Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 535: Chương 535: Sau này không còn liên quan nữa




Tôi nghĩ có phải là tôi điên rồi không, đã đến lúc này tôi sao lại có ý nghĩ như thế đối với Liễu Long Đình chứ? Nhưng mà nhìn gương mặt đang ngủ say nằm trong lòng mình, tôi lại có chút xúc động muốn hôn anh ấy, đã rất lâu rồi tôi chưa thật sự hôn anh ấy, lâu đến nỗi quên mất cảm giác lúc ngậm lấy đôi môi ấy là loại cảm giác gì.

Vả lại bây giờ Liễu Long Đình đã thảm đến mức này rồi, cho dù tôi có hôn một tí thì anh ấy cũng sẽ không biết đâu.

Tôi đang giữ lại một chút thể diện cho bản thân mình. Nhìn vào mặt Liễu Long Đình, từ từ sát vào môi anh ấy, nhưng đến lúc sắp chạm vào thì trong đầu tôi lại nhớ đến tất cả sự việc hồi trước, tình yêu giữa tôi và anh ấy quá đau khổ. Vả lại nếu như có cơ hội trở về quá khứ thì tôi cũng không muốn tiếp tục nếm lại mùi vị đau đớn này. Hơn nữa, tôi với anh ấy cứ như nước với lửa. Thay vì chầm chậm yêu lại anh ấy, tôi thà sau này tự sống cuộc sống của mình, cả hai không làm phiền lẫn nhau, đợi tôi sinh con cho anh ấy thì cả hai chúng tôi đều không ai nợ ai cả.

Khi tôi nghĩ xong những lời này, trong lòng cũng thông suốt hơn nhiều, cánh môi sắp chạm vào Liễu Long Đình cũng thuận theo ý nghĩ này mà rời khỏi. Tôi đã không muốn cùng người đàn ông này nảy sinh bất kì tình cảm gì. Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng suy yếu của Liễu Long Đình tôi liền nhớ đến tim mình vẫn còn nằm trong người anh ấy. Vừa hay nhân lúc này, tôi có thể lấy lại tim của mình.

Thực ra tôi nên sớm nghĩ đến việc Liễu Long Đình sẽ không chết, bởi vì tim của tôi đang trong thân thể anh ấy. Nếu như anh ấy chết đi, tim của tôi cũng sẽ theo xác thịt của anh ấy mà hòa vào thân thể của Nữ Oa, tim không có tôi thì cũng sẽ chết đi. Mà lúc Liễu Long Đình dùng chính mình hiến tế cho Nữ Oa thì tôi cũng sẽ cùng chết theo anh ấy.

Nhưng mà lúc tôi trực tiếp mở lòng ngực anh ấy và đưa tay tiến vào lòng ngực, trong đó không chỉ không thấy tim của tôi mà ngay cả tim của anh ấy cũng không thấy đâu. Anh ấy không chỉ giấu tim tôi đi mà không hiểu tại sao ngay cả tim của chính mình cũng giấu mất tiêu!

Tôi nhất thời ngay cả người, ngồi xuống giường, nếu Liễu Long Đình thật sự đã sớm dự định chết vì tôi, vậy tại sao anh ấy không trả tim lại cho tôi sớm một chút? Tuy đối với tôi mà nói, tim có ở trong người hay không đều không ảnh hướng tới suy nghĩ của tôi, nhưng mà trái tim này là mạng của tôi. Nếu như bị ai đó lấy đi rồi thì chỉ cần đối phương muốn tôi chết tôi sẽ không còn bất cứ đường sống nào cả. Mà Liễu Long Đình nói dễ nghe thì là chết thay tôi, nhưng cho dù là chết cũng không trả lại tim cho tôi, anh ấy rốt cuộc là chết thay tôi hay là muốn hại tôi?

