Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 628: Chương 628: Kỳ hạn ba tháng




Lúc nói ra lời này, tôi cũng có chút ngượng ngùng. Đã rất lâu rồi tôi không thường nói chuyện cùng Liễu Long Đình nữa, từ khoảng thời gian trước sau khi tôi lấy U Quân, anh ấy đã cự tuyệt tôi, đến bây giờ lại đột nhiên đối xử tốt với tôi thật khiến tôi không thể nào nhìn ra được anh ấy rốt cuộc là muốn làm cái gì? Tôi rất muốn hỏi anh ấy, nếu như lúc đầu anh ấy có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng như này mà đối xử tốt với tôi một chút, tôi đã không ngã vào vòng tay của U Quân để rồi sa đọa nhanh như thế rồi.

Thế nhưng, dựa trên tính cách của U Quân mà nói, cho dù tôi không bằng lòng ở cùng với anh ta như thế nào đi nữa, anh ta cũng sẽ dốc sức dùng đủ trăm phương ngàn kế ép buộc tôi phải ở bên cạnh anh ta. Thứ mà anh ta mong muốn có được thì nhất định sẽ không tiếc mọi thủ đoạn mà đoạt lấy. Cho dù từ đầu tới cuối tôi không bằng lòng thì đã làm sao? Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, kết cục của tôi bây giờ cũng giống hệt như thế.

Lúc tôi ngồi dậy tựa vào giường trả lời Liễu Long Đình, người kia cũng đã múc xong chén thuốc, tay bưng thuốc qua tới ngồi bên giường của tôi. Anh ấy thoáng nhìn qua sắc mặt của tôi, sau đó giống như rất hài lòng lại nói với tôi: “Em tỉnh lại là tốt rồi, tôi còn sợ em mất máu nhiều quá sẽ không tỉnh lại. Cũng may là có tiểu yêu và tiểu tiên trong núi Trường Bạch biết được tôi mang chủ của tam giới về chỗ này, cho nên tuyết lớn còn chưa tan hết, bọn họ đã đi khắp nơi trong núi Trường Bạch thu thập mấy liều thuốc bổ như nhân sâm rồi cỏ linh chi ngàn năm, từng người từng người một mang tới đây cho em để bổ sung tinh khí. Mang tới nhiều quá, nhà bếp cũng sắp hết chỗ để chứa rồi.”

Liễu Long Đình nói tới đây cũng múc một muỗng thuốc thổi nhẹ, sau đó đưa lên miệng ướm thử độ nóng ẩm mới đưa tới bên môi của tôi mà đút.

Nếu là lúc trước, nhìn thấy Liễu Long Đình chăm sóc mình như vậy, tôi nhất định sẽ cảm động đến không kìm được mình mà nhào vào trong lòng anh ấy từ lâu rồi. Thế nhưng, tôi của hiện tại đã trải qua nhiều chuyện như thế, những chuyện mà U Quân đã làm với tôi, từng chuyện một đều đánh vỡ đi từng chút một những ảo tưởng từ trước tới giờ của tôi. Tôi cực kỳ hận anh ta, nếu như không phải tại anh ta, tôi bây giờ vốn dĩ cũng sẽ không lưu lạc tới nơi này mà nhìn thấy người trong lòng của mình, lại không hề muốn tiếp nhận ý tốt của người này chút nào.

Tôi không uống muỗng thuốc mà Liễu Long Đình đưa tới, chỉ liếc mắt nhìn anh ấy, sau đó duỗi tay bưng chén thuốc trên tay anh ấy qua, nói với anh ấy một câu để tôi tự uống. Đồng thời còn cảm ơn anh ấy một tiếng vì đã tổ chức niên tế cho tôi, còn cảm ơn anh ấy đã cứu mạng mình, chờ tới qua hôm sau tôi lên trời sẽ phong thưởng theo ý nguyện của anh ấy.

Liễu Long Đình nhìn thấy tôi đối xử với mình cũng không có thiện cảm lắm, lúc tôi muốn lấy chén thuốc trên tay của anh ấy, người kia cũng không có ý định đút tôi nữa. Nhưng mà lúc tôi hỏi anh ấy muốn phong thưởng gì, Liễu Long Đình lại nhìn tôi khẽ mỉm cười, nói với tôi: “Tôi không muốn phong thưởng gì cả, bởi vì thứ tôi muốn đã ở trước mặt tôi rồi.”

