó sung sướng về nhà chuẩn bị. Còn chuẩn bị cái gì? Đơn giản là tiền với quà cáp, tham gia điển lễ của Thần Thành Hoàng thì sao có thể không bỏ tiền?
Sau khi mấy người kia rời đi, tôi xoay người đi vào hậu viện, trùng hợp gặp Phượng Tố Thiên đang tưới hoa trong hậu viện, thế là tôi đi tới hỏi anh ta tại sao lại đồng ý cho những người kia cúng tôi làm Thành Hoàng Nương Nương? Lỡ họ phát hiện tôi chỉ là phàm nhân bình thường thì chắc chắn sẽ muốn giết tôi. Hơn nữa tôi với anh ta không phải là vợ chồng, củng một chỗ thì không được ổn đâu.
Phượng Tố Thiên chẳng hề bận tâm tới những thắc mắc của tôi, cầm con dao ngọn cắt tỉa cành lá cho cây, nói với tôi: "Ai bảo phàm nhân không thể nhận hương khói cung phụng? Cái gọi là tín ngưỡng, thờ phụng Bồ Tát bằng đất lâu ngày thì nó cũng sẽ có ý thức và pháp lực của mình. Hơn nữa Thành Hoàng Nương Nương cũng không cần thiết là phu nhân của Thần Thành Hoàng. Giống như Ngọc Hoàng Đại Đế với Vương Mẫu Nương Nương trên trời, họ cũng không phải là vợ chồng, Vương Mẫu Nương Nương chính là Tây Vương Mẫu, bà ấy với Ngọc Hoàng Đại Đế đều có chức trách riêng”
Nghe Phượng Tổ Thiên giải thích, tôi mới thấy đúng là mình nghĩ nhiều, thế là tôi lại hỏi Phượng Tổ Thiên: “Vậy sau này tôi cần làm gì?” Dù sao người ta cũng cho tôi hương khói, tôi muốn làm gì đó cho họ, nếu không làm thì sẽ không ai tin tôi.
“Không cần làm gì hết, tôi cố gắng giải quyết chuyện giúp họ, họ sẽ nể mặt tôi mà kính ngưỡng cô. Cô vui lên đi, vô duyên vô cớ tôi lại cho cô một tiên chức.” Phượng Tổ Thiên cười híp mắt nhìn tôi.
“Anh thôi đi, rõ ràng là chính anh muốn thừa dịp điển lễ nhậm chức này kiếm tiền xài thì có, còn bảo là vì tôi.” Tôi lập tức vạch trần Phượng Tổ Thiên.
Nghe vậy, Phượng Tổ Thiên ngửa đầu cười lớn, nói không ngờ tôi còn rất thông minh.
Dù sao cũng đã tuyên bố rồi, nói là tới 12 giờ trưa những người kia sẽ đến đây gặp tôi, tôi đương nhiên không thể chỉ mặc đồ ngủ dép lê lôi thôi như thế này, nếu họ coi tôi là thần cung phụng thì tôi phải cho ra dáng thần. Phượng Tổ Thiên kêu mấy tiên địa phương tới trang điểm cho tôi. Thần Thành Hoàng là thần cổ đại, cho nên thiết bị trong Miếu Thành Hoàng này đều giả cổ, ngay cả tắm rửa cũng dùng chậu tắm, che bằng bình phong. Bây giờ tôi muốn tắm mà Phượng Tổ Thiên cũng an bài mấy hạ tiên hầu hạ, nào là rắc hoa nào là thay nước, tôi thầm nghĩ Phượng Tổ Thiên cũng sống thoải mái đấy chứ, mặc dù không có quyền lực gì, nhưng cuộc sống khá giả êm đềm thế này không phải thần tiên nào cũng có đâu!
Có điều khi nghĩ tới chuyện mình ở nơi này làm thần tiên tiêu dao hưởng thụ, còn Liễu Long Đình lại đang bôn ba vì chuyện của chúng tôi thì tôi lại hơi băn khoăn, cho nên lấy di động ra muốn gọi điện cho anh ấy. Nhưng khi tôi gọi điện thì lại có âm báo đối phương đang tắt máy.
Liễu Long Đình cũng thật là. Tôi cảm thấy dù anh ấy mua di động thì cũng y hệt như không mua, bình thường tôi với anh ấy ở chung thì không cần dùng, nhưng tôi vừa rời đi lại tắt máy. Bây giờ tôi không có cách nào gọi cho anh ấy, không biết chuyện đó đã tiến triển tới mức nào, cho nên trong lòng hơi lo lắng, cũng không có tâm trạng ngâm mình nữa. Thấy mấy hạ tiên ra ngoài múc nước cho mình, tôi lập tức rời khỏi thùng tắm, định đi lấy quần áo treo trên giá.
Nhưng thấy cửa còn chưa đóng, tôi che người chầm chậm đi về phía cửa, muốn cài chốt cửa lại. Nhưng khi tôi đến chỗ cửa thì một bóng người đặt tay lên cửa, sau đó cửa bị mở ra, giọng Phượng Tố Thiên vang lên: “Người đâu, lấy áo choàng lụa của Thành Hoàng Nương Nương lại đây”
Khi Phượng Tổ Thiên đưa mắt nhìn tôi, tôi quả thực khẩn trương không thể nói, không biết nên che trên hay nên lấp dưới mới được. Phượng Tố Thiên cũng sững sờ nhìn tôi, thậm chí không nói được lời nào. Chờ tôi kịp phản ứng lại, vốn định trốn vào trong phòng thì lại luống cuống vấp chân, mất thăng bằng ngã về phía sau. Thấy tôi sắp ngã chồng vó, Phượng Tổ Thiên gần như phản xạ tự nhiên, sải bước ném áo lụa lên không trung để chừa tay ôm tôi, kéo tôi vào lòng anh ta. Lúc này tấm lụa trắng thêu phượng hoàng ngũ sắc bay lên không trung rồi rơi xuống, che trên đầu của tôi với Phượng Tố Thiên.
Phượng Tố Thiên cúi đầu nhìn tôi, lụa mỏng làm tôn lên gương mặt tuyệt đẹp của anh ta, ánh mắt hoảng hốt. Tôi tựa vào lòng anh ta, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim dữ dội mà nóng rực của anh ta, cứ như