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua Liễu Long Đình, nếu anh ấy có thể nói chuyện ngay lúc này thì tôi thật sự muốn hỏi cho rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mà anh ấy yếu ớt như vậy, căn bản không thể nói chuyện, cộng thêm trên ngực vừa bị tôi khoét một lỗ bự. Nữ Oa vốn không dễ dàng gì mới giữ lại cho anh ấy một chút tinh khí, bây giờ lại từng chút từng chút thoát ra từ cái lỗ trước ngực mà tôi đã khoét. Với bộ dạng của anh ấy hiện tại, đừng nói không thể nói chuyện được, không chừng sau này mãi cũng không nói được. Làm sao có thể tìm thấy được vật có thể tu bổ hoàn toàn hồn phách của anh ấy trong thiên hạ này!

Chính là bởi Liễu Long Đình đã giấu tim của tôi đi, anh ấy dù có chết cũng không muốn trả tim lại cho tôi. Điều này đã khiến một tí cảm tình hồi nãy của tôi đối với anh ấy biến mất hoàn toàn. Nhưng dù sao Liễu Long Đình cũng là người của nhà họ Liễu, Liễu Liệt Vân bây giờ vẫn còn đang giận tôi. Bộ dạng hiện tại của Liễu Long Đình dù có như thế này thì tôi cũng không thể một nhát giết chết anh ấy, ít nhất cũng phải đưa anh ấy giao cho Liễu Liệt Vân. Còn sau này sống chết ra sao đều không còn liên quan gì đến tôi.

Tôi lại dùng pháp lực, vá lại vết thương trên người Liễu Long Đình sau đó biến anh ấy về lại nguyên hình, lại biến con đại bạch xà này nhỏ lại, quấn trên cổ tay. Sau đó ngã đầu nằm xuống giường, nhìn xem trần nhà chỉ còn lại một mảnh tối đen, Nữ Oa tan biến rồi, vị Thần bảo vệ cuối cùng của nhân gian đã biến mất rồi. Nữ Oa đem trách nhiệm bảo vệ nhân gian giao lên người tôi. Nhưng tôi bây giờ ngoại trừ một ít pháp lực không đáng kể ra thì cái gì cũng không có, tôi còn có thể dùng gì để bảo vệ nhân gian này đây? Cộng thêm U Quân hiện nay dường như đã giành được thiên hạ, chỉ cần anh ta không làm hại dân chúng trong thiên hạ thì sự bảo vệ của tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng mà có lẽ thần chính là như vậy, chỉ vào những lúc cần thiết con người mới nghĩ đến sự bảo vệ của thần. Sinh lão bệnh tử, việc ngoài ý muốn đều là những thứ hiển nhiên mà con người phải trải qua. Thế giới con người mà Nữ Oa tạo ra hiện nay đã xảy ra biến đổi rất lớn, Nữ Oa cũng đã làm một vị thần nhàn hạ lâu như vậy, nhàn đến nỗi ngay cả con dân của chính mình cũng quên đi cô ta. Nhưng đến cuối cùng vẫn đứng ra hi sinh bản thân vào thời khắc quan trọng nhất, vì con người mà hiến dâng mọi thứ mà cô ta có.

Đêm khuya đen kịt, tạm biệt Nữ Oa.

Buổi sáng ngày hôm sau tôi vẫn nằm trên giường chưa dậy, bà nội liền giục tôi mau xuống giường, bảo tôi mau mau đến trường, kêu tôi hôm nay đừng có mà trễ giờ, hôm qua tôi đã đến trạm xe rồi nhưng vẫn trễ giờ, sao có thể ngốc như vậy, thật sự không thèm để ý đến chuyện học hành chút nào cả, mấy ngày này về nhà ngay cả sách cũng không thèm đọc, tranh cũng không thèm vẽ.

Tôi biết bà lại sắp càm ràm tôi rồi, cũng hết cách, đành phải bò ra khỏi giường, sau khi rửa mặt súc miệng liền đến trạm xe. Mà bà nội lại sợ tôi trễ giờ, kiên quyết đưa tôi lên tận xe lửa mới chịu trở về.

