Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 21: Chương 21: Liễu Long Đình bị thương 




“Vừa rồi chẳng phải Hoàng Tam Nương đã nói Chu Phú Quý này cúng lợn tiên ở nhà hay sao? Sao lại là yêu khí?” Tôi hỏi. Dù gì Hoàng Tam Nương cũng tu luyện bao nhiêu năm, không có khả năng không phân biệt được tiên và yêu. Lại thêm bao lâu nay, tôi toàn nghe nói và tiếp xúc với các tiên, bây giờ tự dưng lại gặp yêu quái nên hơi tò mò.

“Động vật chúng tôi tu tiên, người đời đối xử với chúng tôi coi như khách khí, chưa từng làm chuyện xấu gì, bất kế tu vi cao bao nhiêu cũng sẽ được tôn xưng là tiên gia. Nếu là chính tiên đã được sắp xếp tiên chức, ví dụ như bảo gia tiên, xuất mã tiên đều thuộc loại tiên chức, thì coi như là chính tiên. Chính tiên phải có chính khí là thiện niệm thì mới giữ được khí thanh minh, nếu chính tiên sa đọa, làm chuyện ác thì mùi vị trên người sẽ trở nên tanh tưởi, đây là yêu khí. Tuy nhiên điều này cũng liên quan tới tập tính của động vật. Bây giờ cô cũng là thân chức nên có thể ngửi thấy mùi này, người thường sẽ không ngửi được.”

Thì ra là thế. Tuy nhiên Liễu Long Đình nhắc tới tập tính của động vật, nhất thời làm tôi nhớ tới lợn bình thường toàn sống trong chuồng lợn, thế thì sạch sẽ đi đâu được?

Chúng tôi vào thôn tìm Chu Phú Quý. Bên ngoài tuyết rơi mù mịt, mọi người đều ở trong nhà không muốn đi ra. Bởi vì càng vào sâu trong thôn thì mùi càng thổi, tôi bèn dùng khăn quàng cổ che mũi lại. Khi đi ngang qua một ngôi nhà tường đất ngói đỏ, Liễu Long Đình dừng bước lại, nói chính là nhà này.

Căn nhà này hết sức tồi tàn, thoạt nhìn không có người ở. Tuy nhiên chúng tôi chưa đứng được bao lâu thì có tiếng chửi bằng giọng Đông Bắc cực kỳ khó nghe truyền ra, sau đó một người phụ nữ tâm 3 tuổi ôm đầu tông cửa xông ra, sau lưng chị ấy là một người đàn ông cao lớn, vẻ mặt dữ tợn như đồ tể, có lẽ chính là Chu Phú Quý, cầm con dao mổ lợn giơ cao, mắng người phụ nữ: “Con đỹ này, cút đi mua rượu cho bố mày, không mua được thì đừng về!”

Người phụ nữ che gò má đầy vết tát, khóe miệng còn chảy máu, vừa khóc vừa đứng dậy, không nhìn chúng tôi mà ôm mặt đi ra ngoài. Mặt đất phủ đầy tuyết trắng in hãn dấu chân nhỏ bé của chị ấy.

Chu Phú Quý vẫn không buông con dao mổ lợn xuống, thấy tôi và Liễu Long Đình đứng trước cửa nhà ông ta, ông ta nhất thời kiêu ngạo nói: “Nhìn gì mà nhìn? Tin bố chặt chúng mày không?”

“Tôi tới giết ông” Liễu Long Đình không e dè nói thẳng.

“Ái chà chà!” Chu Phú Quý hơi kinh ngạc, khiêng con dao lên vai nghênh ngang bước ra: “Giết bố mày hả? Mày cũng không hỏi thăm xem phạm vi mấy chục dặm quanh đây, đứa nào dám giết bố?”

Người phụ nữ vừa ra ngoài bỗng dưng vòng trở về, có lẽ là vì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Liễu Long Đình và Chu Phú Quý. Chị kéo tay Liễu Long Đình kêu anh ta mau đi đi, đừng chọc Chu Phú Quý, tên súc vật đó cùng một con lợn mỗi đêm đều làm nhục tôi, sớm muộn gì chúng cũng sẽ bị trời phạt.

Thấy chị ấy hoảng loạn như vậy, tôi kêu chị ấy đừng sợ, Liễu Long Đình chính là người ông trời phái tới xử lý Chu Phú Quý.

Chị ấy nửa tin nửa ngờ, nhìn Liễu Long Đình gương mặt tuấn tú, tư thế hiên ngang, tràn đầy tiên khí, trần gian cũng khó tìm được một người như vậy, chung quy người và tiên khác nhau nhiều lắm. Con người chỉ sống được mấy chục năm, còn Liễu Long Đình đã sống mấy trăm năm, trải qua quá nhiều chuyện, khí chất đương nhiên sẽ không tâm thường, thậm chí ánh mắt cũng khác hẳn người thường.

Nghe tôi nói vậy, Chu Phú Quý tập trung nhìn Liễu Long Đình, lúc này mới thấy được chân thân của anh ta.

Ông ta khit mũi khinh thường: “Tao còn tưởng là thứ gì mà dám to mồm với tao, thì ra cũng chỉ là một con rắn tu luyện mấy trăm năm thôi.”

