Uống thuốc xong, lại uống nước. Vua Càn Long đặt ly trả lại mâm rồi lại đỡ Tiểu Yến Tử nằm xuống.– Này con, đừng có nhìn trẫm bằng đôi mắt đó. Trẫm biết là mình không phải với mẹ con. Trẫm cũng biết con đang hận, nhưng hãy yên tâm, từ đây về sau, trẫm sẽ tìm đủ mọi cách để đền bù cho con!Lệnh Phi nương nương bước tới bên vua, sụp xuống:– Xin chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng, cha con được đoàn viên!Tiểu Yến Tử há hốc mồm. Không biết giải thích làm sao lỡ lên mây thì đành sống trên mây, còn hơn là sa xuống địa ngục!Lệnh Phi nương nương đứng dậy, quay qua Tiểu Yến Tử:– Này cô gái ơi, sao lại hiền vậy? Còn ngẩn ra đó làm gì, sao không gọi vua là Hoàng A Ma đi? Ở trong cung, vua không gọi là cha mà phải gọi là Hoàng A Ma đấy nhé!Tiểu Yến Tử vẫn trừng trừng đôi mắt. Lòng đang giằng cọ Không được! Không được! Làm như vậy là không phải với Tử Vy. Ta không có quyền làm thế!Vua Càn Long thấy Tiểu Yến Tử chần chừ, nhẹ nhàng hỏi:– Thế nào? Có phải con không muốn nhận trẫm làm cha không?Tiểu Yến Tử không dằn được, buột miệng:– Muốn! Muốn lắm chứ! Chỉ sợ là không xứng thôi!Vua Càn Long ngộ nhận lời của Tiểu Yến Tử, ông thấy chua xót thở dài:– Cái gì mà xứng hay không xứng? Nếu con mà không nhận trẫm là cha, thì trẫm vẫn coi con là con. Hãy gọi trẫm một tiếng là Hoàng A Ma đi! Đó là thánh chỉ, không được cãi lệnh!Lệnh Phi nương nương đứng gần đấy hối thúc:– Mau lãnh chỉ đi! Gọi đi còn chờ gì nữa, bằng không Hoàng thượng giận đấy. Gọi đi! Gọi đi!Tiểu Yến Tử nhìn lên, ánh mắt triù mến của vua Càn Long làm nàng không cầm lòng được, khẽ gọi:– Hoàng… A Ma!Tiếng gọi của Tiểu Yến Tử làm vua Càn Long mừng rỡ:– À! Hay quá! Hay quá! Ha ha ha! Con gái của ta ở chốn dân gian đã quay trở về! Đúng là ông trời có mắt! Trời còn biết thương ta!Và cũng cùng lúc đó toàn thể đám cung nữ, đồng quỳ rạp xuống:– Cách cách vạn tuế vạn tuế! Bọn nô tài xin bái kiến cách cách!Rồi đám thái giám bên ngoài cửa mừng rỡ bước vào giữ kín tay áo quỳ xuống:– Cung hỷ cách cách! Chúc mừng cách cách. Cách cách vạn tuế vạn tuế!Cái không khíc nhộn nhịp, cung kính đó lại đưa Tiểu Yến Tử lên tận mây. Nàng nhắm mắt lại, hình ảnh Tử Vy chợt hiện qua. Tiểu Yến Tử lẩm bẩm:– Xin lỗi, Tử Vy! Tôi không cố tình, nhưng mà… Được làm cách cách sướng quá! Có người cha là vua thật tuyệt vời. Ta chẳng làm sao chịu được sự cám dỗ, muội hãy cho phép tỉ được làm cách cách ít ngày, có cha làm vua ít ngày đi nhé? Tỉ hứa với muội khi nào tỉ khỏe hẳn, tỉ sẽ cho người rước muội vào cung và trả cha lại cho muội ngay…Và thế là… Tiểu Yến Tử đã nhập vai cách cách.Mấy hôm sau, Tiểu Yến Tử rời khỏi phòng của Lệnh Phi nương. Hôm ấy Tiểu Yến Tử mặc bộ quần áo của Lệnh Phi nương nương đặc biệt may cho nàng. Chiếc áo dài màu hồng, rồi được trang điểm, chỉ có dưới chân là vẫn mang đôi hài cũ. Lệnh Phi, Lạp Mai, Đông Tuyết và đám cung nữ cũng dẫn Yến Tử đi tham quan Ngự Hoa Viên. Lệnh Phi huyên thuyên giới thiệu các loại hoa quý trong vườn. Những loài hoa mà Tiểu Yến Tử ít có dịp trông thấy:– Hoàng cung nội viện ở đấy rất rộng lớn. Cách cách không thể nào đi hết trong vòng một ngày đâu. Bao giờ Cách cách hoàn toàn khỏe mạnh, chúng tôi sẽ đưa cách cách xem tiếp.