Khi nghe được anh ấy nói đến lời này, tôi sửng sốt cả người, trong phút chốc có chút không dám nhìn thẳng vào mắt của anh ấy. Lúc Liễu Long Đình không có nói rõ tên của tôi ra, trong lòng tôi thật không dám chắc rằng thứ mà anh ấy muốn đó là mình, hay loại nhớ nhung đó là dành cho mình. Tôi không biết vì sao trong thời điểm như này mình lại trở nên tự ti như thế ở trước mặt Liễu Long Đình. Ở bên cạnh anh ấy, dường như lúc nào cũng có một loại cảm giác áp lực vô hình chèn ép tới mức khiến tôi không thở được, khiến cho tôi cực kỳ muốn rời khỏi anh ấy. Nhưng đâu đó lại có điểm nhớ nhung quyến luyến loại cảm giác khi chỉ có hai chúng tôi ở cạnh nhau, dù rằng, giữa chúng tôi cũng không thể có được tương lai gì cả.

Sau khi Liễu Long Đình nói xong mấy lời đó, tôi cũng giả vờ không có để ý tới lời của anh ấy nói, miệng thổi thuốc trong chén cho nguội bớt, sau đó uống từng muống thuốc một. Vào lúc này, tâm trạng bấn loạn của tôi đã khiến tôi chẳng còn cảm nhận được mùi vị của chén thuốc này là đắng hay ngọt nữa rồi.

“Mặc dù anh không cần, nhưng tôi vẫn sẽ ban thưởng cho anh. Hiện tại U Quân đã không còn là Cửu Trùng Thiên Đế nữa rồi, vị trí này đang trống, nếu như anh bằng lòng thì tôi sẽ ban cho anh.”

Mặc dù hiện tại tôi chưa rõ lầm pháp lực bây giờ của Liễu Long Đình là bao nhiêu, nhưng tôi vẫn muốn dùng hết khả năng của mình để cho anh ấy một vài thứ đồ tốt. Hiện tại tôi đã lật đổ U Quân rồi, như thế thì toàn bộ Cửu Trùng Thiên và Thiên Đình sẽ do tôi nắm quyền. Tôi giữ chức vị cao nhất, vị trí Thiên Đế của Cửu Trùng Thiên này trừ tôi ra, chính là chức vị cao nhất.

Cũng không biết những lời này của tôi là vì quá lạ lẫm hay quá lạnh lùng, lúc tôi nói ra những lời này, Liễu Long Đình nhìn tôi thêm chút nữa. Tôi bị anh ấy nhìn đến có chút mất tự nhiên, vì thế cũng ngẩng mặt lên nhìn anh ấy hỏi: “Sao hả? Anh không muốn à? Mặc dù so với địa vị của anh kiếp trước thì không bằng, thế nhưng kiếp này đã không phải là kiếp trước nữa rồi. Tôi chỉ có thể dành thứ tốt nhất của tôi cho anh. Dĩ nhiên, nếu như anh không muốn nhận thì bỏ đi vậy. Thuốc tôi cũng uống xong rồi, phiền anh truyền lời lại cho Lạc Thần giúp tôi, bảo anh ta tới hạ giới đón tôi quay về trời.’’

Lúc tôi nói xong những câu này, một tay cầm thuốc một tay vén chăn lên, cảm thấy sức khỏe hiện tại cũng khôi phục được rất nhiều rồi, vì thế đi xuống giường. Cứ ngồi trên giường đối mặt với Liễu Long Đình thật khiến tôi không được tự nhiên.

Liễu Long Đình đi tới duỗi tay muốn đỡ tôi nhưng bị tôi từ chối, dù sao tôi cũng cho rằng sức khỏe của mình hồi phục được nhiều rồi, lý nào đã nằm trên giường lâu vậy rồi mà đến xuống giường cũng không được chứ. Nhưng lúc chân tiếp đất, trọng lượng cả người tôi bấy giờ đổ dồn lên đôi chân khiến tôi phút chốc không thể đứng vững. Đến cả nội tạng trong người lúc vừa mới đứng lên lại đau đến mức khiến tôi như muốn nghẹt thở. Trong khoảnh khắc cơn đau kia bắt đầu lan dọc từ nội tạng lên khắp cả người, chân của tôi mềm nhũn, chén thuốc trong tay rơi xuống đất vang lên một vỡ nát, mà cả người của tôi cũng sắp bổ nhào ra đất

Nhìn thấy tôi sắp ngã xuống, Liễu Long Đình vội vàng cúi người duỗi tay ra đỡ lấy bả vai tôi ôm vào trong lồng ngực của anh ấy. Lớp tơ lụa trong quần áo bằng lụa rèn của người kia cũng man mát chạm vào, kề sát trên mặt tôi. Mà lúc này, tai của tôi áp sát vào ngực anh còn nghe thấy rõ nhịp tim đập dồn dập truyền tới, khiến tôi nghe thấy lại có chút say đắm.

