Khi U Quân nói lời này tất cả hơi thở của anh ta đều phả vào lỗ tai tôi, tôi quay đầu sang nhìn anh ta, lúc này mặt U Quân cách tôi không đến hai cm, tôi vừa quay đầu thì thiếu chút nữa đã dán cả mặt mình lên mặt anh ta.
Giờ tôi đã quay đầu nhìn 9 Quân như vậy, bốn mắt chúng tôi chạm nhau, U Quân thấy tôi vẫn luôn nhìn anh ta mà không nói gì thì khóe miệng hơi vểnh lên, anh ta nói: “Nếu em không muốn thì tôi sẽ không cưỡng ép em, ngày tháng của chúng ta vẫn còn dài”.
“Không muốn.”
Tôi gần như không hề cân nhắc trước khi nói ra những lời này, vừa mở miệng nói vậy tôi đã nghĩ không biết có phải mình đã quá trực tiếp không, vốn định sửa lại nhưng thấy U Quân cũng không hề vì những lời nói đó mà biến đổi sắc mặt, thế nên tôi cũng không nói thêm cầu giải thích nào nữa.
“Được, tôi sẽ chờ em đến khi em sẵn sàng cùng làm với tôi.” Nói xong lại đến gần tai tôi nhẹ nhàng nói ra mấy lời ái muội: “Đến lúc đó tôi muốn xem xem em cầu xin tôi cho em thế nào nhé”
Tôi cũng không phải là loại người như mấy gã đàn ông t*ng trùng lên não, đối với loại chuyện này tôi cũng không đến nỗi thèm muốn như lời U Quân nói, có điều sau khi tôi từ chối anh ta thì U Quân cũng ngoan ngoãn nằm bên người tôi, sau đó quay người đặt tay lên eo tôi, nói với tôi: “Hôm nay chúng ta đã lấy nhau rồi, qua vài ngày nữa tôi phong hậu cho em được không? Tôi chia cho em một nửa thiên hạ này.”
Thỉnh thoảng tôi thật sự nghi ngờ đầu óc U Quân có vấn đề, là do tôi nghe lầm hay sao, khó khăn lắm anh ta mới lấy được thiên hạ vào tay, trước đó vẫn còn muốn giết tôi, vậy mà giờ lại tình nguyện chia cho tôi một nửa thiên hạ, não anh ta chẳng lẽ có bệnh?
Nhưng dù sao thì tôi cũng chẳng có hứng thú gì với thiên hạ của anh ta, có điều nói đến chuyện phong hậu thì U Quân còn chưa giải trừ hôn ước với Liễu Liệt Vân mà đã cưới tôi, theo cách nói trước kia thì đúng lý ra tôi chỉ là phi, hơn nữa Liễu Liệt Vân mới là vợ chính thực của U Quân, nếu anh ta phong hậu cho tôi thì Liễu Liệt Vân phải làm sao?
Trước kia Thiên đế Cửu Trọng Thiên vốn là vị trí thuộc về tôi, dù sao tôi cũng từng là một nữ để sao có thể lại còn muốn tranh giành vị trí ở hậu cung của U Quân, Liễu Liệt Vân vì cứu sống Liễu Long Đình mà tự mình se chỉ luồn kim chắp nối cho tôi lấy U Quân, cho tới bây giờ U Quân căn bản cũng không hề để cô ấy vào mắt, nếu lần này tôi lại đoạt mất vị trí của cô ấy thì cuộc sống sau này của cô ấy còn có gì có thể trông mong?
Tôi ngẩng mặt lên, tiếp nhận ánh mắt của U Quân, lúc này anh ta đang nằm bên cạnh tôi, có lẽ vì đang nằm trên giường nên sắc mặt anh ta trông nhu hòa hơn nhiều, trở nên dịu dàng tình cảm hơn.
“Anh phong hậu cho tôi thì Liễu Liệt Vân phải làm sao? Cô ấy cũng là vợ anh.”
Nghe tôi nhắc đến Liễu Liệt Vân, U Quân lại nở nụ cười, giơ tay vuốt mặt tôi, nghịch mấy sợi tóc trên trán tôi nói: “Vậy là em đang ghen sao?”
