Bây giờ tôi với Liễu Long Đình đã đến đây rồi, nếu không cứu người thì cũng không được, nhưng cứu người thì chúng tôi sẽ chọc giận Thần Sông, chung quy tên tuổi của Thần Sông nghe còn lớn hơn cả tên tuổi của Liễu Long Đình. Hơn nữa Liễu Long Đình còn chưa lành lặn, nếu đánh nhau thì chúng tôi hoàn toàn rơi vào thế yếu, không có khả năng giành phần thắng.
Thấy tôi với Liễu Long Đình chần chờ, người phụ nữ bất chấp chúng tôi khó xử, nói bà ấy vẫn coi tiên gia đệ tử xuất mã chúng tôi là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, nhưng bây giờ con trai bà ấy xảy ra chuyện, chúng tôi lại không chịu cứu thì còn coi là Bồ Tát gì? Nếu con trai bà ấy chết thì bà ấy sẽ đi kêu mọi người đừng tin chúng tôi, không tìm chúng tôi xem chuyện nữa. Nói đến đây, bà ấy lại van xin Liễu Long Đình, kêu chỉ cần cứu con trai bà ấy thì muốn gì bà ấy cũng cho chúng tôi, dù là cái mạng già của bà ấy.
Tôi với Liễu Long Đình rất khó xử. Liễu Long Đình liếc nhìn người phụ nữ này rồi lại nhìn tôi, nhìn cái thai trong bụng tôi. Tiên gia có quy định tiếp đơn thì phải xử lý, nếu vì chúng tôi không làm gì hại chết người thì sẽ ảnh hưởng tới vận thế của chúng tôi. Chung quy hằng năm xuất mã tiên và đệ tử xuất mã đều làm tổng kết với Thượng Phương Tiên vào thời điểm cố định. Cho dù Liễu Long Đình không ngại chết người, nhưng nhận nhiệm vụ đều sẽ ảnh hưởng tới chúng tôi, thậm chí là tiên gia cùng một đền thờ. Nếu vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới chính chúng tôi thì thật sự là mất nhiều hơn được.
"Phương pháp thì có, nhưng hơi nguy hiểm” Liễu Long Đình nói.
Nghe vậy, người phụ nữ nhanh chóng lau nước mắt, hỏi Liễu Long Đình là cách gì?
"Tôi sẽ thay thế con trai chị gặp Thần Sông, tôi đoán Thần Sông cũng biết chúng tôi muốn đối phó với cô ta nên không thể sửa kế hoạch. Bạch Tô, em đi theo sau dắt tôi."
Thần Sông đã bày kiệu cưới trên mặt sông, Liễu Long Đình muốn đóng vai chú rể à? Tôi nhất thời khó chịu, nhưng bây giờ mạng người quan trọng hơn, dù khó chịu thì tôi cũng không thể nói, cho nên chỉ gật đầu, buồn bã nòi được.
Sông coi trọng mình nên dùng tay áo che mặt lại. Có điều Thần Sông không chú ý tới Liễu Long Đình mà lại nhìn tôi đứng cách đó mười mấy mét.
Thấy Thần Sông nhìn mình, tôi cả kinh, chẳng lẽ Thần Sông nhận ra Liễu Long Đình không phải là chú rể? Nhưng dù nhận ra thì Liễu Long Đình cũng đẹp hơn cậu chàng kia nhiều, Thần Sông coi trọng cậu chàng kia thì sao lại chướng mắt Liễu Long Đình? Tôi không ngốc, nếu Thần Sông bắt lấy tôi vào lúc này thì sẽ trở thành nhược điểm của Liễu Long Đình, cho nên tôi vội ném dây thừng, xoay người bỏ chạy.
