Tô Hàm về tới nhà tâm trạng đột nhiên không tốt. Anh chăm điếu thuốc và rót cho mình một ly rượu. Ngồi vắt chéo chân trên ghế. Anh tự hỏi cảm giác của mình là ra sao? Kể từ khi gặp Lạc Y ở quán bar hôm ấy cũng là lúc đôi mắt anh luôn tìm hình bóng của cô. Anh nhắm mắt nghĩ lại về những lúc hai người bên nhau, những lúc cô nằm trong vòng tay anh, những lúc ân ái khoái lạt đến lạ kì và nhớ lại cảnh tượng cô mặc chiếc váy cưới đen ấy. Có lần anh nhìn bản thiết kế chiếc váy ấy được đặt tên “ Quá Khứ “ . Anh có thể biết sơ về mối quan hệ của cô và gã đàn ông Ngạ Sanh kia.
Nếu chiếc váy ấy là tượng trưng cho quá khứ vậy chắc rằng trong quá khứ kia cô đẹp biết bao nhiêu.. đẹp từ những tổn thương, những vết máu in hằn lên tim. Anh nghĩ tới khoảng thời gian trước đây của cô không hề có anh trong đó. Lực đạo nơi bàn tay bóp chặt làm chiếc ly thủy tinh kia vỡ thành từng mảnh..
Anh giật mình.. đưa tay nhuốm máu lên lồng ngực của mình, nhắm mắt lại.
- Có phải mày đang yêu không? Có phải mày đã yêu Lạc Y hay không? Mày không thể...
Anh vô lực dựa mình vào ghế.
- Lạc Y...
Sau những ngày mưa lạnh lẽo cuối cùng thì cũng có thể thấy những tia nắng ấm áp. Lạc Y tiến tới bàn làm việc thì thấy một áp phích và một mẫu giấy với tách cà phê thơm nức lòng. Lạc Y nhìn lời nhắn trên mẫu giấy.
“ Chúc mừng em, Lạc Y. “ _ ký tên: Ngạn Quân.
Cầm ly cà phê nhấp một ngụm nhỏ tay, bỏ mẫu giấy nhắn cô cầm tờ áp phích lên.
- Khụ... Khụ.. Cái gì thế này.
Hình ảnh cô trong bộ váy cưới màu đen cùng Tô Hàm trong bộ comple vừa mắt. Tay cô đưa lên chỉnh nơ, Tô Hàm nhìn cô môi mỉm cười. Nhìn hai người như một cặp vợ chồng hạnh phúc. Lạc Y nghĩ:
“ Không ngờ, khi ấy mình lại cười vui vẻ như thế “
Cô định rút điện thoại gửi cho Tô Hàm xem. Thì đột nhiên cánh cửa phòng của cô bật tung ra. Thiên Nha sòng sọc xông vào ngay phía sau là có vài đồng nghiệp cản ngăn cô.
- Lạc Y.. Tôi không ngờ cô lại trơ trẽn tới mức đó.
Lạc Y nhíu mày.
- Tôi không hiểu?
- Cô không hiểu hay cố tình không hiểu? Kể từ khi Ngạ Sanh gặp lại cô, anh ấy đã bắt đầu lạnh nhạt với tôi. Và bây giờ, anh ấy nói muốn hủy hôn..
Thiên Nha mất đi lí trí gào thét lên. Lạc Y cũng không ngờ, Ngạ Sanh lại một lần nữa bỏ rơi người yêu. Cô mỉm cười khinh bỉ. Nụ cười ấy lọt vào mắt Thiên Nha, như đổ thêm dầu vào lửa. Bất ngờ Thiên Nha xông tới.
CHÁT...! Âm thanh vang lên, mọi người đều che miệng há hốc nhìn Thiên Nha đánh Lạc Y. Bàn tay phải của Thiên Nha còn run rẩy, cô thực sự đã dùng hết sức. Lạc Y vì không nghĩ tới cô ta có thể ra tay đánh người nên không chút mảy may phòng bị liền hưởng trọn cú tát. Má trái của Lạc Y đỏ lên..
Mọi người không dám thở mạnh. Với tính cách của Lạc Y thì chắc hẳn sẽ đáp trả lại vài cái tát. Lạc Y cụp mi xuống, hít thở đều.
