Ông ta chưa kịp phản ứng gì, thì một tình huống đặc biệt xảy ra, làm không khí như đảo lộn cả. Ngay lúc đó có một chiếc bóng đỏ chói từ đầu đến chân, phóng vọt ra từ trong nhà. Mọi người nhìn kỹ bỗng giật mình. Sao lại là cô dâu? Mà cô dâu lại chẳng đội mũ phụng có rèm che mặt. Cô dâu lạ hoắc có nét mặt khá thanh tú, không trang điểm. Trên lưng cô ta lại có một chiếc bị to, có vẻ rất nặng. Đám phụ dâu, bà mai, gia đinh… thì đuổi theo phía sau, họ vừa chạy vừa hét:- Bắt cô ta lại! Giữ cô ta lại! Đó không phải là cô dâu mà là một kẻ trộm!Và kẻ trộm kia đúng là Tiểu Yến Tử cô ta đang tả xung hữu đột, vừa chống trả vừa chạy. Tình cờ chạy về phía Lương Đại Nhân và… Ầm!… Tiểu Yến Tử đã húc ngã vị quan này. Cảnh hỗn loạn càng hỗn loạn hơn. Khách tham dự đổ xô đến, rồi tiếng la hét… Tử Vy và Kim Tỏa đứng ngẩn ra. Nhưng cảnh trước mặt cũng khá nực cười. Cô dâu áo đỏ, bị đẫy trên lưng, nhảy tới nhảy lui, đám đông thì rượt theo như chơi trò cút bắt. Đuổi mãi mà bắt không được. Xem ra kẻ trộm cũng là kẻ biết nghề. Lương Đại Nhân vừa ngồi dậy lại bị đụng ngã xuống, ông bực dọc hét:- Chuyện gì kỳ cục thế này?Bà mai vừa chạy theo cô dâu, vừa hét:- Cô dâu mất tích rồi! Cái cô này không phải cô dâu. Không phải tiểu thư nhà họ Trình, mà là kẻ cắp! Hãy bắt giữ cô ta lại!Cả phòng nghẹt khách. Chỉ đứng nhìn, đứng hét. Lương Đại Nhân thấy vậy kêu lên: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn- Cái gì? Cô dâu mất rồi ư? Làm gì có chuyện đó? Tại sao để cô dâu đi mất?Bà mai đứng lại:- Dạ, cũng không biết nữa. Tôi vừa bước vào phòng, thấy kẻ trộm mặc áo cô dâu đang gom lấy đồ đạc, nó đã lấy hết đồ quí giá bỏ vào bị đãy sau lưng, và phóng ra ngoài.Lương Đại Nhân hét toáng lên:- Người đâu! Hãy mau bắt tên trộm cho ta!Đám gia đinh được lệnh chạy ùa vào, gậy gộc trên tay. Tiểu Yến Tử như một chú khỉ nhảy từ hướng này sang hướng khác, đột phá vòng vây mà vẫn không thoát được. Người lại đông quá. Bao đãy trên lưng cột miệng không chặt, nên đồ đạc trong ấy mỗi lần Tiểu Yến Tử nhảy là rơi vãi tứ tung. Đám thực khách có cơ hội chen nhặt. Thế là khung cảnh càng thêm hỗn loạn.Tiểu Yến Tử nhảy đến đâu còn nhặt châu báu trong đãy ném đến đấy, để cản đường đám gia đinh và hù dọa:- Các ngươi tránh ra, đến gần là ta không nhân nhượng đâu! Hãy lo nhặt nữ trang đi.Tiểu Yến Tử nói, Lương Đại Nhân bực tức:- Cô dâu chắc chắn là đã bị con ăn trộm này bắt cóc. Bây đâu, hãy bắt giữ nó lại, tra khảo chắc chắn sẽ ra ngay! Đứa nào bắt được có thưởng!