Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 761: Chương 761: Vây giết




Kể từ khi tôi trở về từ động Hoa Tư, chúng tôi đã sống rất yên bình trong những ngày này, mặc dù bây giờ sức khỏe của tôi không được tốt, nhưng tôi không thể luôn nằm trên giường. Hôm nay mặt trời chói chang, nắng len qua ô cửa sổ, nhìn thấy nắng thì lòng tôi ấm lại, có lẽ mặt trời này là thứ đẹp nhất trên đời.

Ánh Nguyệt và Liễu Kiều Nhi vào phòng tôi và nói với tôi rằng họ muốn ra ngoài chơi với họ không? Nhà của Hoàng Tam Nương chơi rất vui, động con cháu lắm, tôi không biết họ sinh ra như thế nào.

Bên ngoài trời nắng cũng vừa đẹp, tôi muốn ra ngoài phơi nắng, nên tôi bảo Liễu Kiều Nhi gọi Liễu Long Đình qua để nhờ anh ấy dìu tôi ra khỏi giường. Tôi muốn đi ra ngoài dạo.

Thấy tôi muốn đi ra ngoài, Liễu Kiều Nhi lập tức vui mừng chạy ra ngoài, sau khi thấy Liễu Kiều Nhi đã đi ra ngoài, Ánh Nguyệt tiến về phía tôi và hiểu chuyện lấy quần áo cho tôi. Bây giờ U Quân đi rồi nên cô bé đặt tất cả sự quan tâm của mình vào một mình tôi và mong muốn được ở bên tôi mỗi ngày. Đôi khi cô bé thức dậy vào nửa đêm và chạy về phòng của tôi để ngủ với tôi, vì sợ rằng tôi cũng sẽ giống như U Quân, ra đi đột ngột.

Nhìn thấy Liễu Kiều Nhi như thế này, tôi tự nhiên rất đau lòng, nhưng mà không còn cách nào khác, khi ở với U Quân hay với tôi thì cũng đều oan ức cho cô bé.

Liễu Long Đình nghe Liễu Kiều Nhi nói rằng tôi muốn ra ngoài đi dạo thì anh ấy vội vàng chạy đến. Với sự giúp đỡ của Ánh Nguyệt, tôi đã mặc xong quần áo. Khi Liễu Long Đình bước đến giường của tôi, tôi đưa tay về phía anh ấy kêu anh đỡ tôi dậy, nhưng mà lúc này Liễu Long Đình chỉ nhìn tôi, không nắm tay tôi mà cười với tôi, khom lưng xoay người rồi nói với tôi: “Có anh ở đây mà em còn cần phải đi?”

Bây giờ Liễu Long Đình thực sự không bận tâm chút nào về việc mấy ngày trước anh ấy nghi ngờ rằng tôi có tình cảm với U Quân. Anh ấy sẽ như một người bình thường mà ôm tôi đi ra ngoài, sau đó đặt tôi dưới gốc cây hoa trong sân. Anh ấy yêu cầu tôi nằm xuống ghế và anh ấy đi làm cho tôi một số đồ ăn nhẹ và trà trái cây, nói xong thì còn yêu cầu Liễu Kiều Nhi và Ánh Nguyệt chơi với tôi.

Nhìn thấy Liễu Long Đình ra lệnh cho mình Liễu Kiều Nhi ngay lập tức nhăn mặt sau lưng Liễu Long Đình, rên rỉ: “Anh ba của em thật không biết xấu hổ, khi chị Tiểu Bạch đến đây thì anh ấy đối xử với bọn em như người hầu vậy đó.”

Nói xong thì cô bé nhìn tôi, vẻ giận dữ trên mặt cô bé dịu đi, rồi cô bé nói với tôi: “Tuy rằng em cũng rất thích chị Tiểu Bạch.”

Nói xong thì cô bé lại giúp Ánh Nguyệt mang một tấm chăn mỏng đắp lên người tôi, rồi bắt đầu nói với tôi: “Chị Tiểu Bạch, tại sao thầy của em không chiều chuộng em như anh ba của em đã làm với chị? Thầy của em rất nghiêm khắc với em, ngay khi em thân cận với thầy thì thầy đã nói với em rằng em chưa trưởng thành nên không thể làm càn như vậy với thầy. Em cũng đã sáu mươi tuổi rồi, nếu như em là con người thì em sẽ là một bà già.”