- Cút ngay.. khi tôi còn có thể bình tĩnh.
Thiên Nha hơi sợ sệt lùi về phía sau nhưng nghĩ tới việc Ngạ Sanh muốn hủy hôn cô lại điên tiết, tay phải tiếp tục giơ lên chuẩn bị giáng xuống thì đã bị nắm giật ngược lại, theo đà Thiên Nha ngã nhào ra phía sau.
- Cô làm gì thế?
Ngạ Sanh tức giận nhìn chằm chằm vào Thiên Nha. Thiên Nha nước mắt tuôn trào lăn dài chỉ tay nào Lạc Y.
- Anh là vì cô ta... cô ta đã câu dẫn anh đúng không?? Nên anh mới như vậy mà hủy hôn.
Ngạ Sanh nhìn Lạc Y đôi mắt trống rỗng.. lòng anh đau nhói.
- Anh không còn yêu em nữa Thiên Nha. Ngày trước anh và Lạc Y đã yêu nhau cũng thề non hẹn biển. Nhưng vì em, vì chút cảm nắng bất chợt đã làm điều có lỗi với cô ấy.. Cô ấy đã rất..
Lời chưa kịp nói hết, Ngạ Sanh đã lãnh trọn cú đấm bất ngờ, miệng rướm máu. Ngạ Sanh quay qua nhìn thủ phạm, chưa kịp nói lời nào đã bị thêm một cú đấm mạnh đến nỗi phải ngã nhào xuống sàn.
- Đồ Khốn Nạn!
Tô Hàm tiến tới nâng mặt của Lạc Y lên, đôi mắt vô hồn phủ tầng lớp sương mờ. Lạc Y cứ im lặng như thế nhìn anh. Má trái đã sưng lên một mảnh, miệng mấp máy gọi tên Anh.
- Tô Hàm, em..
- Đừng nói!
Tô Hàm đau đớn cởi áo khoát của chính mình phủ lên người Lạc Y rồi ôm chặt cô vào lòng. Gân xanh anh nổi lên quay lại nhìn một đống rác rưởi kia.
- Thiên Nha, cô chính thức bị đuổi ra khỏi đây.. Công ty của tôi không đủ sức để chứa lệnh bà như cô.
Thiên Nha bất ngờ tiến tới nắm lấy tay Tô Hàm.
- Tại sao?? Em không làm gì sai, là Lạc Y câu dẫn chồng sắp c..
- Câm miệng, cô hỏi tại sao? Được, tại vì tôi là Chủ Tịch.. có quyền muốn đuổi ai là đuổi. Cútttt..... !
Tô Hàm hất tay làm Thiên Nha loạng choạng lùi về phía sau. Ngạ Sanh lau lau vết máu của mình nhìn thẳng vào Tô Hàm rồi lại nhìn Lạc Y.
- Y, anh xin lỗi. Hôm sau sẽ giải thích với em.
Ngạ Sanh quay người mạnh bạo kéo Thiên Nha đi khỏi công ty. Vừa đúng lúc Ngạn Quân trở về sau khi gặp đối tác. Ngạn Quân nhận được cuộc gọi liền tức tốc chạy về thì đã thấy một mảnh hỗn độn.
- Mọi người về làm việc đi.. đừng đứng ở đây nữa.
Tô Hàm nhìn thấy Ngạn Quân đã trở về. Liền ẵm Lạc Y trong tay.
- Ngạn Ngạn. Chuyện còn lại giải quyết dùm tớ.
- Được.
Lạc Y nằm trong lòng của Tô Hàm, miệng cắn chặt đến bật máu. Cô đủ mạnh mẽ để đáp trả lại Thiên Nha.. nhưng cô lại vô lực với nỗi đau của mình. Tại sao họ lại có thể xé toạt vết thương của cô. Cô nhắm chặt.. nước mắt lăn dài. Tô Hàm cảm nhận được cô đang run rẩy nức nở từng hơi. Chân hơi khựng lại rồi nhanh chóng leo lên xe. Tô Hàm vẫn để Lạc Y nằm trong người mình, tay vô thức nắm chặt nhấn ga chạy đi.