Đám gia đinh được lệnh của chủ lại xông tới, hai bên đánh nhau. Tay trộm nữ này hình như cũng biết võ nghệ nên tránh đòn rất linh hoạt, đôi lúc còn đánh trả. Nhưng rồi vì cái bao trên vai nặng quá, mà bọn gia đinh càng lúc càng đông nên Tiểu Yến Tử yếu thế dần. Thấy tình hình càng lúc càng bất tiện, Yến Tử quyết định ngay, thế là vừa cởi chiếc bị trên lưng xuống, mở ra ném tung tất cả, nữ trang vàng bạc ra bốn hướng rồi nói lớn:- Các người hãy xem này, trong nhà tay Lương tham quan này, cái già cũng có. Mà tất cả đều là vật vơ vét của nhân dân. Vậy mọi người cứ nhặt lấy đi, ai nhặt được thứ gì là của người đó. Hãy nhặt đi, nhặt đi! Đừng để hắn ta góp nhặt được!Đám khách đến dự tiệc, nhìn thấy vàng bạc châu báu tung tóe khắp nơi, không ai không động lòng tham, lúc dầu còn ngại, sau mạnh ai nấy nhặt, còn giành giựt nhau nữa, khung cảnh càng hỗn loạn.Tiểu Yến Tử thừa cơ chạy về phía Tử Vy và Kim Tỏa. Vy và Kim Tỏa chẳng có chút cảm tình gì với Lương Đại Nhân, nên cố ý đứng che, để Tiểu Yến Tử phá cửa sổ chạy thoát ra ngoài, mất dạng.Thấy kẻ trộm đã chạy trốn, Lương Đại Nhân nổi cơn thịnh nộ, dậm chân hét:- Phản rồi! Phản rồi! Giữa trời đất này sao có chuyện hoang đường thế này? Toàn lũ ăn hại? Bây đâu? Còn đứng đó làm gì? Phải đuổi theo bắt cho được tên trộm đó cho ta chứ!Đám đông trong phòng vẫn hỗn loạn. Người lo nhặt người sợ liên lụy đẩy nhau bỏ đi, chỉ có kẻ có bổn phận là đuổi theo Yến Tử. Tử Vy thừa cơ này nắm tay Kim Tỏa cũng bỏ ra ngoài.Ra khỏi cổng nhà họ Lương, Tử Vy và Kim Tỏa không hiểu sao lại thấy lòng phơi phơi, mặc dù việc không thành. Tử Vy nói:- Trong cõi đời này cái gì cũng có thể xảy ra cả, chuyện xảy ra trong lễ cưới hôm nay, ta chưa thấy bao giờ!- Cái tay ăn trộm nữ kia quả là to gan, tiếc là võ công không thâm hậu lắm, nên phải bỏ về tay không, tiếc thật! Tiếc thật!- Về tay không còn đỡ, chỉ sợ sau này bị tóm lại đó mới là khổ!Giữa lúc đó trên đường có tiếng vó ngựa dồn dập. Hình như quan binh nhà Lương phủ đang đuổi theo Tiểu Yến Tử. Một tay quan nói to:- Bà con bá tánh hãy tránh ra! Tránh ra! Đừng cản đường để bọn ta bắt trộm. Ở đây có ai trông thấy một cô gái mặc áo đỏ không? Nếu ai thấy mà không chỉ hay chứa chấp khi bắt được sẽ mang tội đồng lõa. Biết chưa? Ai biết nói đi!Đám đông đi dường chỉ biết lắc đầu, rồi lảng tránh đi nơi khác. Mấy tay lính xuống ngựa tiến tới Tử Vy và Kim Tỏa, nhìn mặt rồi khoát tay:- Bọn ngươi đi đi, đứng đây cản đường làm gì? Không đi thì đứng sang một bên!Tử Vy và Kim Tỏa vội bước tránh lên lề, trên lề có một cái giỏ bội cao. Vy đang đứng tần ngần chợt có cảm giác ai đó đang kéo lấy vạt áo mình, nàng giật mình quay lại nhìn, và suýt kêu lên thành tiếng. Thì ra, tay trộm nữ ban nãy đang trốn trong giỏ! Tiểu Yến Tử cũng đang ngẩng đầu lên nhìn Tử Vy. Cái đôi mắt to đen kia rất sáng. Vy nhìn lại và bất giác thiện cảm ngay.Trong khi đám quan quân đang tiếp tục lục soát. Tử Vy thấy họ đến gần, vội lanh trí ngồi lên giỏ bội, rồi mở quạt ra quạt, như người đang