Đối với Tiểu Yến Tử, mọi thứ ở đây, đều đẹp đều xinh:– Có nghĩa là nãy giờ, chúng ta chỉ mới thăm một khu vườn nhỏ thôi ư? Ở đây còn cả một thành phố nữa à? Ồ! nhà nhiều vô số kể. Phía nào cũng có, rồi những hành lang dài thậm thượt.Khi nhìn thấy ở mỗi dãy nhà đều có treo biển tên. Tiểu Yến Tử thắc mắc:– Sao chẳng phải là tiệm buôn mà lại mang bảng hiệu chi vậy.Thật ra thì vì Tử Cấm Thành quá rộng, nhà lại nhiều, nên phải phân khu, mỗi khu lại có nhiều cung điện, nên phải mang biển mới dễ nhớ và không bị lạc.Đến một cái đình treo ba chữ Ấp Thủy Các Yến Tử muốn trổ tài. Nhưng vì chữ nghĩa chẳng biết bao nhiêu, nên tưởng là Bá Thảo Viên cô ta hỏi:– Tại sao cái đình này lại treo bảng Bá Thảo Viên?Lệnh Phi nương nương nghe hỏi ngạc nhiên. Thế này là thế nào? Nghe nói người vợ dân dã của Hoàng thượng cũng học vấn cao siêu, vậy sao chẳng dạy con học? Bà còn đang ngờ vực thì Tiểu Yến Tử lại thở ra nói:– Tôi đến đây như đến một cảnh tiên không có thật, sau này mà rời khỏi cung quay về nơi dân dã, kể lại chắc chẳng ai tin đâu.Lệnh Phi càng ngỡ ngàng hơn. Bất chợt nghĩ đến điều Hoàng hâụ nói rồi chăm chú nhìn Tiểu Yến Tử, bà cảnh giác:– Cách cách này, tôi có một điều quan trọng muốn nói với Cách cách.Tiểu Yến Tử lơ đễnh:– Chuyện gì vậy?– Cách cách nên nhớ là bây giờ cách cách đã được Hoàng thượng công nhận rồi, tôi cũng chưa từng thấy đứa con nào được Hoàng thượng yêu thích như vậy, mà đã được Hoàng thượng yêu thích, thì đó là điều vô cùng vinh hạnh, nhưng cùng vô cùng nguy hiểm. Trong cung chẳng phải ai cũng giống ai, người thương người ghét…Và Lệnh Phi nương nương hạ thấp giọng:– Vì vậy tôi có lời khuyên cách cách, phải cẩn thận, nếu không bị người ta nắm được sự sai trái, thì rất nguy hiểm, có thể mất mạng như chơi.Tiểu Yến Tử không tin:– Làm gì có chuyện nghiêm trọng như vậy?Nhưng thái độ của Lệnh Phi rất nghiêm chỉnh:– Cách cách hãy tin tôi, tôi nói thật đấy!Lời của Lệnh Phi làm Tiểu Yến Tử nhớ lại lời của Hoàng hậu:– Cái huyết thống của nhà vua không được pha tạp. Vì vậy nếu có điều gì gian dối là mất đầu như chơi, ngươi có biết không?Tiểu Yến Tử rùng mình, sợ hãi nói:– Nhưng mà… nương nương… Rồi tôi cũng phải quay về nhà tôi chứ?Lệnh Phi trợn mắt, bà dáo dác nhìn quanh, rồi cắt ngang:– Ồ không được! Chuyện này là phạm thượng! Cái gì mà về nhà? Đây đã là nhà của cách cách rồi? Từ đây về sau. Cách cách sẽ được hưởng mọi phú quý vinh hoa trong đời. Nhưng cách cách không được quyền nói là muốn trở về lại cuộc sống dân gian. Cũng như muốn trở về với ai đó. Bởi vì bây giờ cách cách đã được vua nhận là con, thì cách cách là cách cách, không để ai nghi ngờ, kể cả bản thân mình, nghe rõ chưa?Tiểu Yến Tử thấy sự việc trở nên nghiêm trọng. Vậy thì… Vậy thì… Tử Vy sẽ ra sao? Tiểu Yến Tử buột miệng hỏi:– Thế… Nếu tôi không phải là cách cách thiệt thì sao?Lệnh Phi nghe hỏi giật mình, suýt tí đã vấp chân:– Nếu Cách cách mà không phải là cách cách thật, thì sẽ bị tội rất nặng, đó là lừa dối vua, mà tội đó sẽ phải chặt đầu. Không chỉ một mình cách