Tô Hàm dẫn Lạc Y đến một cánh đồng xanh bất tận. Anh ẵm cô ra giữa cánh đồng. Cả hai đều im lặng. Chỉ có tiếng gío lay động xào xạc, chốc chốc lại có âm thanh nói chuyện của những người nông thôn. Gió lộng đến cỡ nào cũng khồn thể thổi bay vệt máu trong tim cô. Sau một hồi bình tâm, Lạc Y ngẩn đầu đôi mắt sưng tấy nhìn xung quanh. Hít hít cái mũi.
- Tô Hàm, đây là đâu.
Tô Hàm vuốt mái tóc dài của cô, lau nước mắt còn động lại trên má.
- Đây là vùng nông thôn, anh lớn lên từ đây. Mỗi lúc buồn hay có chuyện khó xử anh đều ra đây ngồi.
- Thật xin lỗi..
- Em không có lỗi.
- Không hiểu tại sao lúc đó em không tránh né.
Tô Hàm vuốt ve trên đầu cô.
- Ừ, anh hiểu mà.
Trời đã bắt đầu sẩm tối, tiếng động côn trùng đã bắt đầu lên tiếng. Nhưng Lạc y và Tô Hàm vẫn chưa có ý định trở về. Tô Hàm đã mua một túp lều và vài món ăn có sẵn. Dựng lều tại giữa cánh đồng này. Cứ như vậy anh và cô ở bên nhau cả đêm. Không ân ái, không dục vọng chỉ có sự đồng cảm và.. một chút rung động nơi con tim.
Sáng hôm sau Tô Hàm chở Lạc Y về nhà.
- Em hôm nay nghỉ đi, ở nhà dưỡng sức mai lại đi làm.
- Cảm ơn anh. Tạm biệt.
Tô Hàm gật đầu rồi lái xe đến công ty. Anh quả thật đang có rất nhiều việc. Xe Tô Hàm vừa khuất bóng thì Ngạ Sanh cũng vừa vặn đến trước cửa nhà cô. Lạc Y thấy bóng dáng ấy nhíu mày thật sâu. Chuyện gì cũng phải giải quyết, trốn tránh không phải là tính cách của cô.
- Y Y.. Em ổn không?
- Anh đến đây làm gì?? Tôi và anh đã chấm dứt từ lâu.
- Y Y, cho anh một cơ hội có được hay không?
Ngạ Sanh tiến tới gần, Lạc Y lại thụt về sau vài bước.
- Tôi cảnh cáo anh. Nếu anh còn dám đến gần tôi. Đừng trách tôi sao không nể tình.
Ngạ Sanh khựng người. Anh biết cô có vài động tác thủ thân đủ để quật ngã anh. Lạc Y nhanh chóng đi vào nhà đóng sập cửa lại, mặc cho gã đàn ông khốn kiếp kia gào thét bên ngoài. Cô tiến tới bàn trang điểm nhìn khuôn mặt của mình xuýt xoa.
- Còn đâu khuôn mặt khả ái của mình.... Thiên Nha, lần này tôi bỏ qua. Chỉ hy vọng lần sau cô đừng tái phạm.
Cô tiến vào toilet làm sạch sẽ bản thân. Khóc cũng đã khóc, lại có Tô Hàm an ủi tinh thần của cô đã trở lại bình thường. Vết thương lòng cũng dần dần lành lại. Nghĩ tới cảnh đêm qua ngủ yên trong lòng Tô Hàm, Lạc Y vô thức mỉm cười. Vừa tắm, vừa hát bản tình ca.
Tô Hàm ngồi trong phòng làm việc, tay xoa xoa huyệt thái dương của mình. Anh lấy chìa khóa mở hộc tủ bên cạnh, lấy ra một khung hình đã cũ kỹ. Trong tấm hình anh cùng với một người con gái, hành động thân thiết miệng cười tươi, anh còn lén hôn cô ấy. Anh vuốt ve khuôn mặt trong tấm hình kia.
- Mộng Kha... tim anh đã rung động trước cô ấy. Thật xin lỗi, anh sẽ cố gắng... Kha, em có tha thứ cho anh không.
Tô Hàm mệt mỏi, thở dài một hơi. Trái tim anh trĩu nặng, anh đứng dậy nhìn ra bên ngoài thông qua lớp kính bóng hình Lạc Y tồn tại trong tâm trí của anh.
