Mùi máu tươi trong miệng Liễu Long Đình giống hệt mùi rắn tanh của bầy rắn trong hang. Tôi ra sức muốn đẩy Liễu Long Đình ra, nhưng Liễu Long Đình lại như chỉ hận không thể làm cho tôi khăng khăng một mực tiếp thụ anh ấy, tôi càng đẩy anh ấy hôn càng sâu. Sự bắt ép này khiến tôi nhất thời dâng lên cảm giác chán ghét với anh ấy, tôi hung tợn cắn lên đầu lưỡi anh ấy, máu tươi nhất thời tràn ra hòa lẫn với nước miếng trong miệng tôi.
Thừa dịp Liễu Long Đình ngây người, tôi đẩy anh ấy ra, hơn nữa không khống chế được cho anh ấy một cái tát, ánh mắt phức tạp nhìn anh ấy. Vốn định nói rằng anh ấy có thể cho tôi thời gian được không, chờ tôi bình tĩnh lại thì sẽ ổn thôi. Nhưng thấy dấu vết bàn tay đỏ tươi trên mặt Liễu Long Đình cùng với ánh mắt kinh ngạc khó tin của anh ấy thấy tôi chống cự, tôi lại không giải thích gì, chỉ nói xin lỗi anh ấy rồi xoay người chạy vào phòng.
Tôi yêu Liễu Long Đình, nhưng có lẽ tình yêu của tôi không vĩ đại như tôi nghĩ, không thể dứt bỏ hết mọi cảm xúc khác mà chỉ lo nghĩ về anh ấy. Tôi cũng rất áy náy, nhưng tôi thực sự không có cách nào tiếp thụ anh ấy được nữa. Có lẽ lúc này tôi rời khỏi anh ấy một khoảng thời gian là tốt nhất, chờ thời gian làm phai mờ ký ức đáng sợ đó, tôi gặp lại Liễu Long Đình thì sẽ không còn cảm xúc chán ghét anh ấy.
Tôi thu dọn mấy món đồ, tùy tay cầm vali đi ra ngoài. Liễu Long Đình đang lau vết máu trên môi, ngước mắt lên thấy tôi cầm vali đi ra, anh ấy hỏi tôi đi đâu?
“Em mới nói rồi, em ra ngoài bình tĩnh một khoảng thời gian. Em biết mình như vậy cũng sẽ khiến anh thêm phiền não. Em yêu anh nên không muốn anh thất vọng về em, cho nên em nghĩ chúng ta nên tách ra một khoảng thời gian, chờ cảm xúc của em yên ổn thì em mới có thể tiếp thụ anh.” Tôi cố gắng làm cho mình biểu hiện thành thục ổn trọng, vậy thì Liễu Long Đình sẽ không cho rằng tôi đang cố tình gây sự.
Nghe tôi nói xong, Liễu Long Đình im lặng một lát, sau đó nói với tôi: “Em không thể rời khỏi tôi.”
Giọng anh ấy hơi nhỏ, khiến tôi không thể xác định có phải anh ấy đang nói cho tôi nghe hay không. Nhưng dù sao sau này tôi còn phải quay về sống với Liễu Long Đình, anh ấy vẫn luôn là cha của con tôi, tôi không thể bốc đồng bỏ đi, không bận tâm tới cảm nhận của Liễu Long Đình.
“Anh vừa nói gì?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
“Em đừng đi, bây giờ em một mình thì có thể đi đâu? Để tôi đi vậy, mỗi ngày tôi sẽ cố gắng không tiếp xúc với em, em phải nghỉ ngơi thật nhiều, ra ngoài dạo phố tìm những người bạn cũ trước kia, vậy thì sẽ giúp em khôi phục nhanh hơn.” Liễu Long Đình nói rồi đứng dậy, xoay người đi ra ngoài cửa. Tôi rất băn khoăn. Khi Liễu Long Đình đi ra ngoài, tôi không nhịn được kêu tên anh ấy. Liễu Long Đình dừng bước, quay lại nói với tôi: “Đừng cảm thấy thẹn với tôi. Tôi không thật sự rời đi, mỗi ngày tôi vẫn sẽ về nhà. Em phải cố lên. Tôi chờ em tiếp nhận tôi.”
Nghe Liễu Long Đình nói vậy, tôi cảm động suýt rơi nước mắt, vội vàng gật đầu nói tôi nhất định sẽ cố gắng.