Sau khi lên xe, người trong toa ai nấy đều đang làm việc của mình. Nhớ lại hồi trước, lần mà Liễu Long Đình dẫn tôi ngồi xe lửa, người trong toa ai cũng chết hết. Tôi bây giờ vẫn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý đó, nhưng mà bây giờ tất cả đã trở về ba năm trước, những người chết đi đều đã được sống lại rồi, bọn họ đã quên đi hết thảy sự việc xảy ra trước đó, bắt đầu lại từ đầu. Hoặc có lẽ đây là lí do mà U Quân lại quay ngược thời gian trở về ba năm trước. Bởi vì những người mang theo những kí ức đau khổ thì không thể sống thoải mái được, chỉ khi xóa đi hết thảy kí ức đó đi thì trật tự của Tam Giới mới có thể khôi phục lại bình thường, cũng sẽ không còn ai phải chìm đắm trong sự đau khổ nữa.

Nói như vậy, U Quân dường như thực sự muốn làm tốt bổn phận của một vị bá chủ, ít nhất còn tốt hơn cả lúc Thiên đế và Liễu Long Đình nhậm chức. Liễu Long Đình nhậm chức, anh ta chỉ muốn hủy diệt cả nhân loại, trở về thời đại của Yêu thần, còn Thiên đế, ông ta căn bản không quan tâm người trên thế giới này sống chết ra sao, ông ta chỉ muốn duy trì quyền lực và tín ngưỡng của mình. Mà U Quân, bất kể sau này sẽ ra sao, nhưng trong giờ phút này anh ta đã giúp mọi người quên đi đau khổ, thay đổi vận mệnh sau này của nhân gian. Ít nhất trước mắt, cách làm này của anh ta là đúng đắn.

Nếu U Quân có thể làm minh quân một đời, vậy thì cũng không hề gì, mặc kệ trắng đen ra sao, một Đế vương có thể giảm thiểu sự chết chóc, tạo ra một thế giới phồn hoa thì mới là một Quân chủ chân chính.

Sau khi đến trường, thời gian ở đây cũng trở về lại ba năm trước, khi tôi nhìn thấy Diêu Lê Na vẫn còn tươi tắn vui vẻ, trong lòng tôi bây giờ có chút cảm ơn U Quân, cảm ơn anh ta đã làm thời gian trở lại ba năm trước, khiến tôi không còn phải đối mặt với nhiều cái chết như vậy, trong lòng cũng không phải áy náy nhiều như vậy. Nếu như tôi thật sự có thể mãi mãi tiếp tục sống ở nhân gian thì tôi nghĩ đây là nguyện vọng lớn nhất trong đời mình.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa hết ở trường, tôi liền đi núi Trường Bạch tìm Liễu Liệt Vân và Kiều Nhi. Hiện tại trong người vẫn còn pháp lực nên đi đến núi Trường Bạch chỉ tốn có vài phút. Khi tôi đi đến trước cửa nhà của Liễu Liệt Vân, trước cửa nhà họ Liễu treo đầy hoa trắng, trong sân cũng bày tràng hoa và hai cỗ quan tài tối đen như mực.

Liễu Liệt Vân đang quỳ trước quan tài khóc thút thít, cô ấy cảm nhận được khí tức của tôi vì thế liền nhanh chóng quay đầu sang nhìn. Nhìn thấy tôi lúc này đang đứng trước cửa nhà, hai hàng lệ chảy xuống trong nháy mắt, căn bản không chờ tôi mở miệng liền trực tiếp đánh về phía tôi!

Liễu Liệt Vân tu hành mới có một ngàn mấy năm, căn bản không phải là đối thủ của tôi. Tôi liền trực tiếp đẩy luồng khí mà cô ấy đánh tới ra ngoài sân, mấy gốc cây lớn ngoài vườn ngay lập tức nổ tung, sức mạnh cực lớn.

Liễu Liệt Vân không chào đón tôi, tôi cũng không muốn tiếp tục ôm lấy những hiểu lầm của cô ta với tôi. Vì thế liền đem con bạch xà trên cổ tay ra, đồng thời đưa hồn phách Long Đằng vào trong quan tài. Sau đó mới nói với Liễu Liệt Vân: “Em đã đem mang em trai của chị đưa cho chị rồi, về phần sống hay chết là do họ tự chọn lựa, hết thảy đều không còn liên quan tới em nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.