cách bị, mà cả những người liên quan đều bị, như tôi, Phước Luân. Vì vậy Cách cách đừng nói điều đó ra, hãy giữ nó trong lòng, vĩnh viễn giữ nó trong lòng. Nghe chưa?Tiểu Yến Tử bị lời hù dọa của Lệnh Phi làm xanh mặt. Biết đó là sự thật chứ không phải là chuyện đùa. Lòng vô cùng rối rắm, nàng bứt rứt. Tử Vy! Tử Vy ơi! Bây giờ tôi biết phải làm sao đây? Tôi cũng sợ chết, tôi không muốn chết!Ngay lúc đó Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái đến chơi. Vĩnh Kỳ vừa trông thấy Tiểu Yến Tử trong áo mới, đã cười rất tươi:– Đây là nàng cách cách đã bị tôi làm trọng thương ư?Lệnh Phi vừa thấy Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái xuất hiện, liền thay đổi sắc diện, cười nói– Chào Ngũ A Ca. ( tức thái tử thứ năm)Rồi quay sang Nhĩ Thái– Ồ! Nhĩ Thái, lâu quá không gặp mẹ cậu. Hãy cho tôi gởi lời mời mẹ cậu hôm nào rảnh đến đây chơi nhé?Nhĩ Thái cúi người:– Nương nương kiết tường! Mẹ con vẫn thường nhắc đến nương nương, nhưng ai cũng biết lúc gần đây nương nương rất là bận rộn, phải chăm sóc cả cách cách mới đến, nên…Rồi Nhĩ Thái quay sang nhìn Tiểu Yến Tử cười, trong khi Vĩnh Kỳ ngắm Tiểu Yến Tử.– Cách cách hôm nay và cái hôm ở trường săn bắn hôm nọ là hai người khác nhau. Thật không ngờ, tôi lại có một tiểu muội xinh đẹp như vậy.Tiểu Yến Tử cũng nhìn lại Vĩnh Kỳ, chợt nhớ lại cái hôm ở trường bắn, chính Vĩnh Kỳ đã bế mình lên, khiến đôi má đỏ rần, hỏi:– Thì ra đây là Ngũ A Ca ư?Ngay khi đó Lệnh Phi đề nghị:– Nào chúng ta và nhà mát ngồi nghỉ đi. Cách cách vừa mới hết bệnh, đứng ở ngoài trời nhiều không tốt.Thế là mọi người vào nhà mát, tất cả vừa an tọa, thì các cung nữ đã nhanh chóng mang trà và thức ăn nhẹ ra.Vĩnh Kỳ thấy Tiểu Yến Tử xinh đẹp dễ thương, đùa nói:– Hôm nay khỏe rồi phải không? Cái hôm ở trường bắn, rõ ràng là tôi thấy một chú nai tơ chạy ngang, vậy mà khi buông tên thì mũi tên lại trúng cách cách. Vết thương lúc đó nặng quá làm tôi cứ ray rứt mãi.Tiểu Yến Tử nhìn Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái thấy họ cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, nên bạo dạn hẳn và không giữ khoảng cách gì cả, cười nói:– Tại sao lại ray rứt? Nếu không nhờ cái mũi tên của huynh, thì tôi làm sao gặp được mặt Hoàng thượng? Tôi phải cảm ơn huynh mới đúng chứ?Nhĩ Thái chen vào:– Vậy là cách cách cảm ơn lầm người rồi, đúng ra phải cảm ơn tôi đây này!Tiểu Yến Tử ngạc nhiên nhìn Nhĩ Thái, Lệnh Phi vội giới thiệu:– Đây là nhị công tử của Phước Luân đại học sĩ, cậu ấy với huynh trưởng Nhĩ Khang, là hai người trẻ tuổi rất được Hoàng thượng yêu thích, họ cũng là bạn của Ngũ A Ca đây, nhất là Nhĩ Thái. Bạn tri kỷ của Ngũ A Ca đấy.Bạn tri kỷ? Tiểu Yến Tử không biết tiếng đó có nghĩa gì, nhưng hỏi:– Tại sao tôi phải cảm ơn anh?Nhĩ Thái cười nói:– Bởi vì hôm ấy Nhĩ Khang đã nhắm đúng con nai, nhưng nhờ tôi làm phân tán sự chú ý của huynh ấy, mới khiến Vĩnh Kỳ bắn trúng cô đấy chứ?Vĩnh Kỳ nâng ly trà lên giả làm rượu, nói:– Vậy ly này tôi xin được phép kính chúc cô nai đẹp nhất ở nơi đây vậy!Tiểu Yến Tử cũng tinh nghịch, nâng ly lên:– Xin được đáp lễ Nhà thợ săn bắn tệ nhất. Nhưng mà sao lại cụng trà mà không cụng rượu?