- Y, anh yêu em.. Nhưng Mộng Kha cũng vì anh.. anh không thể phụ cô ấy. Y, em có hiểu hay không? ....
Lạc Y soi mình trong gương. Hôm nay đã phải đi làm lại cô thật không muốn nhìn thấy bộ dạng hiện giờ.
- Chậc, vẫn còn sưng..
Điện thoại vang lên điệu nhạc.
- alo, Ngạn Quân... đợi em chút sẽ ra ngay.
Lạc Y lấy chiếc áo khoát và túi xách chạy nhanh ra cửa. Ngạn Quân đột ngột tới nhà cô.
- Sao anh lại đến đây?
Ngạn Quân mỉm cười.
- Tiện đường đến đón em đi làm luôn. Em đã ăn sáng chưa?
Lạc y xoa xoa bụng cũng mình, ngượng ngùng. Ngạn Quân hiểu ý, bật cười.
- Mời tiểu thư lên xe, tại hạ tình nguyện cùng cô dùng bữa sáng.
Cả hai nhìn nhau rồi bật cười sảng khoái. Ngạn Quân dẫn cô đến một nhà hàng sang trọng. Ngạn Quân nhường cô gọi món ăn, Lạc Y cũng không khách sáo.
- Mặt em đã đỡ chưa?
- Cũng đã bớt sưng rồi anh. Thật xin lỗi vì chuyện đã xảy ra.
- Em không có lỗi.
Vừa nói Ngạn Quân vừa gắp đồ ăn bỏ vào chén Lạc Y. Cô gật đầu cảm ơn anh.
- Em.. Hôm qua..
Lạc Y ngẩn nhìn chờ anh hỏi nốt câu. Ngạn Quân nghĩ gì lại thôi không hỏi nữa. Chăm chú dùng bữa của mình. Lạc Y cũng không hỏi, im lặng mà ăn. Cô cũng không muốn nhắc lại chuyện đã qua.
Sau khi cả hai dùng xong bữa liền đến công ty. Lạc Y chuẩn bị vào phòng thì Ngạn Quân nắm tay cô lại, rồi vội buông ra.
- Ừm, Trưa nay cùng ăn cơm được không?
Lạc Y cười cười.
- Mọi khi em với anh vẫn ăn chung cơ mà? Anh hôm nay bị làm sao thế? Thật khác ngày thường.
Ngạn Quân lắc đầu rồi hối cô mau vào phòng làm việc. Nhìn cô khuất sau cánh cửa, thở dài một hơi.
“ Lạc Y, liệu bây giờ có trễ quá không? Chỉ hy vọng rằng anh có thể chữa lành vết thương, em sẽ chấp nhận tình cảm của anh. “ _ Ngạn Quân nghĩ thầm.
Lạc Y bước vào thì thấy mọi người xúm lại mà an ủi Thiên Nha, nhìn sang hộp đồ cá nhân của cô ta. Lạc Y mới nhớ lại hình như Tô Hàm có nói sẽ đuổi cô ta.. không ngờ laii nhanh như vậy. Mọi người sợ sệt nhìn Lạc Y, lại nhìn thấy một bên má vẫn chưa hết sưng chỉ biết nhìn nhau rồi thở dài.. Thiên Nha thấy Lạc Y lại khóc to hơn nữa.
- Đều là do cô ta.. vì cô ta mà anh Sanh bỏ rơi mình. Vì cô ta mà Chủ Tịch đuổi mình, cô ta đã dụ dỗ họ...
Tia mắt Lạc Y hướng về phía Thiên Nha, lạnh lẽo.. sắc bén.
- Miệng lưỡi chua ngoa.. có cần tôi phải dạy dỗ không?
Thiên Nha nghĩ Lạc Y mạnh ngoài trong yếu, nếu không cái tát hôm qua Lạc Y sẽ không để yên như vậy. Nghĩ tới đây, Thiên Nha mạnh dạn hơn tiến gần đến Lạc Y, ngẩng mặt thách thức.
- Cô có gan đó không?
CHÁT... ! Một cái tát trời giáng xuống thẳng mặt Thiên Nha. Miệng rách vết máu cũng rỉ ra. Thiên Nha ôm lấy mặt không nghĩ tới Lạc Y lại có thể ra tay với mình, liền giơ tay đáp trả.