Nghe Liễu Kiều Nhi phỉ nhổ Hư, tôi liền mắng cô bé là đồ ngu ngốc, cô bé thật sự là sống trong phúc mà không biết hưởng. Nếu mối quan hệ của tôi với Liễu Long Đình chỉ đơn giản không ràng buộc như cô bé và Hư thì tôi sẵn sàng giảm một nửa tuổi thọ của mình.

“Mọi mối quan hệ đều không thể hoàn hảo mười phần được. Chỉ cần chúng ta bao dung, thấu hiểu nhau sâu sắc, coi trọng nhau hơn thì sẽ không có quá nhiều phiền phức. Thầy của em đối với em cũng tốt lắm, nhưng mà em vẫn còn trẻ như vậy, nếu anh ta động lòng thì anh ta đúng là không bằng cầm thú.”

Mặc dù Liễu Kiều Nhi đã chủ động phàn nàn với tôi, thế nhưng khi tôi nói về từ cầm thú thì cô bé đã sửa lại cho tôi, nói rằng thầy của cô bé không phải là cầm thú. Nói xong thì cô bé liếc nhìn Ánh Nguyệt cũng đang nằm trên đùi tôi phơi nắng rồi nói: “Ánh Nguyệt, đợi đến khi con có người con thích thì con sẽ đi đây đi đó cả ngày với cô sao?”

Ánh Nguyệt đã chơi với Liễu Kiều Nhi lâu rồi nên cô bé cũng có thể phân biệt tình yêu là gì. Nhưng mà khi Ánh Nguyệt nghe Liễu Kiều Nhi nói điều này thì cô bé ôm lấy chân tôi và vùi mặt vào đầu tôi chặt hơn rồi trả lời Liễu Kiều Nhi: “Con không có thích bất kỳ ai, con chỉ muốn ở bên ba mẹ con mãi mãi.”

Trước khi có U Quân thì Ánh Nguyệt đã cố ý để lấy lòng Liễu Long Đình. Bây giờ U Quân không còn ở đây nữa thì cô bé nhớ U Quân mỗi ngày, và cô bé không có tâm trạng tốt với Liễu Long Đình. Mà Liễu Long Đình cũng sẽ không cố ý lấy lòng Ánh Nguyệt.

Điều này khiến tôi vô cùng lo lắng.

“Ba người các người đang tán gẫu cái gì đó.” Một tiếng lanh lảnh giống như tiếng chim kêu từ cái cây trên đầu truyền xuống, vừa lúc ngẩng đầu nhìn trên cây thì đã thấy một đống gì đó trắng ẩm ướt rụng xuống trên mặt tôi, tôi đưa tay ra và chạm vào nó, hóa ra là phân chim.

Tôi mẹ nó!

“Cô Hoạch Điểu, cậu mau xuống cho tôi!”

Tôi lập tức hét về phía cái cây, con chim biết nói này tôi chỉ nhìn thấy một con, nó là Cô hoạch điểu. Khi Cô Hoạch Điểu nghe thấy tôi gọi cậu ta thì cậu ta đưa cái đầu nhỏ màu đen nhìn vào mặt tôi, đôi mắt như tên trộm bất ngờ mở to. Sau đó nó bay xuống khỏi cành cây, đứng trên chiếc ghế bên cạnh tôi và xin lỗi tôi: “A, tôi xin lỗi, tôi đã đi nhầm chỗ. Tôi vốn là muốn đi vệ sinh và bay xuống để gặp cô, không ngờ lại đi vào khuôn mặt cô, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Sau đó, cậu ta nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Liễu Kiều Nhi và Ánh Nguyệt, nói với hai đứa trẻ: “Đi lấy khăn lau mau lên, hai người còn đứng ở đây làm gì? Mặt Hi Nhi của tôi toàn là phân chim nhớp nháp đây này, đi mau, nếu không sẽ không kịp lau đi lúc hôn Liễu Long Đình thì miệng toàn phân!”

Tôi luôn trong trạng thái không nên lời với Cô Hoạch Điểu, bảo cậu ta đừng hung dữ với con gái tôi và Liễu Kiều Nhi. Sau khi tôi nói xong thì tôi bảo với Liễu Kiều Nhi và Ánh Nguyệt giúp tôi đi lấy khăn ướt.