Một hàng dấu ba chấm chạy qua đầu tôi, tôi cũng lười giải thích với U Quân nên liền phụ họa với anh ta nói: “Đúng vậy đó, tôi ghen tị, Liễu Liệt Vân đối xử với tôi tốt như vậy, tôi lại đoạt chồng của cô ấy, giờ đến cả danh phận cũng đoạt mất thì chẳng phải quá không phải với cô ấy sao?”
Thấy tôi lo lắng về vấn đề này U Quân xoay người nằm thẳng, nhấc nửa người tôi lên, kéo tôi dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh ta, trả lời tôi: “Tôi cũng không phải người vô tình vô nghĩa như em nghĩ, sở dĩ tôi không đưa hưu thư cho cô ấy là vì cô ấy đã cầu xin tôi, không cần biết tôi cưới ai thì cũng giữ lại thân phận phu nhân của tôi cho cô ấy, tôi đã đồng ý, nhưng em cũng biết đó vị trí này tôi đã tốn rất nhiều thời gian mới giành được, nên ngoài em ra tôi không muốn chia sẻ thành quả này với ai khác.”
Lời nói này của U Quân khiến cho người ta nghe vào quả thực không thể nói rõ là có cảm giác gì, tôi gả cho anh ta là do miễn cưỡng, hôm nay nghe anh ta nói những lời tình cảm sâu sắc như vậy khiến cho tôi hơi ngại ngùng, lại vừa cảm thấy không được tự nhiên.
Người ta là một người tốt, chỉ là chúng tôi không cùng con đường, không thể cùng song hành.
“Nhưng tôi vẫn hi vọng anh có thể cho Liễu Liệt Vân một danh phận danh chính ngôn thuận, bằng không mặc dù cô ấy là vợ anh nhưng lại bị vài con tiểu yêu quái coi thường bắt nạt thì mặt mũi của Thiên để như anh cũng mất sạch”
Sở dĩ Liễu Liệt Vân bị coi thường bắt chẹt chính là bởi vì U Quân không coi trọng cô ấy, vị trí này tôi không cần nhưng đối với Liễu Liệt Vân mà nói thì quả thực chính là như nhặt được của quý, dù sao được làm Đế Hậu thì tất cả thần linh và tà yêu trong thiên hạ đều sẽ biết đến quan hệ của cô ấy và U Quân.
Có lẽU Quân cũng đoán được tôi muốn để Liễu Liệt Vân lên làm Đế Hậu, anh ta tự hỏi một lúc rồi cũng không phản bác tôi, mà lại sờ tay vào trong váy tôi, bàn tay to dùng lực bóp một cái, sau đó nói: “Em muốn cho Liễu Liệt Vân làm hậu, nếu tôi đồng ý với em thì em thưởng gì cho tôi?”
“Vậy anh muốn tôi thưởng cái gì? Cả người tôi cũng là của anh thì còn cho anh được cái gì?”
Tôi hỏi trực tiếp, giờ với tôi mà nói thì đã chẳng còn gì phải kiêng dè, cần gì thì trực tiếp trao đổi với U Quân.
“Nếu mọi thứ của em đã là của tôi thì em nói câu yêu tôi đi.”
Nghe được câu nói của U Quân trong lúc nhất thời tôi bỗng cảm thấy hơi buồn cười, đáp lời anh ta: “Anh cảm thấy tôi nói lời này với anh có ý nghĩa gì sao?”
U Quân rũ mắt nhìn tôi, giọng nói không nhanh cũng không chậm: “Tuy là không có ý nghĩa gì nhưng em cứ nói ra khỏi miệng, mỗi ngày đều nói, nói đi nói lại cả trăm lần thì cuối cùng có khi em lại thật sự yêu tôi cũng nên”
“Tôi yêu anh.” Tôi nói với U Quân.
Trên mặt U Quân hiện lên vẻ vui mừng, trả lời tôi rằng anh ta cũng thế, sau đó anh ta luồn tay vào trong tóc tôi, ôm hôn tôi.