CHÁT... ! Lạc Y nắm chặt lấy tay Thiên Nha, tay còn lại tiếp tục hướng bên kia mà hạ xuống.
- Cô đừng nghĩ cái tát hôm qua tôi không đáp trả là hôm nay tôi sẽ nhịn.
Thiên Nha ôm hai má của mình vừa chạy vừa khóc thút thít. Lạc Y tâm ý phiền loạn.. tâm trạng xuống cấp nặng nề. Cô bật máy tính lướt vài trang web xem các ý tưởng để lên mẫu mới cho tháng tới. Màn hình xuất hiện khung chat.
“ Hôm nay chờ anh. “ _ Tô Hàm
Cô mỉm cười lướt bàn phím.
“ Được “
Cô dựa người vào ghế, khẽ lắc lư, tập trung vào công việc của mình. Môi bất chợt nhếch lên.
Tô Hàm mở cửa xe cho Lạc Y. Tự động thắt dây an toàn cho cô, cô hơi gượng gạo.
- Mình đi đâu sao?
Tô Hàm gật đầu mắt vẫn nhìn về phía trước.
- Anh cho em nghĩ ngơi ba ngày.
- Để làm gì?
Anh cười cười quay sang vuốt cằm của cô.
- Để đi du lịch cùng anh.
- Lạm dụng chức quyền.
Lạc Y bĩu môi rồi nhìn ra bên ngoài. Lén lút cười thầm.. hành động này lọt vào mắt Tô Hàm.
Anh dẫn cô đến một hòn đảo nhỏ, vì nơi đây không được phát triển cho lắm nên rất ít người tới đây du lịch. Như hôm nay trên bãi biển này, chỉ có túp lều của hai người.
Lạc Y đôn thêm củi vào đống lửa đỏ ấm áp, tiếng sóng vỗ rì rào, gió thổi mát lạnh. Cô đưa tay xoa xoa vai của mình.
- Kẻo cảm lạnh.
Tô Hàm khoát lên cho cô chiếc mền nhỏ rồi ngồi xuống cạnh cô. Cô mỉm cười san sẻ cho anh một chút. Cả hai người đều ngồi co ro trong chiếc mền ấm áp.
- Anh là Chủ Tịch mà rãnh rỗi như vậy sao?
- Tất nhiên là không. Nhưng anh muốn cùng em đi du lịch.
Ánh lửa đỏ hắt lên mặt cô, bập bùng.. Tô Hàm như đắm chìm trong cô. Nâng cằm của cô áp môi mình. Một nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp. Lạc Y choàng tay qua người anh đáp trả. Cả hai chìm đắm vào thế giới riêng của mình.
Anh đưa tay vào vạt áo của cô, hơi ấm lan tỏa khắp người. Làm vài động tác đơn giản kích thích cả người cô. Anh kéo cô ngồi lên thân mình. Hạ thân của anh và cô ma sát lấy nhau. Dịch thủy tuôn ra ướt cả lớp vải. Cô đỏ mặt.
- Anh không thể đợi..
Tô Hàm lấy tấm mền phủ trên đùi của hai người, Lạc Y ngồi lên trên mặt đối mặt nhìn Anh. Tô Hàm thò tay vào trong giải phóng vật đang muốn nổ tung kia, đồng thời chạm vào huyệt động của cô, vén chiếc quần sịp qua một bên hướng tới mà đâm vào. Lạc Y co rúm người, kẹp chặt lấy anh. Vì quá trình khởi động khá vội vã, bên trong cô vẫn chưa tiết dịch, anh khó khăn vỗ vỗ vào mông cô.
- Y, thả lỏng... thả lỏng.
Cô gật đầu, hạ thân bắt đầu luận động. Anh ôm chặt lấy cô cùng nhau va chạm. Quả thật làm tình ở bãi biển không người càng làm cho con người ta thêm phấn khít. Tiếng nhóp nhép, da thịt lâu lâu lại vang lên.. âm thanh nho nhỏ nhưng kích tình. Bỗng có ánh đèn rọi thẳng vào hai người. Bác bảo vệ chỉ nhìn thấy Lạc Y đang khó khăn, hơi thở hối hả ngồi trên Tô Hàm, anh vỗ vỗ nhẹ lên vai của cô.