đứng hóng mát ngoài đường. Đội quân đến gần hai thầy trò Tử Vy dọ xét rồi lại bỏ đi. Đợi cho tất cả đám quan binh đi mất. Tử Vy mới đứng dậy nói:- Nào bọn họ đi cả rồi, ra đi!Tiểu Yến Tử đứng dậy, vừa vò đầu vừ lẩm bẩm:- Hôm nay xúi quẩy quá! Để cho người ta ngồi trên đầu nãy giờ, chẳng xui cũng thành xui!Kim Tỏa bất bình nói- Hừ! Chẳng biết điều tí nào cả! Nếu bọn ta xấu không che chắn cho ngươi, thì chắc gì ngươi đã toàn mạng với đám quan binh kia chứ?Tiểu Yến Tử đứng thẳng, chấp hai tay lại giễu cơt:- Vâng, Tiểu Yến Tử này trong một ngày, được các ngươi cứu mạng những hai lần, nếu không biết ơn thì quá bậy. Vậy thì cảm ơn hai cô. Được rồi chứ?Tiểu Yến Tử? Tức là con chim én nhỏ. Cái tên hay thật! Tử Vy tò mò hỏi:- Thế sao ngươi lại nhận ra bọn ta là gái chứ?Tiểu Yến Tử cười nói- Lúc nãy ở lại tại Lương phủ, vừa nhìn là ta biết hai người là gái ngay. Nếu không, tại sao ta cười với ngươi? Nhưng ta khuyên các ngươi, đừng có giả trai nữa với nước da trắng thế này, các người có mặc thế nào cũng đâu có giống con trai? Lần sau nếu có muốn hóa trang, trai tráng hay ông lão, bà cụ, cứ nhờ ta, ta có tay nghề hết biết. Thôi, hẹn gặp lại khi khác nhé! Bây giờ ta phải đi đây. Chào!Tiểu Yến Tử vừa nói, vừa vội cởi bộ áo cô dâu ra, cuộn lại thành một gói rồi khoát tay chào thầy trò Tử Vy định bỏ đi. Vy tò mò:- Này khoan đã, hãy nói cho ta biết, ngươi đã đem cô dâu người ta giấu nơi nào rồi?Tiểu Yến Tử cười:- Chuyện này xin miễn tiết lộ, hãy miễn thứ cho!- Ngươi bắt cóc cô dâu, trộm cắp tiền của, còn khuấy động cả đám cưới, khiến cho chuyện cưới hỏi của nhà Lương phủ bất thành, như vậy không phải là quá đáng ư? Chẳng lẽ ngươi chẳng biết là đã gây họa lớn? Đã phạm pháp, rất dễ bị ngồi tù?- Tôi mà làm chuyện phạm pháp à? Các người có lầm lẫn không? Chẳng qua Tiểu Yến Tử này “giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha” thôi. Tôi đã vì nghĩa mà hành động cứu người đó, vậy thì làm gì phạm pháp? Có phạm pháp chăng là hai cha con nhà họ Lương kia…Tiểu Yến Tử phùng mang trợn mắt biện minh, rồi nhìn cái mặt ngơ ngác của Vy cô ta như hiểu ra, hạ thấp giọng:- À!… Chắc hai người là người ở nơi khác mới đến đây, phải không?Tử Vy gật đầu, Tiểu Yến Tử nói:- Vậy thì không thể trách các ngươi được. Mấy ngươi đâu biết cha con nhà họ Lương kia họ nào có phải người đàng hoàng, quang minh chính đại. Họ thấy con gái người ta xinh đẹp, là bất chấp cái chuyện người ta đã đính hôn hay chưa, đồng ý hay không đồng ý, cứ nằng nặc đòi cưới mà phải cưới cho bằng được. Ép nhà họ Trình phải gả ngay.- Làm sao ngươi biết được chuyện đó?