Liễu Kiều Nhi chỉ muốn nổi giận với Cô Hoạch Điểu, nhưng sau khi nghe những gì tôi nói với cô bé thì cô bé gật đầu và kéo Ánh Nguyệt bảo Ánh Nguyệt đừng để ý đến con chim cách này rồi cầm tay nhau bỏ đi.

“Không phải là cậu đã đi rồi sao? Sao lại trở về?” Tôi bất mãn hỏi Cô Hoạch điểu.

Khi thấy tôi hỏi cậu ta như vậy thì cậu ta lập tức nhảy lên người tôi và trả lời: “Tôi nghe có người nói rằng cô đã ngã bệnh, vì vậy tôi muốn đến thăm chủ nhân của tôi, có chuyện gì vậy, vẫn chưa hết bệnh à.”

Vừa nói, cậu ta vừa nhảy tới nhảy lui trên người tôi, nhìn vào cơ thể tôi rồi nói với tôi: “Thật ra, ngay cả khi vừa rồi tôi không nghe thấy tiếng lòng của cô, nhưng tôi cũng biết cô đang nghĩ gì. Có phải là cô đang lo lắng mối quan tâm của Liễu Long Đình và Ánh Nguyệt không? Tôi nói với cô này, cô cứ từ bỏ đi, Liễu Long Đình và con gái cô đó, họ có thể tốt hay không thì phụ thuộc vào ý trời thôi. Dù sao thì con gái của cô được nuôi dưỡng bởi U Quân và cô bé trưởng thành sớm nên tự nhiên không thể quên được sự chăm sóc của U Quân dành cho mình. Còn Liễu Long Đình thì thực sự đã dành hết tình yêu cho cô nên không còn chỗ cho người khác nữa, ngay cả khi anh ta muốn có con với cô thì điều đó cũng chỉ là thêm một món đồ để ràng buộc cô với anh ta mà thôi. Chưa kể Ánh Nguyệt là do U Quân nuôi dưỡng, nên đối với anh ta mà nói thì có Ánh Nguyệt hay không có cũng không có gì khác biệt. Một ngày nào đó cô mà không muốn Ánh Nguyệt nữa thì anh ta cũng không phản đối chút nào. Anh ta là một động vật máu lạnh, cô còn mong đợi điều gì ở anh ta nữa chứ.”

Tôi đương nhiên biết Liễu Long Đình không có nhiều tình cảm với Ánh Nguyệt, bây giờ Cô Hoạch Điểu lại nhắc nhở tôi một lần nữa khiến tôi cảm thấy có chút phiền phức, bảo cậu ta nên đi đâu thì đi, đừng làm phiền tôi.

“Hừ, cô thực sự không nhớ tôi chút nào, thiệt thòi cho tôi mỗi ngày đều nhớ đến cô, luôn hỏi xem có tin tức xấu nào về cô không. Tôi đã vì cô làm nhiều như vậy mà cũng chẳng có lợi ích gì, đồ Nữ Hi đáng chết, cô và Liễu Long Đình là cùng một loại đạo đức, không hề nhớ đến lòng tốt của người khác.

Thấy Cô Hoạch Điểu nói điều này với tôi, tôi hỏi ngược lại: “Tốt lắm, nếu ở bên ngoài cậu đã hỏi thăm tin tức về tôi thì cậu nói xem, cậu đã hỏi được chuyện nào liên quan đến tôi chưa?”

“Có nhiều lắm.” Cô Hoạch Điểu khinh khỉnh nói với tôi, nhưng khi cậu ta nói xong thì đột nhiên nhảy đến trước mặt tôi: “Không có bao nhiêu điều tốt, tôi nói những điều xấu thì cô cũng phải chịu đựng.”

“Nói đi, tôi còn có cái gì không chịu nổi nữa chứ.”

Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, tôi cảm thấy trên đời này không có thứ gì khiến tôi sợ cả.

“Vậy thì tôi nói, không biết là ai đã rò rỉ tin tức máu thịt của cô có thể làm tăng nhanh tu vi và pháp lực, hơn nữa còn có thể một bước thành tiên nên hiện tại đám yêu ma to nhỏ bên ngoài đã liên minh tìm cô ở khắp mọi nơi và muốn ăn thịt cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.