- Cô ấy bị làm sao thế? Trông không được khỏe.
Tô Hàm cố ý đâm sâu vào người cô. Lạc y run run, bị phát hiện nên huyệt động co rút lại kẹp chặt lấy anh.
- Ừm, cô ấy hơi mệt bác ạ, nghỉ một chút sẽ khỏe...
Lạc Y hừ hừ trong cổ họng, không dám phát ra một chút âm thanh nào. Người thỉnh thoảng lại nẩy mạnh lên, run rẩy bất thường. Bác bảo vệ gật đầu rồi đi kiểm tra nơi khác.
- Anh.. vô sỉ.
Tô Hàm bật cười sảng khoái, nâng cằm cô lên từ từ tiến sát vào. Bên trên hai người quấn quýt, Hạ thân lại tiếp tục va chạm. Thân thể hai người dính chặt lấy nhau. Một đêm kích tình cứ thế trôi qua.
Anh dậy từ rất sớm, chuẩn bị một bàn ăn trên bãi biển. Lạc Y vẫn còn say giấc nồng.. Tô Hàm đi vào trong lều đánh thức cô dậy.
- Y, dậy mau..
Cô trở mình rồi trùm mền quay người cô trong ngủ tiếp.
- Một... Hai...
- Anh có đếm tới một trăm em cũng không dậy.
- ... Ba
Tô Hàm giật lấy mền của cô rồi nhanh chóng ngồi lên cô mà thọt lét. Giọng cười của cô vang vọng cả bãi biển kèm theo lời xin tha tội.. Kết quả thì.. cô cũng phải đi ra và yên vị trên bàn ăn do anh chuẩn bị.
- Chậc, không ngờ anh chuẩn bị chu đáo quá.. có cả bàn ăn, lại còn thịnh soạn như thế này.
Anh nhìn cô rồi hất cằm về phía đằng xa. Cô nhìn theo, nheo mắt lại thì thấy dòng chữ.
“ Cho Thuê Vật Dụng “
Cô gật gù xem như đã hiểu. Cùng anh ăn xong bữa sáng. Cả hai cùng nhau đi dạo chợ.. không khí ồn ào tấp nập, âm thanh rao bán vang vọng khắp cả một khu. Lạc Y kéo tay anh đến quầy tóc giả. Lựa cho anh một bộ tóc mà cô cho rằng dễ nhìn. Tô Hàm xua tay liên tục lại bị cô ép buộc đành phải y lệnh nghe theo.
- Ha..Ha.. Ha... Đẹp gái lắm.. à hảo soái ca nha.
Tô Hàm nhăn mày, Lạc Y thích thú lấy điện thoại chụp lén anh. Rồi đến gần anh.
- Hàm, nhìn vào đây.
Cô cười thật tươi, nháy mắt. Anh làm mắt lé liếc nhìn cô. Lạc Y nhấn nút chụp, lưu lại khoảnh khắc hiếm có này. Cô như đứa trẻ được cho một món đồ chơi yêu thích, kéo anh từ gian hàng này đến gian hàng khác. Cho đến khi mặt trừa chiếu thẳng lên đỉnh đầu, cô mới chịu cho anh nghỉ ngơi.
Tô Hàm đưa cho cô một chai nước ướp lạnh đã mở nắp sẵn.
- Uống đi em.
Lạc Y nhận lấy ngụm một hơi nhưng vừa nhìn thấy anh thì... cô phụt nước ra bắn hết lên mặt anh.
- ...
- ...
- Anh quả thực không cần tắm..
Cô vừa bật cười vừa nhanh tay lau cho anh.
- Thật xin lỗi... mặt của anh.. Ha..Ha
Tô Hàm nhíu mày lấy điện thoại ra soi thì quả thật không biết là vì lí do gì mà trên mép miệng của anh lại có một vệt đen dài. Anh nhìn lại bàn tay của mình thì ôi thôi.. cũng hiểu là vì đâu.
- Không được cười..
Tô Hàm dùng tay dính lọ nghẹ quẹt vào mặt của cô rồi quay lưng chạy thật nhanh.
- Tô Hàm.. đứng lại đó cho emmm.
Dưới ánh nắng chói chang của bầu trời. Nụ cười của cô và anh sáng rực..
