- Đại phu, sao rồi? – Âu Dương phu nhân lo lắng hỏi.
- Phu nhân không cần lo lắng tiểu thư đây là vì mệt mõi, hàn khí nhập thể, người có chút hư nhược nên ngất đi thôi, tại hạ kê cho vài than thuốc an thần bổ huyết trừ hàn là không sao. – Đại phu vừa nói vừa viết phương thuốc.
- May mắn là không sao nếu không ta thật không biết ăn nói làm sao với gia đình thông gia nữa. – Âu Dương phu nhân thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Âu Dương Kỳ tỉnh dậy thì Lâm Thiên Vũ cũng ngất đi, trên dưới Âu Dương gia loạn thành 1 đoàn, nếu không phải Âu Dương Kỳ thân thể hư nhược chưa thể đi lại được bắt buộc phải nằm trên giường thì hắn cũng đã chạy sang bên này.
Liên nhi bận rộn cùng bọn nha hoàn chăm sóc cho tiểu thư, Âu Dương nhị lão sau khi thấy Lâm Thiên Vũ uống xong thuốc an ổn đi vào giấc ngũ thì mới trở về phòng nghĩ ngơi, 2 người bọn họ cũng đã 1 đêm thức trắng.
…
- Tại sao còn chưa tỉnh, không phải đại phu nói uống thuốc nghĩ ngơi vài ngày sẽ không sao sao, bây giờ đã ngũ 3 ngày 3 đêm còn chưa tỉnh, lão gia phải làm sao đây? – Âu Dương phu nhân lo lắng đi qua đi lại nhìn Lâm Thiên Vũ vẫn còn ngũ mê man trên giường.
- Cho người đi mời đại phu đến xem sao. – Âu Dương lão gia phân phó.
Đám gia đinh liền tức tốc chạy đi mời đại phu.
Đại phu đến, nhanh chóng bắt mạch sau liền nói:
- Lệnh tiểu thư theo lý thì thân thể đã khôi phục hoàn toàn chắc sẽ sớm tỉnh thôi, thỉnh mọi người chờ vậy.
Âu Dương nhị lão nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, Liên nhi cũng mừng muốn khóc, mấy ngày nay nàng lo muốn chết.
Trong phòng ồn ào khiến Lâm Thiên Vũ không thể nào yên giấc, nàng nhíu mi khó chịu, một lát sau mới từ từ mở mắt ra.
Lâm Thiên Vũ giương đôi mắt nhập nhèm nhìn trong phòng đầy người, nàng ngơ ngác hỏi:
- Sao các người lại ở đây?
- Oa, tiểu thư người cuối cùng cũng tỉnh. – Liên nhi nước mắt nhạt nhòa nhào vào trong lòng Lâm Thiên Vũ rấm rức khóc.
- Xảy ra chuyện gì? – Lâm Thiên Vũ ngơ ngác hỏi, ôm lấy Liên nhi.
- Con đã ngũ 3 ngày 3 đêm rồi. – Âu Dương phu nhân ánh mắt hồng hồng nói.
- Hả, Âu Dương Kỳ hắn sao rồi. – Lâm Thiên Vũ nghe Âu Dương phu nhân nói nàng đã ngũ 3 ngày 3 đêm thì hết hồn, không biết tình trạng của hắn ra sao. Nàng đẩy ra Liên nhi định rời giường.
- Không sao, hắn rất tốt ta đã y theo lời dặn của con cho hắn uống thuốc đúng giờ, hắn bây giờ sắc mặt hồng hào tốt lắm, đại phu cũng xem qua mạch tượng của hắn nói rằng hắn đã bình phục được 5,6 phần – Âu Dương phu nhân ngăn cản Lâm Thiên Vũ rời giường.
- Không được ta không an tâm còn viên giải độc hoàn của xà tín tử hắn vẫn chưa ăn, ta phải sang đó xem sao. – Nói xong liền khoác lên cái áo choàng ngân hồ, mặc kệ mọi người khuyên nhũ hướng Lăng Ngọc các đi đến.
Vừa vào đến Lăng Ngọc các nàng liền ngửi được mùi thuốc bắc nồng nặc, đi vào bên trong mùi càng đậm hơn, kỳ lạ là bên trong không có nha hoàn hay bất cứ người nào hầu hạ nàng thoáng nhíu mày, vào đến gian trong liền thây Âu Dương Kỳ đang chống 2 tay lên bàn cố gắng bước đi, thấy vậy Lâm Thiên Vũ liền chạy đến đở lấy hắn.
Âu Dương Kỳ nhìn thấy nàng thì thoáng ngẫn người, hai người thật là tâm hữu linh tê(tạm hiểu là rất hiểu nhau hay đại loại giống như thần giao cách cảm ý)hắn còn định đi tìm nàng không ngờ nàng đã sớm đến đây.
Lâm Thiên Vũ đở hắn ngồi xuống ghế, cẩn thận bắt mạch cho hắn thấy độc đã được giải trừ thì mới an tâm.
Nàng ngẩn đầu lên liền nhìn thấy hắn đang nhìn nàng trân trân tựa như hắn nếu chớp mắt nàng sẽ biến mất vậy. Nàng cầm tay hắn, để hắn cảm nhận thân nhiệt của nàng, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn hắn. Rất lâu sau hắn liền ôm chầm lấy nàng, mặt áp sát vào bụng nàng(anh ngồi chị đứng nên mới ôm như thế) 2 cánh tay rắn chắc ôm nàng thật chặt nhưng đã khống chế lực đạo tránh làm đau nàng.