Không có cãi cọ. Lúc này chúng tôi tin tưởng nhau, cổ vũ lẫn nhau, khiến trong lòng tôi bừng lên tin tưởng mình nhất định phải khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng.
Mấy ngày nay, Liễu Long Đình từ chối hết những người tới tìm tôi xem chuyện, hơn nữa cũng rất chăm lo cho tôi. Lúc về nhà nấu cơm cho tôi, anh ấy cố gắng không chạm mặt với tôi, hơn nữa còn tri kỷ kêu tôi gọi bạn bè mua vé xem điện ảnh các thứ, bảo tôi ra ngoài đi chơi. Trước kia tôi chưa bao giờ thấy Liễu Long Đình tri kỷ đến thế. Tôi vốn cho rằng anh ấy ở bên tôi có lẽ một phần lý do là vì cần một người bạn tình ổn định trong thời gian dài. Dù gì mỗi lần ở bên cạnh tôi, anh ấy chỉ có làm mỗi chuyện ấy chứ chẳng có gì khiến tôi khắc cốt ghi tâm. Nhưng lần này tôi bài xích anh ấy, anh ấy lại không đối xử thô lỗ với tôi như trước kia mà rất quan tâm tôi, cho nên tôi lại dần dần tăng thiện cảm với anh ấy.
Tôi không cũng rõ tại sao mình lại thích Liễu Long Đình đến thế. Một tháng sau khi chiến tranh lạnh với anh ấy, tôi nghĩ lúc này mình cũng không còn e ngại anh ấy như trước kia nữa. Dù sao đôi khi tình yêu cũng là thuốc hay có thể chữa lành mọi vết thương. Thế nên tôi muốn thừa dịp này để tặng một món quà nhỏ cho Liễu Long Đình vẫn luôn im lặng quan tâm tôi để bày tỏ tấm lòng của tôi.
Buổi sáng tỉnh dậy, tôi còn tìm mấy bộ phim rắn rết xem một lần. Thấy con mãng xà khổng lồ trong màn hình, tôi cũng không còn nỗi sợ hãi mãnh liệt, bèn gửi tin nhắn cho Liễu Long Đình, bảo với anh ấy là hôm nay về nhà đi, tôi ra ngoài mua mấy thứ.
Nói chuyện với Liễu Long Đình cứ như tán gẫu với người lớn tuổi như ba mẹ tôi. Anh ấy trả lời tôi bằng icon mỉm cười, nói được rồi. Dù gì Liễu Long Đình cũng rất lớn tuổi, chắc chắn sẽ không gửi meme như người trẻ tuổi chúng tôi. Hơn nữa tôi không tài nào nghĩ ra cảnh Liễu Long Đình gửi meme trông như thế nào, chắc chắn là không liên quan gì tới gương mặt băng giá của anh ấy.
Đã kêu Liễu Long Đình về nhà thì tôi ra ngoài mua quà cho Liễu Long Đình. Dù sao đàn ông chứ không phải là phụ nữ, tặng mấy món quà nhỏ như ly chén thì nữ tính quá, không phù hợp với quan hệ của tôi và Liễu Long Đình. Nhưng tặng đồng hồ thì Liễu Long Đình lại không cần dùng, có vẻ rất làm màu. Thế là tôi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định mua mấy bộ đồ cho Liễu Long Đình. Chung sống với anh ấy bao lâu nay, tôi còn chưa mua thứ gì cho anh ấy. May mà tôi biết rõ sở thích hay kích cỡ của Liễu Long Đình, cho nên lúc mua cũng không bị luống cuống. Có điều lúc mua quần áo cho Liễu Long Đình, tôi lại chấm được trang phục một nhà ba người, rất là thích. Nghĩ tới đứa bé trong bụng tôi cũng hơn bốn tháng rồi, qua mấy tháng nữa sẽ sinh ra, tôi cũng quyết đoán mua cả bộ đồ cả nhà đó.
Trên đường về nhà, tôi nhìn bộ quần áo cả nhà kia, mặc dù vẻ mặt không dao động, nhưng trong lòng tôi vô cùng kích động. Lúc trước tôi chỉ chú ý tới chuyện xử lý việc cho người khác, bây giờ có mấy tháng nghỉ ngơi, tôi lại dồn hết sức chú ý vào đứa bé trong bụng. Có những thứ càng quan tâm thì sẽ càng có tình cảm. Một thứ mà mình chưa bao giờ quan tâm trân trọng thì