Lạc Y tựa đầu vào vai anh. Cô biết trái tim mình đã một lần nữa lại rung động.. nhưng cô chỉ sợ có một ngày.. Cô không muốn.
- Mai về rồi. Ngủ sớm đi em.
- Anh đã từng yêu chưa?
Tô Hàm dừng động tác vuốt ve mái tóc của cô, hạ bàn tay xuống mắt nhìn vào đống lửa bập bùng.
- Ừ, đã từng...
Lạc Y im lặng. Hai con người - Hai vết sẹo nơi trái tim.
- Em không tin vào tình yêu.
- Kể từ lần đó, Anh không còn biết yêu ai.
Cô khẽ phì cười. Ai mà lại không biết yêu cơ chứ. Chỉ là trốn tránh mà thôi.
- Cho nên, Y à.. Chúng mình sẽ cứ như thế này, đừng yêu ai.. và cũng đừng yêu nhau có được không?
- Được..
Cô biết và cũng hiểu những gì anh nghĩ. Anh cũng vậy, sẽ không có gì chắc chắn rằng anh sẽ đem lại hạnh phúc cho cô, không làm cô tổn thương.. Cô cũng vậy.. cô không dám một lần nữa đặt niềm tin vào ai. Đôi khi có những mối quan hệ không rõ ràng lại mang tới cảm giác hạnh phúc cho chúng ta.
Ngạn Quân tựa người vào chiếc xe của mình, tay đút vào túi quần mắt dáo diếc tìm kiếm bóng dáng của ai đó trong sân bay. Từ xa, cô gái với thân hình quyến rũ, gương mặt không tì vết kéo chiếc vali cộc cạch phía sau. Ngạn Quân vẫy vẫy tay.
- Phía này..
Cô gái mỉm cười hướng về phía anh. Gỡ chiếc mắt kính mát của mình xuống.
- Lâu không gặp, Ngạn Quân.
Ngạn Quân mỉm cười.
- Suýt chút nữa anh không nhận ra em. Lên xe đi.
Cô gật đầu rồi ngồi yên vị lên xe.
- Ngạn Quân, Hàm.. không đến sao?
Ngạn Quân hơi bối rối, tránh né ánh mắt của cô.
- Hàm chưa biết em về.. chẳng phải em muốn tạo bất ngờ cho cậu ấy sao?
- Phải, anh xem.. em thật đãng trí mà..
Ngạn Quân và cô đều bật cười sảng khoái, chân nhấn ga đưa cô về khách sạn.
- Em muốn về nhà Tô Hàm.
- À,.. Tô Hàm hiện tại không có ở đây.
- Không sao, em có chìa khóa.
Cô giơ chìa khóa lắc lư trước mặt anh, chìa khóa này cô không để nó lìa xa mình một phút nào.
- Tô Hàm.. đã không còn ở chỗ đó nữa rồi. Mộng Dung.
Mộng Dung ngẩn người, không lẽ anh đã quên.. đã có thể đứng dậy rồi sao? Ngạn Quân nhìn người em gái song sinh của Mộng Kha, lòng bất chợt dâng lên cảm giác lo lắng cho Lạc Y.
“ Hàm, nếu cậu vì người con gái khác làm tổn thương Lạc Y.. thì tôi nhất định sẽ cướp lại cô ấy. “
Bất giác tay nắm chặt vô lăng, chân nhấn ga chạy vút trong đêm. Mộng Dung ngắm nhìn người đàn ông trong chiếc điện thoại.
“ Hàm, lúc trước em vì chị Kha nên đã đánh mất anh. Bây giờ chị Kha không còn bên anh nữa.. em sẽ thay chị ở bên cạnh, chăm lo yêu thương anh. Hàm... nếu lúc trước không phải chị Kha xen vào thì anh đã là của em.. “
Lời của Béo: xin chào mọi người, thật cảm ơn vì đã ủng hộ và đọc tác phẩm của Béo. Để tác phẩm được hay hơn và tốt nhất. Tiến trình chap mới sẽ lâu hơn. Không có thời gian cụ thể.
Mọi người đã đọc tác phẩm xin cho Béo ý kiến từ đầu đến cuối. Để Béo cải thiện.. nâng cao tay nghề để đem tác phẩm hay nhất có thể nha.