Nhưng đã trễ rồi. Tôi vừa quay lưng lại thì một cơn gió từ đằng sau ùa tới, tôi không kịp phản ứng lại thì một bàn tay lạnh lẽo mảnh khảnh nắm tay tôi, đồng thời tôi cũng nhào vào lồng ngực lạnh lẽo của thiết giáp. Mặt nạ bị kéo ra, bằng lòng, nghe giọng điệu không cam lòng của tôi, anh ấy nhất thời buồn cười vỗ lên trán tôi, nói không phải là sự thật, lần này chúng tôi chỉ có thể trốn chứ không thể đánh. Lát nữa tôi đưa anh ấy tới bờ sông, sau đó phải tranh thủ thời gian trốn càng xa càng tốt. Anh ấy sẽ tìm cơ hội thoát thân, nếu tôi không tìm được anh ấy thì cứ về nhà, anh ấy sẽ về nhà tìm tôi.
Lúc nói đến đây, Liễu Long Đình đã đi về phía chàng trai kia, đập mạnh sau gáy cậu ta. Cậu ta lập tức ngất xỉu, Liễu Long Đình gỡ hoa đỏ trên ngực cậu ta đeo lên người, kêu tôi đưa anh ấy đến đó.
Bây giờ tôi đeo mặt nạ Ngũ Quỷ Thôn Khẩu nên thấy rõ cảnh tượng trên mặt sông. Khi tôi với Liễu Long Đình đến bên bờ sông, đám người hầu đứng giữa sông bắt đầu thổi kèn xona, một người phụ nữ đeo khăn lụa che mặt chậm rãi bước ra khỏi kiệu, mặc áo giáp đỏ như tướng quân thời cổ đại, vai áo cứng rắn, thắt lưng bằng ngọc quấn quanh vòng eo mảnh khảnh, đi về phía chúng tôi như nghênh đón tân nương của mình. Hơn nữa mỗi bước chân của cô ta đều sẽ có cột nước bắn lên như đang đỡ cô ta. Nhưng cho dù đứng từ xa, tôi vẫn không thấy làn váy của cô ta bị thấm ướt, động tác thành thạo tuấn tú. Nếu không phải mái tóc dài suôn mượt kia thì thực sự rất giống đàn ông.
Liễu Long Đình dừng bước bên bờ sông, không tiếp tục bước đi. Thần Sông đi về phía Liễu Long Đình. Có lẽ Liễu Long Đình không muốn cho Thần Sông nhận ra mình không phải là chú rể ban đầu, cũng có lẽ không muốn Thần Sông coi trọng mình nên dùng tay áo che mặt lại. Có điều Thần Sông không chú ý tới Liễu Long Đình mà lại nhìn tôi đứng cách đó mười mấy mét.
Thấy Thần Sông nhìn mình, tôi cả kinh, chẳng lẽ Thần Sông nhận ra Liễu Long Đình không phải là chú rể? Nhưng dù nhận ra thì Liễu Long Đình cũng đẹp hơn cậu chàng kia nhiều, Thần Sông coi trọng cậu chàng kia thì sao lại chướng mắt Liễu Long Đình? Tôi không ngốc, nếu Thần Sông bắt lấy tôi vào lúc này thì sẽ trở thành nhược điểm của Liễu Long Đình, cho nên tôi vội ném dây thừng, xoay người bỏ chạy.
Nhưng đã trễ rồi. Tôi vừa quay lưng lại thì một cơn gió từ đằng sau ùa tới, tôi không kịp phản ứng lại thì một bàn tay lạnh lẽo mảnh khảnh nắm tay tôi, đồng thời tôi cũng nhào vào lồng ngực lạnh lẽo của thiết giáp. Mặt nạ bị kéo ra, mái tóc xõa tung mang theo mùi hương lướt qua mặt tôi. Tôi mở to mắt ngước nhìn thấy một khúc lụa đỏ bay lên, gương mặt tinh xảo đẹp đẽ không rõ nam nữ xuất hiện trước mặt tôi chưa đầy 20 cm! Mái tóc dài được cột lên thật cao tung bay theo làn gió, vô cùng xinh đẹp.