- Chuyện này quả là có sự trùng hợp lạ lùng. Tối hôm qua, trong một phút cao hứng, ta đảo qua nhà họ Trình định kiếm một mẻ nhỏ, không ngờ khi đến đấy, lại gặp chuyện tày trời. Ngươi biết gì không? Ta gặp cô dâu đang đưa đầu vào dây thòng lọng, muốn treo cổ, nên ta phải ra tay cứu sống và cái cô Trình tiểu thơ kia mới vừa khóc vừa kể cho ta biết sự việc. Đấy ngươi xem, gặp chuyện như vậy Tiểu Yến Tử này không cứu người sao được?Tử Vy kinh ngạc:- Có chuyện như vậy ư?- Ta gạt ngươi để làm gì chứ? Còn bây giờ ta đi được chưa?- Thế bây giờ Trình cô nương kia ở đâu?Tiểu Yến Tử nhìn quanh, thấy chẳng có ai để ý đến câu chuyện của hai người, mới hạ thấp giọng tiếp:- Cô ấy đã bỏ đi rồi, đi ngày đi đêm, để thoát đến chỗ an toàn với người yêu rồi.Vy có vẻ lo lắng:- Liệu cô ta có thoát được không? Nhà họ Lương chắc chắn sẽ nghi ngờ. Như vậy sẽ không buông tha, nhà họ Trình rồi sẽ gặp rắc rối!Tiểu Yến Tử nói ra vẻ đắc ý:- Chính vì vậy mà bọn này mới sắp xếp. Giờ này ở nhà họ Trình chắc chắn là đang kiện Lương phủ. Họ đòi phải đi tìm con gái cho họ. Tóm lại lẽ phải đang ở phía nhà họ Trình. Họ có thể đổ cho là Lương phủ đã thủ tiêu con gái họ, được chứ?Tử Vy lắc đầu:- Ngươi đúng là làm chuyện tày trời. Ngươi không sợ liên lụy ư?- Sợ à? Chuyện bắt tôi đâu có dễ? Mấy người xem thường tôi quá. Tiểu Yến Tử đây từng nổi tiếng là vô hình, thoắt ẩn thoắt hiện nên chẳng sợ ai, mà cũng chẳng ai giữ được ta đâu.Kim Tỏa cười:- Giờ chẳng có ai ở đây nên mặc tình mi muốn thổi phồng thế nào mà chẳng được? Đúng không?Tiểu Yến Tử cười theo, Tử Vy nhìn Tiểu Yến Tử, cô có đôi mắt dài, mày sậm, trông ra cũng khí phách. Cô ta lại có nụ cười rất ngọt, với hàm răng trắng đều. Vy không ngờ rằng một nữ đạo tặc mà cũng xinh đẹp như thế, nên sinh ra cảm tình.Trong khi đó Tiểu Yến Tử cũng ngắm Tử Vy. Những người thiếu nữ con nhà khuê các hẳn đại loại như thế này. Mặc áo giả trai mà vẫn hết sức lôi cuốn, và cứ thế hai người nhìn nhau. Cảm tình nhau. Nhưng Tiểu Yến Tử chẳng còn thời giờ nữa. Quanh quân họ đang lùng sục truy nã, phải tìm chỗ lánh nạn ngay, nên Tiểu Yến Tử liếc nhanh xuống gói áo cô dâu cười nói:- Cũng may là còn được bộ áo đắt giá này, chắc bán cũng được vài quan tiền, không phải về không. Thôi tạm biệt nhé!Và Tiểu Yến Tử không chần chừ, quay người đi ngay. Tử Vy nhìn theo, lạ lùng. Cái con người mà trước đây chưa bao giờ Tử Vy gặp. Sao họ lại sống một cách vô tư, tự tin như vậy? Mặc dù cuộc sống lúc nào cũng cận kề nguy hiểm? Bất giác Tử Vy thấy khâm phục Tiểu Yến Tử ngay.Tử Vy đâu biết là sự gặp mặt đó giữa hai người như cái duyên tiền định, vì Tiểu Yến Tử sau đó đã đóng một vai trò quan trọng trong quãng đời còn lại của nàng, Tiểu Yến Tử và Tử Vy. Hai người đến từ hai thế giới khác nhau, hai giai cấp khác nhau nhưng định mệnh lại trớ trêu cứ cột chặt hai người. Phải chăng đó là ý trời, để cho bao chuyện lỡ khóc lỡ cười xảy ra kế tiếp.