Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 694: Chương 694: Thánh chỉ




Tôi đã không còn nhiều khí lực, vì vậy Liễu Long Đình muốn làm sao thì làm, chỉ là lúc cả hai chúng tôi đều bình tĩnh trở lại, tôi quay người nhìn Liễu Long Đình, anh ấy vẫn chưa ngủ, tiện thể tôi nói với anh: “Em biết anh làm như vậy là muốn tốt cho em, nhưng về sau anh không thể để cho em oan ức như vậy được, và cũng đừng để cho bản thân mình bị oan ức. Giống như anh đã nói, có chuyện gì thì hai chúng ta phải đồng lòng, chúng ta không thể chưa thương lượng với nhau đã gây nên những hiểu lầm như vậy.”

Tính đến thời điểm này tôi và Liễu Long Định đã bên nhau mấy năm rồi, tuy là những năm tháng chầm chậm trôi qua không tính là gì, nhưng mỗi một giây một phút tôi đều thật lòng, tôi hi vọng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Liễu Long Đình, cũng hi vọng có thể cùng anh ấy sống đến nghìn vạn tuổi.

Nghe tôi nói xong, Liễu Long Đình không tiếp lời, chỉ vươn tay ra ôm lấy tôi vào lòng và nói với tôi: “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, nhanh ngủ đi, ngày mai em còn phải làm lễ ban tước cho Phong Đô đại đế.”

Thời gian bây giờ không còn sớm, chỉ cần Liễu Long Đình ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không sợ bất cứ thứ gì, chỉ hy vọng chúng tôi có thể ở bên nhau thật lâu.

Vì để tiến hành lễ sắc phong cho Phong Đô đại đế, ngày hôm sau tôi đã dậy từ rất sớm, trang điểm xinh đẹp, mặc áo choàng dài và đội vương miện, Lạc Thần từ trên thiên giới xuống đón tôi đến núi Vân Hải. Sau khi Cô Hoạch Điểu nghe tin tôi sẽ đi làm lễ ban tước cho Phong Đồ đại đế liền đuổi theo tôi để hỏi chuyện của cậu ta, hỏi tôi đã giúp cậu ta hỏi chuyện Phong Đô đại đế hay chưa?

Nghe Cô Hoạch Điểu nhắc đến chuyện này, nếu tôi nhớ không nhầm lúc Phong Đô đại đế biến thành Liễu Long Đình, tôi đã hỏi Phong Đô đại đế, anh ta trả lời tôi bảo là đã lấy đi năng lực của Cô Hoạch Điểu, khả năng nghe trong lòng người khác đang nghĩ gì, khả năng này sẽ đem đến tai họa cho Cô Hoạch Điểu, vì vậy tôi nói lại những lời của Phong Đô đại đế nói cho Cô Hoạch Điểu nghe, nói với cậu ta nếu như cậu ta muốn lấy lại năng lực này, có thể đi tìm Phong Đô đại đế. Nhưng cậu ta có thể vì năng lực này mà chết đi, vì vậy tôi khuyên cậu ta tốt nhất nên suy nghĩ kỹ.

Nhưng mà sau khi tôi nói, cậu ta không hề suy nghĩ gì, lập tức nói với tôi: “Nếu như Phong Đô đại đế đồng ý đưa tôi, tôi đương nhiên sẽ đi lấy lại, tôi có một cái đầu, một mạng, cho dù chỉ còn đúng một mạng, tôi cũng có thể sống, không chết được đâu cô yên tâm.”

Phong Đô đại đế và Cô Hoạch Điểu có vài mặt duyên phận, đồng thời bây giờ Cô Hoạch Điểu còn là vật để cưỡi của tôi, nếu thật sự có tai hại gì xảy ra, e là Phong Đô đại đế cũng sẽ không để trong lòng. Nhìn thấy Cô Hoạch Điểu bộ dạng không tim không phổi, lần đầu tiên tôi hung dữ với cậu ta: “Vậy nếu như mấy cái mạng này của cậu đều chết hết thì sao? Không cho cậu đi lấy lại, cậu chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là được rồi, nếu như cậu chết rồi, Phượng Tố Thiên còn chưa tìm thấy, nếu sau này tôi phải đi xa để đánh nhau thì biết phải làm sao.”