Bà mẹ nói! Chu Phú Quý mắng Liễu Long Đình là rắn khiến tôi rất khó chịu, muốn mắng lại giúp Liễu Long Đình, nhưng anh ta lại chớp mắt với tôi kêu tôi đừng lên tiếng, sau đó nói với ông ta: “Vậy thì ty thí thử xem"

"Hừ, đánh thì đánh, chẳng lẽ tao còn sợ mày?” Chu Phú Quý ném con dao đi, xoay người vào nhà, chắc là đi mời tiên.

Thấy vậy, chị kia sợ tới mức kêu chúng tôi mau đi đi. Chu Phú Quý cúng một con lợn tiên rất lợi hại, trước kia Chu Phú Quý giết người phóng hỏa, cũng từng có người tới kiếm chuyện với ông ta, nhưng tiên của đối phương đều bị Chu Phú Quý đánh chết. Nghe vậy, tôi hơi lo lắng cho Liễu Long Đình, hỏi anh ta lợn yêu này đánh chết tiên khác mà không ai quan tâm sao?

“Loại yêu đã tu luyện hơn hai ngàn năm như hẳn ta thì sẽ không có người quan tâm, lại thêm núi Trường Bạch xưa nay rất loạn, rất nhiều thứ chiếm núi làm vua, các Thượng Phương Tiên muốn quản cũng không quản được.”

“Vậy anh có chắc chắn thẳng ông ta không?” Mặc dù tôi biết không nên nghi ngờ năng lực của đàn ông, nhưng tôi lại hơi lo lắng cho Liễu Long Đình. Chung quy từ một góc độ khác mà nói, anh ta xảy ra chuyện gì thì tôi cũng khó thoát nạn.

Chẳng qua Liễu Long Đình không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ kêu tôi đứng xa một chút, xem trò hay là được. Tôi hơi yên tâm, kéo tay chị kia đứng xa một chút.

Chốc lát sau, Chu Phú Quý lảo đảo xông ra khỏi nhà, ôm một thùng chứa nước bẩn trong bếp, vừa ra khỏi cửa đã đổ từng ngụm vào miệng, cất tiếng kêu của lợn. Chu Phú Quý bóp thùng gõ, nhất thời cả cái thùng vỡ tan. Lúc này trông ông ta như một con lợn to khỏe, hung tợn xông về phía Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình không hề hoang mang. Khi Chu Phú Quý xông tới, anh ta nâng tay chống trán ông ta, một bàn tay khác cầm kim châm dài mười mấy centimet cắm vào đầu Chu Phú Quý. Chu Phú Quý cất tiếng kêu đau đớn, nhanh chóng ném Liễu Long Đình ra ngoài. Bị ông ta dùng sức chống cự, Liễu Long Đình văng ra xa bốn năm mét, ngã xuống nền tuyết khiến bông tuyết văng tung tóe.

“Liễu Long Đình!" Tôi nhanh chóng kêu tên anh ta, vừa định chạy tới thì đúng lúc này, Chu Phú Quý kìm nén cơn đau, biến thành một con lợn đen thui to đùng xông về phía Liễu Long Đình. Trái tim tôi dâng lên tận cổ, quả thực không dám tưởng tượng nếu Liễu Long Đình bị con lợn đen này tông trúng thì sẽ có hậu quả gì.

Tuyết trắng tung bay. Khi Liễu Long Đình bị đụng trúng, anh ta hiện nguyên hình nghênh đón con lợn đen, quấn chặt lên người nó, sau đó lăn mình trong tuyết. Lần đầu tiên tôi thấy Liễu Long Đình đánh nhau liều mạng như vậy, nhưng lại không dám tới gần anh ta. Trên tuyết tràn đầy máu đỏ tươi, tôi không biết là của Liêu Long Đình hay của con lợn đen. Việc duy nhất mà tôi có thế làm là sốt ruột cho Liễu Long Đình, sợ anh ta sẽ xảy ra chuyện.

Liễu Long Đình và con lợn đen lăn lộn hơn một tiếng mới dần dần dừng lại. Chung quanh chỉ có mình tôi và chị kia, không ai dám ra ngoài xem. Khi Liễu Long Đình biến về hình người nằm trên mặt đất, tôi nhanh chóng chạy về phía anh ta. Bên cạnh anh ta chỉ còn lại hai bộ xương trắng ởn không còn chút máu thịt nào, một bộ xương là của lợn, bộ xương còn lại chỉ chừa mỗi cái đầu máu me nhầy nhụa của Chu Phú Quý. Một con chồn to bằng bàn tay không biết từ nơi nào chui ra, quỳ trước mặt Liêu Long Đình chắp tay vái mấy lạy, sau đó cắp đầu của Chu Phú Quý chạy lên núi.

Ti thấy Liễu Long Đình vẫn nằm yên trên mặt đất, mặt dính đầy máu, không mở mắt ra, trong lòng vừa sợ vừa lo, vội vàng ôm đầu anh ta, vừa lau vết máu trên mặt vừa nghe nhịp tim trên ngực anh ta. Trái tim vẫn còn đập, cũng vẫn còn hơi thở, thế là tôi vội hỏi anh ta sao vậy? Không sao chứ?

Liễu Long Đình không trả lời tôi. Thấy anh ta suy yếu đến mức này, tôi vô cùng đau lòng, vừa mắng vừa ôm châm anh ta trong lòng. Vốn định gọi cứu thương, nhưng lúc này Liễu Long Đình cố gảng giơ tay cầm cổ tay của tôi,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.