Tôi không biết tại sao mình lại thích anh ấy, cho dù có trải qua nhiều chuyện như thế, tôi cũng đã nói với bản thân mình vô số lần là không thể thích anh ấy nữa, anh ấy không có gì đáng giá để tôi phải thích cả. Thế nhưng, tôi vẫn là không thể kìm lại được. Vốn dĩ trước đó kết hôn với U Quân là vì tôi cho rằng mình đã buông bỏ được Liễu Long Đình rồi, ấy nhưng mỗi lần hoan ái cùng với U Quân, hay là những lúc bị U Quân ngược đãi đó, tôi cứ không thể ngăn được nỗi nhớ về anh ấy. Loại nhung nhớ đó chỉ cần mở miệng đã không thể kìm lại được, mặc dù vốn dĩ tôi không muốn cho Liễu Long Đình biết. Ngay lúc này khi được anh ấy ôm vào trong lòng, tôi dường như đều cố gắng nín thở, chính là vì có thể nghe được nhiều hơn nữa tiếng tim người kia đập rộn ràng.

“Em đừng về vội, em đã giải phóng toàn bộ máu trong người, lại còn chiến đấu với U Quân bị thương nặng như này, làm sao có thể hồi phục nhanh vậy được? Ngày đó lúc tôi đưa em về, Lạc Thần và Long Nhi có tới tìm em, tôi nói với bọn họ là em phải ở lại núi Trường Bạch dưỡng thương ba tháng, chuyện trên Thiên Đình sẽ giao cho Lạc Thần quản lý giúp em. Sau ba tháng, tôi tự nhiên sẽ đưa em trở về.

Tôi không biết Liễu Long Đình biết được tôi không muốn rời xa anh ấy hay là vốn dĩ anh ấy muốn ôm lấy tôi như thế, vì trong suốt thời gian nói những lời đó, anh ấy vẫn không có ý định thả tôi xuống, giống như an ủi dỗ dành một con mèo nhỏ đang bị thương, vô cùng dịu dàng mà vuốt ve đầu của tôi.

Liễu Long Đình xoa đầu tôi, tôi lập tức không kìm được mà càng vùi đầu trong lồng ngực của anh. Tôi chỉ hy vọng rằng anh ấy có thể xóa sạch đi những uất ức và tức giận đối với U Quân ở trên người của tôi, thế nhưng có những chuyện đã xảy ra rồi thì chính là không thể nào có thể rửa sạch đi được. Tâm hồn bị vặn vẹo thành tăm tối muốn tẩy trắng trở lại, cũng không thể nào dễ dàng như thế.

Thực ra tôi rất muốn hỏi thẳng Liễu Long Đình, hỏi anh ấy có yêu tôi hay không? Hỏi anh ấy có ngại chuyện giữa tôi và U Quân có một khoảng thời gian đã chung sống như vậy không? Hỏi anh ấy nếu như tôi muốn ở bên cạnh anh ấy, vậy anh ấy liệu có bằng lòng đối xử tốt với tôi hay không? Nhưng những câu hỏi này khi đã dồn tới cửa miệng rồi, tôi bỗng nhận ra mình thật quá ích kỷ, cũng thật quá hèn hạ. Lần nào tôi cũng đều cho không Liễu Long Đình, cho không đến mức tôi nhận ra bản thân mình thật đê tiện đến không thể chịu nổi.

Tôi khôi phục lại trạng thái của mình sau đó đẩy Liễu Long Đình ra, lần nữa nằm lại trên giường nói với người kia một câu cảm ơn những ngày qua đã làm phiền anh ấy chăm sóc cho tôi rồi.

Liễu Long Đình sau khi nghe tôi nói mấy lời này cũng có hơi mỉm cười nhìn tôi, nói với tôi: “Em muốn ở lại chỗ này của tôi bao lâu cũng được. Đúng rồi, hai ngày nữa Long Đằng và Kiều Nhi sẽ xuất quan. Tới lúc đó có hai đứa ở bên cạnh chơi đùa với em, em cũng không cần sợ ngày ngày ở nơi này sẽ sinh buồn chán nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.