Sau một lúc anh ta ngoại trừ hôn môi tôi thì quả thật không hề chạm vào tối thêm nữa, thái độ của anh ta bây giờ so với lúc trước khi Liễu Long Đình cai quản Quy Khư thật sự thay đổi quá nhiều, hoặc có thể nói là không phải anh ta thay đổi quá nhiều mà là lúc trước khi xuất hiện trước mặt tôi đều là phân thân của mấy người anh em trong người anh ta, tôi phân biệt họ ngoài việc nhìn theo tính cách thì đều không rõ ai mới là chủ thể, ai là phân thân, hoặc là nói, những người tiếp xúc với tôi trước kia đều là phân thân của anh ta.
Mặc dù cũng có phép thuật gọi là thuật phân thân, nhưng loại phép thuật này không có linh hồn nhập vào nên rất dễ dàng bị phá giải, còn 9 Quân và vong hồn của anh em anh ta lại kết hợp với nhau trong một thể, anh ta hấp thụ sức mạnh của họ, năng lực của họ, quan trọng nhất là phần thân của anh ta mỗi cái đều giống như là một chủ thể, dù bây giờ U Quân đứng trước mặt tôi nhưng tôi cũng không dám tin anh ta bây giờ là chủ thể thật sự, nếu muốn giết anh ta thì sẽ không thể tìm ra bản thể của anh ta, khó mà giết chết được.
Giờ U Quân thân là Thiên đế Cửu Trọng Thiên, hay gọi là U Đế, là người thống trị cao nhất của cả thế giới này nhưng cũng không nhàn nhã chút nào, sau khi chúng tôi ngủ một giấc thì U Quân đã phải thức dậy lên triều, khi tôi vừa tỉnh lại liền thấy anh ta đã quần áo chỉnh tề, mấy thị nữ đang chỉnh trang mái tóc dài đen như mực của anh ta, cuộn lại trong mũ miện.
Giờ tôi cũng không hiểu rõ lắm về chế độ của Cửu Trọng Thiên, U Quân lên ngôi thì tất cả những chế độ trước đó đã được hủy bỏ, thân là chủ nhân ban đầu của Cửu Trọng Thiên tôi cũng muốn nhìn xem anh ta thống trị tất cả thần linh như thế nào.
“Vụ này? Tôi muốn lên triều với anh, có được không?”
Tôi gọi một tiếng Vu, nhưng bởi vì có thị nữ đang ở đây, dù sao giờ ơ Quân cũng đã là một thế hệ đế vương tôi lại gọi tên anh ta trước mặt người khác thì có vẻ như không tốt lắm, vì thế lại sửa miệng gọi anh ta là U Đế.
U Quân thấy tôi nói muốn lên triều cùng anh ta thì đương nhiên không từ chối, nếu tôi ra mặt thì coi như là một sự khẳng định với thân phận của anh ta, những vị thần linh kia lúc trước đều được tôi cứu từ trong Quy Khư ra, vị trí U Đế này đúng lý phải thuộc về tôi, nhưng tôi lại không đủ năng lực đoạt về tay.
“Được, phu nhân muốn đi cùng tất nhiên là tôi cầu còn không được.” U Quân nói xong thì phất tay nhắc mấy thị nữ đến đỡ tôi xuống giường, vào lúc này anh ta cũng không gọi tôi là ái phi mà trực tiếp gọi là phu nhân.
Sau khi được thị nữ giúp rửa mặt chải đầu xong tôi mặc một bộ trang phục hoa lệ ung dung đi theo sau U Quân.
Khi ánh sáng chói lòa bên ngoài phòng chiếu thẳng vào mắt tôi thì tất cả những gì tôi nhìn thấy đều là quang cảnh đã quen thuộc từ lâu, đại điện của tôi, cung khuyết của tôi, trên trời có tiền hạc bay quanh không ngừng kêu ra tiếng, những áng mây Tường Thụy đủ màu trải khắp nền trời.
“Đẹp không? Có phải giống y hệt lúc trước không” U Quân đáp lời tôi, nhưng khi anh ta nói câu đó thì một người có dáng vẻ binh tướng mặc áo giáp bạc vội vã chạy từ ngoài cung về phía U Quân, vừa tới đã quỳ xuống trước mặt anh ta nói: “Bẩm báo U Đế, phu nhân họ Liễu đã ở ngoài cửa cung, xin được gặp U Đế”