- Con đã học tiếng Hoa rồi, sao không sử dụng tiếng Hoa.Trại Á bây giờ mới sử dụng tiếng Hoa:- Cái cô Hoàn Châu cách cách này, sao lại ngã ở đây? Nói chuyện còn phải quỳ nữa, phải chăng vì lùn hơn mọi người?Tiểu Yến Tử nghe vậy, tức khí:- Chưa hẳn là ngươi cao hơn ta, muốn đo thử không?Vua Càn Long lắc đầu, trừng mắt với Tiểu Yến Tử:- Tiểu Yến Tử, hãy lui ra, không được vô lễ.Và quay qua Ba Lạc Bình nói:- Nào đi thôi, mời đi theo hướng này.Và cả đoàn người tiếp tục đi vào cung, chỉ có Tiểu Yến Tử vẫn bất bình đứng đó, nhìn theo.Từ khi đoàn Tây Tạng sang mọi người đều bận rộn, vua ít đến Thấu Phương Trai, mà cả Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái đều ít khi rỗi rảnh. Lúc này Tiểu Yến Tử rất buồn, cứ ngồi nhớ lại những ngày “Cải trang tuần du” đầy kỷ niệm.Riêng về cô nàng Trại Á, có nhiều nhận xét khác nhau. Tiểu Yến Tử khó chịu nhất:- Cái con bé Trại Á cách cách đấy, tướng thì nhỏ xíu mà cứ tưởng mình to tát lắm. Ngồi trên kiệu hoa phải tám người khiêng, hách dịch chẳng coi ai ra gì. Thấy Hoàng thượng lại không quỳ, rồi gặp mặt ta cũng vác hất, còn bày đặt xí xô xí xào bằng tiếng Tạng nữa chứ? Thấy mà phát ghét.Tiểu Đặng Tử nghe thế trợn mắt:- Hay là cô ta niệm thần chú để đánh bùa mê đấy!Tiểu Trác Tử thắc mắc:- Thế cô ta nói xí xô xí xào tung lung xèng gì vậy? Cách cách hiểu không?- Đâu biết. Nhưng hẳn không phải là niệm thần chú, mà nói tiếng Tạng, ý chê bai chuyện ta quỳ chứ không dám đứng. Sự việc đó làm ta xấu hổ chết được cũng đồng là cách cách, mà người ta oai phong lẫm liệt, còn ta lại “lép vế” càng nghĩ mà càng tức được.Ngay lúc đó, Nhĩ Thái từ ngoài vào với thông tin mới.- Ta đến báo cho mọi người biết. Bọn Tây Tạng sang đây có mang theo tám võ sĩ. Họ định thử tài bọn ta, vì vậy ngày mai sẽ có một cuộc tỉ thí lớn. Tôi, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang sẽ bận rộn vô cùng. Hoàng thượng còn nói, những cuộc tỉ thí thế này, chắc chắn là Tiểu Yến Tử cũng thích xem. Nên chừa cho ba chiếc ghế trống cho Tiểu Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa cùng dự.Kim Tỏa nghe vậy sung sướng ra mặt:- Cả tôi cũng được xem nữa à?Tiểu Yến Tử thì thích chí ném khăn tay lên cao, mồm bắt chước cô gái Tây Tạng nói tiếng Tạng:- Ha ha! Ha ha! Ma mi ma mi cu lu cu lu lung tung xèng!Nhĩ Thái ngạc nhiên:- Cô nói gì tôi chẳng hiểu?- Tiếng Tây Tạng đấy, có nghĩa là ngày mai này các ngươi sẽ bị đòn trầy da tróc vảy hết trơn!Hôm tỉ thí xảy ra, khung cảnh võ trường vô cùng náo nhiệt. Người đến xem đông nghẹt cả.Vua Càn Long, Hoàng hậu, Lệnh Phi, các Phi tần và đại thần đều có mặt để chứng kiến trận đấu. Dĩ nhiên trong đám khách dự có cả Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái có điều họ phải ngồi xa vua, Ba Lạc Bình và Trại Á hơn. Điều đó làm Tiểu Yến Tử bất bình ganh tị.Cách cách Trại Á vừa lanh lợi hồn nhiên ngồi phía dưới mà cứ hét động viên phe Tây Tạng.