– Nói đúng đấy!Vĩnh Kỳ nói và quay qua nhìn đám cung nữ và thái giám. Đám người này hiểu ý ngay, thưa:– Bọn nô tài sẽ mang rượu đến ngay!Chỉ một phút sau, rượu thịt được mang ra. Tiểu Yến Tử thích thú. Làm công chúa giả sướng thật, muốn gì có ngay. Người phục vụ đến tận tay. Tử Vy này! Muội cố gắng chịu khổ thêm vài hôm nữa thôi nhé! Tiểu Yến Tử nghĩ, rồi lắc đầu để quên bẵng đi cái mặc cảm phạm tội, đứng dậy cao hứng rót rượu đầy ly, lớn tiếng nói với mọi người:– Cảm ơn các vị, đã đối xử với tôi tốt như vậy. Mặc dù tôi bị trúng tên suýt mất mạng, nhưng đổi lại tôi đã có được những điều, mà từ nào đến giờ chưa hề có thật tuyệt vời! Tuyệt đến độ tôi quên hết mình là ai tên gì. Bữa nay tôi lại được ngồi chung với một vị thái tử, một con quan to, một hoàng phi uống rượu giữa hoa viên hoàng cung. Vậy đó! Nói lại, hẳn là chẳng ai tin, giống như chuyện nằm mơ vậy thôi!Quay qua nhìn Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái. Tiểu Yến Tử lại tiếp:– Được quen các vị tôi rất lấy làm hạnh phúc. Tôi muốn cùng các vị nhập nhóm ngay vậy đó!Lời của Tiểu Yến Tử làm Vĩnh Kỳ cười to:– Không cần phải nhập nhóm. Tôi là thái tử, cô là cách cách thì chúng mình đã là huynh muội. Riêng về Nhĩ Thái, mẹ của hắn cũng là tỉ muội với Lệnh Phi nương nương, thì ta nếu truy theo họ hàng, hắn cũng vai huynh của cô rồi!– Như vậy có nghĩa là tôi đã có một lô hoàng thân quốc thích ư?– Đúng vậy, tôi nghe Hoàng thượng nói là trong vòng ba tháng, phải để cho cô biết rõ hết thân tộc họ hàng.Lệnh Phi nương nương cũng cười:– Vậy có nghĩa là từ đây về sau cách cách sẽ vô cùng bận rộn, phải học tập nề nếp. Ngay cái đôi giày cô đang mang cũng không được mang mà phải thay loại giày của người Mãn Thanh. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vnNhĩ Thái tiếp lời:– Cả ngôn ngữ nữa. Đã là người Mãn Thanh thì phải biết nói tiếng Mãn Thanh chứ?– Còn các phép tắc trong triều cũng phải học!– Còn đi học chữ mỗi ngày nữa. Hoàng thượng là người giỏi văn lẫn võ. Con cái không được quyền dốt nát!Người này một câu, người kia một câu, Tiểu Yến Tử nghe đến phát hoảng. Bất giác đặt ly rượu xuống bàn hét:– Vậy là tiêu rồi! Tiêu rồi!Đám đông không hiểu hỏi:– Cái gì mà tiêu?Tiểu Yến Tử thật thà:– Nếu bắt tôi học nhiều như vậy, tôi sẽ không làm cách cách nữa đâu!Lệnh Phi sợ hãi kéo mạnh chéo áo của Tiểu Yến Tử, rồi nói:– Cách cách lại nói đùa nữa rồi!Vĩnh Kỳ nhìn Tiểu Yến Tử, có cái gì khác lạ ở cô cách cách dân gian này.– Ở trong cung, không có quyền dùng chữ tiêu rồi đó là sự cấm kỵ, lần sau đừng nói điều đó nữa nhé!Tiểu Yến Tử ngẩn ra:– Vậy muốn nói tiêu rồi thì phải nói làm sao?Nhĩ Thái cười:– Cách cách làm sao tiêu được chứ? Cô là vạn tuế vạn tuế tức là trường thọ ngàn năm, làm sao có thể tiêu được?Tiểu Yến Tử buột miệng:– Thế lúc tôi bị xử trảm cũng không tiêu được ư?Lệnh Phi nghe nói vội bịt miệng Tiểu Yến Tử lạiNhưng câu nói của Tiểu Yến Tử đã khiến mọi người ngạc nhiên “Ồ!” lên một tiếng.Còn Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái thì lắc đầu trước cô cách cách dân dã khác lạ này.