Cô Hoạch Điểu thấy tôi không cho cậu ta đi lấy, nhất thời không vui vẻ gì, nói với tôi nếu như cậu ta không có kỹ năng, mỗi ngày trải qua giống như một năm, không biết trong lòng người khác đang nghĩ thì sống chẳng còn ý nghĩa gì. Dù sao thì cậu ta còn có tôi còn có Liễu Long Đình bảo vệ, nếu như tôi còn muốn giữ quan hệ tốt Phong Đô đại đế, Phong Đô đại đế cũng là nơi cậu ta dựa vào, chỉ cần nhìn vào hậu đài vững chắc của cậu ta thôi ai còn dám bắt nạt cậu ta!

Tuy nói như vậy, nhưng để phòng tránh điều xấu xảy ra, tôi nói không cho phép cậu ta đi lấy, cậu ta sẽ không được đi, nếu như cậu ta thực sự đi, quan hệ trước đây của chúng ta sẽ đoạt tuyệt.

Cô Hoạch Điểu ở bên cạnh tôi, là vì vị trí chủ của Tam giới, cậu ta làm tọa kỷ của chủ tam giới, dù sao mặt mày cũng sáng sủa, nếu cậu ta đi lấy kỹ năng thì tôi cũng không cần cậu ta nữa, cậu ta có lấy được kỹ năng cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Sau khi Cô Hoạch Điểu biết tôi không đồng ý, tức giận đi vào nhà họ Liễu, không đưa tôi đi đến núi Vân Hải.

Nhưng lần này tôi đến núi Vân Hải đã có Lạc Thần đưa đi, tôi cũng không cần Cô Hoạch Điểu đi cùng, còn về Liễu Long Đình, anh ấy bây giờ không còn là chính thần của thiên cung, vì vậy cũng không thể đi với tôi, nhưng Liễu Long Đình vẫn đưa tôi đến tận chân núi Vân Hải, đến khi tôi gặp các chúng thần mới rời đi.

Từ lúc bắt đầu tìm Ánh Nguyệt, tôi chưa từng chính thức gặp mặt qua các chúng thần như vậy. Hôm nay tôi nắm giữ một trọng trách lớn là sắc phong cho Phong Đô đại đế trở thành tiên quan trung tâm của thiên đình, một là muốn cho các chúng thần biết là Phong Đô đại đế đã trở thành tiên quan của thiên đình, hai là muốn làm quen với các chúng thần. Dù sao bây giờ người của tôi đều không ở trên thiên đình, đa số mọi chuyện đều do Lạc Thần với Long Nhi xử lý. Lần này Phong Đô đại đế bằng lòng quy phục thiên đình, đã chứng cho các chư vị thần linh kính trọng tôi có thừa. Khi tôi mặc một chiếc váy trung hoa đội vương miện xuất hiện trên đỉnh núi Vân Hải, tất cả các thần linh nhao nhao quỳ bái với tôi. Long Nhi dẫn theo chúng tiên ở Vân Hải đợi tôi nói bình thân xong, cậu ta lập tức chạy đến bên tôi, nhưng hôm nay là một ngày trọng đại, cậu ta cũng bị Lạc Thần dạy lễ nghi, không có vừa lên đã ôm lấy tôi, ngược lại gặp được tôi vô cùng vui, nước mắt cũng chực trào ra, giống như muốn nói gì đó với tôi, nhưng lại không nói được thành lời, sau đó đứng ra bên cạnh tôi, cùng tôi nhìn các chúng thần.