- Lô Ka… Tặng hắn một quả đấm! Đạp mạnh đó! Ha ly ha la ma mi mi da! Nhanh lên!Trong võ trường, lúc đó Trại Oai và gã có tên Kô La đang giao đấu, Trại Oai sử dụng sợi dây xích sắt dài, còn Kô La dùng quả trùy lớn nối dây xích cầm tay.Quả trùy có sức tung rất lớn, mỗi lần chạm vào sợi dây của Trại Oai là nhá lửa… sức bật cũng cao. Tiểu Yến Tử thấy Trại Á cổ động đội nhà nhiệt tình như vậy, cũng nóng mũi, nên đứng bật dậy hét:- Trại Oai! Hãy cố lên! Cố lên! Ngươi là cao thủ nội cung. Dũng mãnh vô địch, đừng để thua hắn, cố lên! Nhắm thẳng vào đầu xích quả trùy mà đánh, giật mạnh! Cẩn thận đấy!Trại Á thấy Tiểu Yến Tử to mồm, cũng đứng dậy động viên đội nhà:- Lô Ka! Quyết tâm chiến thắng! Chiến thắng! Ha ly ha la ma mi da!Tiểu Yến Tử bắt loa bằng tay, bắt chước:- Trại Oai! Ha li ha la ma mi da! Hãy đánh hắn cho tơi tả. Đừng lịch sự khách sáo gì hết! Để tụi nó biết tay!Vua, Hoàng hậu và chúng thần thấy hai cô cách cách hai nước cổ vũ đội nhà một cách cuồng nhiệt như vậy, phải lắc đầu, lo theo dõi tiếng động viên, mà quên cả xem thi đấu.Trại Á chẳng bao giờ chịu kém, nhại lại cả câu cổ động của Tiểu Yến Tử:- Lô Ka! Đánh cho hắn tơi tả đi! Đừng khách sáo!Tiểu Yến Tử không vừa nhại lại giọng Tạng:- Trại Oai! Ha li ha la ma mi da! Ha li ha la ma mi da!Rồi không hẹn mà gặp, Tiểu Yến Tử và Trại Á quay lại quắc mắt nhìn nhau, xong tiếp tục quay qua cổ động gà mình:- Lô Ka! Dũng sĩ hạng nhất! Đánh đâu thắng đó. Vô địch!- Trại Oai! Dũng sĩ thượng hạng! Không địch thủ!Giữa lúc cả hai cố gắng cổ động, thì không may một phút sơ sót. Trại Oai bị sút tay, bay mất vũ khí. Trại Á thấy vậy, mừng rờ giậm chân hét to.- Ô! Vậy là chúng ta thắng rồi! Thắng rồi!Tiểu Yến Tử thất vọng vô cùng, may là lúc đó, cuộc chiến tạm dừng. Trại Oai và Kô La được thay thế bởi hai võ sĩ khác. Trại Quảng và một võ sĩ Tạng, trận này đấu vật.Tiểu Yến Tử quên ngay nỗi cụt hứng ban nãy, lại lớn tiếng động viên:- Trại Quảng, cố lên! Vật ngã hắn ngay cú đầu đi, đừng khoan nhượng gì cả! Phải giữ sỉ diện cho nhà!Trại Á nào chịu thua, dùng tiếng Tạng lẫn tiếng Hán:- Quá Biên Soái! Đừng khách khí, nỗ lực lên, nỗ lực. Ha li ha la!- Trại Quảng! Phải nhanh nhẹn lên, sử dụng cả khinh công để hạ gục hắn sớm!Trại Quảng nghe nhắc, sực nhớ ra, vội trổ khinh công vờn quanh địch thủ. Gã đô vật người Tạng chụp mấy lần chỉ chộp khoảng không, loạng choạng suýt ngã. Tiểu Yến Tử đắc ý:- Đúng đấy! Trại Quảng! Phải vờn hắn mệt rồi ra tay. Ngươi thật vĩ đại!Trại Á tức lý, vừa giậm chân vừa động viên:- Võ sĩ Tây Tạng vô địch!- Võ sĩ người Mãn mới vô địch chứ?Hai người gần như cãi nhau. Lúc đó dưới võ trường Trại Quảng đã chụp được đối phương nâng lên ném xuống, võ sĩ Tây Tạng nằm bẹp luôn, vậy là Trại Quảng đã thắng.Tiểu Yến Tử đắc chí quay qua Trại Á:- Các ngươi thua rồi! Thua rồi!Trại Á sa sầm nét mặt, quay lại hét:- Lang kha!Anh chàng tên Lang Kha nhảy ngay vào đấu trường, tay không tấc sắt. Bên Đại Thanh có cao thủ Cao Viễn nhảy ra ứng chiến, Tiểu Yến Tử và Trại Á tiếp tục cổ võ. Nhưng không ngờ tay Lang Kha này võ công quá cao cường, Cao Viễn không phải là địch thủ chỉ mấy hiệp là bị loại