Đó là Thần Sông.
Thần Sông vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Thấy đôi mắt của tôi phản chiếu gương mặt cô ta, cô ta có vẻ rất vui, nhấc bổng tôi lên với tư thế bế công chúa rồi đi vào trong sông. Tôi đần mặt ra, nhìn Thần Sông hăng hái bế tôi quay về, cô ta muốn làm gì vậy? Muốn dùng tôi đe dọa Liễu Long Đình ư?
Liễu Long Đình cũng không ngờ mục tiêu của Thần Sông lại là tôi, lập tức hóa thân thành nửa người nửa rắn nhanh chóng chặn trước mặt Thần Sông, cái đuôi khổng lồ ngăn cản Thần Sông, hỏi cô ta muốn làm gì?
“Làm gì ư?” Thần Sông bật cười nhìn tôi: “Đương nhiên là nghênh đón tân nương của ta!”
Vãi chưởng! Khi nghe Thần Sông nói vậy, tôi nhất thời buồn nôn. Thần Sông là phụ nữ, lúc trước muốn cưới nam sinh viên, bây giờ ngay cả con gái như tôi cũng không buông tha ư?
“Nhưng cô bế là một cô gái! Cô thả cô ấy ra, nếu cô muốn thì tôi có thể cùng cô trở về” Liễu Long Đình nói vậy, xem như đã rất hạ thấp bản thân.
Song Thần Sông lại không quan tâm tới Liễu Long Đình mà chỉ ngước mắt nhìn anh ấy, bật cười: “Tại sao ta phải dẫn cậu trở về?"
Liễu Long Đình á khẩu. Tôi nhanh chóng nói: “Bởi vì anh ấy là đàn ông, tôi là phụ nữ. Cô cũng là phụ nữ, cô dẫn tôi về thì có ích gì?"
Thần Sông bật cười: “Ai bảo ta là phụ nữ?"
“Chẳng lẽ cô là đàn ông?" Tôi kinh ngạc nhìn Thần Sông. Trông Thần Sông chỉ có vẻ hào hùng một chút thôi, chứ giống hệt phụ nữ còn gì?"
"Ta có thể là đàn ông, cũng có thể là phụ nữ. Bé con, ta coi trọng em, cùng ta về đi, ta sẽ cho em hưởng thụ vinh hoa phú quý!" Nói rồi, Thần Sông ngẩng đầu nhìn Liễu Long Đình: “Ta chướng mắt cậu, mau tránh ra!"
Lúc này tôi không rõ tâm trạng của Liễu Long Đình là gì. Vừa rồi tôi còn lo lắng anh ấy sẽ bị Thần Sông coi trọng, lúc đó nếu Thần Sông thực sự đòi kết hôn với Liễu Long Đình thì chắc tôi sẽ khóc mất. Nhưng ai ngờ cốt truyện lại cua khét thế này. Thấy một người phụ nữ xinh đẹp nhường này bắt tôi đi, tôi lại không cảm thấy sợ hãi mà chỉ muốn cười nhạo Liễu Long Đình, ai bảo lúc trước anh ấy cứ chê tôi xấu, bây giờ tôi cũng được Thần Sông coi trọng nhé.
Tôi biết mình suy nghĩ như vậy thì không phúc hậu, thấy Liễu Long Đình đã biến thành một con rắn lớn chặn trước mặt Thần Sông, mà Thần Sông cũng không chịu thua, đặt tôi xuống rồi giơ hai tay lên, một cái đuôi khổng lồ giống như cá, hoặc là đuôi rồng dựng đứng dưới thân cô ta, khí thế mạnh mẽ vô cùng. Cô ta còn biết Liễu Long Đình còn bị thương, cho nên lớn tiếng kêu to: "Rắn trắng, cho dù cậu không bị thương thì cũng không phải là đối thủ của bổn tọa! Một là cô gái này thuộc về ta, hai là cậu phải lấy mạng cứu cô ấy!"