Tôi đoán là do Long Nhi đã quá nhớ tôi rồi, sau khi tôi xuống, vì Long Nhi còn quá nhỏ để học nhiều thứ như vậy, vì vậy mọi chuyện đều do Lạc Thần làm, cũng không tiếp xúc nhiều với Long Nhi. Nhìn thấy bộ dạng của Long Nhi, tôi bất chợt cảm thấy bản thân vô cùng thích trẻ con, cũng không tiện nói chuyện với Long Nhi. Sau đó tôi lấy ra ngọc khuê đang đặt vào trong tay Long Nhi, để Long Nhi cầm hộ tôi rồi tôi từ liễu thần đứng dậy, miệng đọc thần chú, một vòng sáng màu trắng đột nhiên từ dưới xuyên lên trên mặt đất của núi Vân Hải phóng thẳng lên bầu trời.

Đây là Phong Đô đại đế đã ở dưới địa ngục Vân Hải phản hồi lại lời nhắn của tôi, bởi vì anh ta không thể gặp ánh sáng, vì vậy chỉ còn cách thông qua năng lực thần pháp nói với chúng tôi anh ta đã sẵn sàng, ngay lúc ánh sáng thần đang chiếu khắp bầu trời, một con kỳ lân khổng lồ chạy từ ánh sáng thần chạy ra, và sau đó biến thành bộ dạng của Tiên Lăng, quỳ xuống trước mặt tôi, hô to: “Thiên Đế muôn vạn an khang, Phong Đô đại đế phái tôi đến lĩnh ý chỉ của Thiên Đế.”

Nhìn thấy Tiên Lăng cũng đang mặc hoa phục cho ngày trọng đại, khiến cho cô bé trông đẹp hơn ngày thường rất nhiều, chỉ là nghĩ đến pháp lực vô biên của Phong Đô đại đế thế mà lại không thể lên mặt đất, không thể lên thiên đình cũng như là Cửu Trọng Thiên khiến tôi có chút xót thương. Anh ta là thần tôn của âm ty, ở dưới âm ty đã mấy vạn năm, khiến anh ta hoàn toàn đoạn tuyệt với ánh sáng. Bây giờ nghĩ lại lúc anh ta mượn cơ thể của Liễu Long Đình, biểu cảm hưởng thụ ánh nắng, có lẽ đó là lần đầu tiên anh ta được nhìn thấy ánh nắng sau suốt mấy vạn năm. Có lẽ sẽ có cách nào đó có thể trị khỏi bệnh của Phong Đô đại đế, nếu như được trị khỏi dù sau này có bận gì đi chăng nữa cũng có thời gian đến phàm giới xem.

Đây là Tiên Lăng thay cho Phong Đô đại đế quỳ trước mặt tôi nhận lĩnh chỉ, thánh chỉ do Lạc Thần nghĩ ra đã sớm cho tôi xem trước, sau đó thay tôi tuyên bố: “Thiên phúc địa thái, tam giới bình an, phụng Thiên Đế chi mệnh, chiếu viết: Kể từ ngày hôm nay U Minh Phong Đô đại đế Phù Kinh Dương chính thức trở thành Trung ương U Minh đại đế, trưởng quản các lộ âm ty, lãnh thổ, trấn thủ toàn bộ địa ngục núi Vân Hải, ban cho mười vạn thiên binh, ngàn xe lăng la, trăm cung nữ tiên nga. Khâm thử!”

Lúc Lạc Thần đọc xong, tôi cảm thân bản thân mình có chút keo kiệt, Phong Đô đại đế không, không thể gọi là Phong Đô đại đế nữa, nên gọi tên Phù Kinh Dương của anh ta.

Phù Kinh Dương nhậm chức, tôi lại chỉ tặng anh ta có chút đồ, có nghĩa là thiên đình tôi keo kiệt sao?

“Thần thay U Minh đại đế lĩnh chi!” Tiên Lăng nói xong đi qua người tôi đến chỗ Lạc Thần lĩnh chỉ, nhưng khoảnh khắc tay Tiên Lăng sắp lĩnh chỉ, cả núi Vân Hải đột nhiên mây đen tứ phương kéo đến, những đám mây đen kia giống như nước đang sôi sục, da trời lấp mặt đất mãnh liệt xông đến toàn bộ thần minh chỗ chúng tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.