ngay ra khỏi trận. Một cao thủ Đại Thanh khác vào thay, nhưng không ngờ cũng không phải là địch thủ của Lang Kha nên chẳng mấy chốc cũng bị loại, điều đó làm vua Càn Long không vui, trong khi Trại Á lại nhảy lên, liên tục hét:- Lang Kha vạn tuế! Lang Kha chiến thắng! Lang Kha Ha ly ha la!Tiểu Yến Tử giận run, hét toáng lên:- Cao thủ người Mãn đâu? Còn chờ gì mà không ra đấu nữa chứ?Có một người trên khán đài bay xuống, mọi người nhìn kỹ reo hò. Thì ra là Nhĩ Khang. Tiểu Yến Tử hét to nhất.- Nhĩ Khang vĩ đại! Nhĩ Khang vô địch, biểu diễn tài nghệ cho họ lé mắt chơi.Nhĩ Khang và Lang Kha đã xáp vào nhau. Hai người đều có võ công cao cường nên trận đấu diễn ra vô cùng sôi nổi. Khiến mọi người căng thẳng theo dõi.Nhĩ Khang kết hợp khinh công và võ thuật, lúc dùng quyền, lúc phi thân, vì vậy khi xuất hiện trước mặt đối thủ, khi xuất hiện phía sau lưng tung quyền. Vì vậy Lang Kha phải xoay chuyển thật linh hoạt mới né được đòn. Tử Vy, Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa là người cổ vũ cho Khang mạnh nhất!- Nhĩ Khang cố lên!- Nhĩ Khang thiếu gia, phải chiến thắng nhé!Tiểu Yến Tử thì “nhắc bài”:- Nhĩ Khang, sử dụng liên hoàn cước đi, phát huy tài nghệ của huynh để họ thấy chứ?Trại Á quýnh lên, dùng tiếng Tạng nhắc Lang Kha liên tục. Nhưng cuối cùng rồi Lang Kha cũng bị bại dưới tay Nhĩ Khang.Tiểu Yến Tử sướng muốn phát điên lên, đưa hai tay lên trời, hét:- Vậy mới phải chứ, thế mới gọi là cao thủ chứ?Trại Á nghe vậy đỏ mặt, quay đầu lại hét:- Ban Cửu đâu!Anh chàng có tên Ban Cửu dạ một tiếng rồi nhảy ra. Địch thủ của hắn vẫn là Nhĩ Khang. Tưởng đây là một cao thủ vượt trội, nhưng chỉ trao đổi mấy chiêu, Nhĩ Khang đã tìm được yếu điểm của đối thủ, nhờ vậy chỉ mấy hiệp, Nhĩ Khang cũng đánh bại được.Võ công của các võ sĩ người Tạng chiêu quyền gần như giống nhau. Vì vậy sau khi giao đấu với hai ba người Nhĩ Khang đã có thể tự tin xuất quyền. Phải nói Nhĩ Khang cao thủ lại thông minh, nên lần lượt chế ngự được hết. Vua và chúng thần thấy vậy rất hả dạ. Ba Lạc Bình và Trại Á cách cách đương nhiên không vui khi Nhĩ Khang hạ đến tay võ sĩ Tạng cuối cùng. Ba Lạc Bình đã đứng dậy cười gượng nói.- Hay lắm! Cao thủ đại nội của Hoàng thượng quả là siêu quần! Bọn thần xin chịu thua! Xin bái phục.Nhưng Trại Á không chịu:- Không được! Chúng ta còn người chưa đấu cơ mà!Rồi chẳng nói thêm, phi thân xuống ngay đấu trường. Sự xuất hiện của Trại Á khiến mọi người ngạc nhiên, kể cả vua. Tiểu Yến Tử thấy vậy cũng nóng mũi đứng dậy, định tham gia nếu không có Nhĩ Thái ngồi gần đó ngăn lại, thì cũng đã có mặt ở đấu trường.- Nào ngồi lại đi Yến Tử. Gấp gì, hãy bình tĩnh xem xem quyền cước của Trại Á thế nào hãy tính.Nhĩ Khang khi thấy Trại Á phóng xuống, lịch sự chùng tay. Bởi vì dù gì đối phương cũng là cách cách, lại là con gái nên vòng tay lại nói:- Thần Phước Nhĩ Khang, không dám cùng cách cách thi đấu. Vì vậy xem như cuộc đấu quyền kết thúc tại đây nhé.Nhưng Nhĩ Khang chưa dứt lời, thì Trại Á đã lấy trong người ra một ngọn roi bằng vàng và nhanh chóng bổ mạnh về phía Nhĩ Khang. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/comNhĩ Khang giật mình nhún người định né, nhưng đường roi nhanh quá, nên tránh không kịp, thế là bị đuôi roi quét một đường trên mặt rướm máu.Tử Vy, Kim Tỏa, Tiểu Yến Tử kêu lên. Nhưng Nhĩ Khang chưa kịp đứng vững, thì những đường roi tiếp theo của Trại Á đã quét đến, Nhĩ Thái thấy vậy hét:- Đừng khách khí nữa, phải trổ tài thôi. Bằng không no đòn đấy!Tiểu Yến Tử cũng hét:- Nhĩ Khang, huynh làm sao vậy? Thấy gái đẹp là sợ không dám đụng đến ư? Nịnh vừa phải thôi huynh à.Bấy giờ Nhĩ Khang trúng đòn cũng bắt đầu nổi nóng, lại bị mọi người ngồi quanh đấu trường la hét, nên không nể tình nữa, trổ tài nhập thân ý muốn đoạt lấy ngọn roi thôi. Nhưng chuyện đó đâu có dễ dàng. Võ nghệ Trại Á cũng cao cường, múa roi như lụa gió cũng khó lọt.Vậy là hai người quần nhau, chẳng ai chịu thua ai. Cuộc chiến là những màn phô diễn võ thuật cao độ lạ mắt, khiến người người hết lòng khen ngợi.Tử Vy, Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa, vua, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ lúc đó mới giật mình, không ngờ cô gái ốm yếu kia lại múa roi giỏi và đẹp như vậy.Nhưng rồi cuộc chiến cũng đến lúc kết thúc. Lợi dụng một phút sơ sót của Trại Á, Nhĩ Khang đoạt được roi:- Được cách cách nhân nhượng, nên thần mới thắng, xin khâm phục võ công của cách cách.Không ngờ ngay lúc đó, Trại Á phóng một cước vào mặt Nhĩ Khang hét:- Cái gì mà nhân nhượng? Ta nghe chẳng hiểu gì cả. Ha li u la!Nhĩ Khang nhờ có đề phòng trước, nên ngã người ra sau né được đòn. Nhưng hành vi của Trại Á đã khiến Nhĩ Khang bất bình thế là sẵn thế chàng phóng roi ra. “Phất!” Ngọn roi đi thẳng về phía đầu cách cách, đánh rơi chiếc mũ trên đầu Trại Á.Nhưng Trại Á vẫn không chịu thua, xuất quyền xuất cước đánh liên tục về phía Nhĩ Khang, Nhĩ Khang phải phóng tiếp roi giật mất hoa tai bên phải, rồi bên trái của cách cách Tây Tạng. Ba Lạc Bình có vẻ khâm phục Nhĩ Khang, quay qua hỏi vua:- Dũng sĩ kia là ai vậy?- À, đấy là Phước Nhĩ Khang, là Ngự tiền hộ vệ của trẫm đấy. Con trai lớn của Phước Luân đại học sĩ.- Hay lắm! Hay lắm! Võ công thật cao cường.Cùng lúc đó, nữ trang đeo trên cổ của Trại Á đã bị ngọn roi của Nhĩ Khang giật bay gần hết có cái bay lên trời. Bằng thái độ nhẹ nhàng, Nhĩ Khang bay lên chụp lấy, rồi khiêm tốn đưa trả Trại Á hỏi:- Chúng ta dừng đấu được chưa?Trại Á đỡ lấy nữ trang cả roi, chắp tay cười, nói:- Xin chịu thua. Trại Á này xin bái phục dũng sĩ.Rồi phi thân trở lại khán đài, nói một tràng tiếng Tạng với Ba Lạc Bình. Không biết nói gì, mà Ba Lạc Bình ngửa người ra sau cười lớn:- Ha ha ha! Lần này Trại Á con tôi đã có được một địch thủ ngang tay. Võ công của người Mãn quả là danh bất hư truyền! Không sai! Không sai!Vua Càn Long nghe vậy thích chí, cũng cười lớn:- Ha ha! Võ công của người Tây Tạng các người cũng đâu tầm thường, ngay cả một cách cách nhỏ mà cũng khiến người khiếp sợ.Thế là cả hai vị vua đều có vẻ thỏa mãn.