Nàng cũng vòng hai tay ôm lấy người hắn, nhẹ nhàng vỗ về, nàng biết nàng lại làm hắn lo lắng.
Rất lâu sau nàng mới lên tiếng:
- Tại sao không nàm trên giường?
- Ta muốn đi tìm nàng. – Âu Dương Kỳ đầu vẫn vùi sâu vào người nàng, giọng nói có chút khàn.
- Ta đã đến bây giờ chàng trở về giường được rồi chứ? – Lâm Thiên Vũ thở dài hết cách với hắn.
- Ừm. – Nói xong vẫn ôm chặt nàng như cũ.
- Chàng đứng lên ta đở chàng. – Lâm Thiên Vũ nói, tay đẩy ra 2 tay đang ôm siết lấy nàng của hắn.
Âu Dương Kỳ có chút mất mát buông nàng ra, Lâm Thiên Vũ quàng cánh tay rắn chắc màu đồng của hắn qua bả vai nàng, nâng hắn đứng lên, đở hắn đi về giường lại giúp hắn ngồi lên giường, vì hắn tháo ra giày, nới lõng thắt lưng, chỉnh lại gối, đở hắn nằm xuống.
Thấy nàng làm xong mọi thứ đứng lên định đi, hắn gấp rút nắm chặt tay nàng không cho nàng rời xa hắn, nàng nhìn hắn cười khổ tên này cứ mỗi lần bệnh là lại giở trò trẻ con, nàng thật hết cách với hắn.
- Chàng không buông tay ta làm sao lấy thuốc cho chàng uống đây? – Nàng hỏi.
- Gọi nha hoàn. – Hắn nói.
- Ta khi vào đây có thấy ai đâu.
- Ta đuổi đi hết rồi.
- Tại sao?
- Bọn họ lúc nào cũng bắt ta uống thuốc lãi nhãi bên tai ta không ngừng, rất khó chịu.
- Chàng không uống thuốc làm sao khỏi bệnh được.
- Thêm vài ngày nữa ta có thể vận công đến lúc đó sẽ tự chữa thương cho mình không cần uống thuốc.
- Thuốc đó ta là vì chàng kê đơn chàng không uống thì sau này ta không để ý đến chàng nữa. – Lâm Thiên Vũ vờ giận dữ.
- Ta uống, ta uống là được nàng đừng không để ý đến ta. – Âu Dương Kỳ hấp tấp nói.
- Ngoan, vậy thì buông tay ta ra, ta đi lấy thuốc cho chàng uống. – Lâm Thiên Vũ sờ sờ đầu hắn, đợi hắn buông tay nàng ra liền đi ra ngoài cửa. Vừa ra đến cửa liền thấy nha hoàn bưng thuốc đến, thấy nàng liền hành lễ.
- Thuốc để trên bàn được rồi, ngươi lui ra đi. – Lâm Thiên Vũ phân phó.
- Dạ. – Nha hoàn nói xong liền bưng bát thuốc đặt trên bàn sau liền lui ra ngoài.
Lâm Thiên Vũ bưng bát thuốc đến trước mặt Âu Dương Kỳ, từng ngụm từng ngụm đút cho hắn, uống xong hắn còn giở trò lưu manh trộm hôn nàng, thấy hắn trộm hôn thành còn cười tinh ranh, Lâm Thiên Vũ nhịn không được véo má hắn, yêu thương tặng thêm cho hắn 1 nụ hôn. Trong lòng thầm thở dài: “Haizz nàng thật đã yêu tên ngốc này.”
Lại 3 ngày trôi qua, nàng quyết định ân xá không bắt Âu Dương Kỳ uống thuốc nữa, vì mỗi lần nàng đút hắn uống thuốc xong hắn liền hôn nàng, mà thuốc này thật đắng nha hắn uống vào còn hôn nàng vì thế nàng cũng đắng lây, nàng không thích hắn miệng đầy mùi thuốc hôn nàng. Đưa cho hắn lọ giải độc hoàn bảo hắn mỗi ngày uống 1 viên uống 10 ngày là được, công lực của hắn cũng đã hồi phục 7,8 phần đã có thể tự mình vận công điều tức, chẳng bao lâu liền khôi phục bình thường.
…
Mười ngày qua đi, Âu Dương Kỳ đã hoàn toàn khôi phục lúc nào cũng lẽo đẻo dính theo nàng như keo dán chuột, không lúc nào rời trừ lúc nàng đi ngũ và đi vệ sinh là không có hắn theo, lúc đầu hắn đòi theo nàng ngũ, nếu không phải nàng sữ dụng tuyệt chiêu đe dọa thì hắn đã sớm leo lên giường của nàng. Mà Âu Dương nhị lão thấy hắn hành động như vậy không can ngăn thì thôi đã vậy còn khuyến khích hắn có gắng giúp Âu Dương gia khai chi tán diệp(sinh con đẻ cái á) cho nàng xin đi, nàng vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ đấy.
…
Sáng hôm nay Lâm Thiên Vũ như thường lệ vừa thức dậy liền nhìn thấy ông thổ thần Âu Dương Kỳ ngồi chình ình ở trong phòng của nàng, dùng ánh mắt có 2 ngọn lửa nhìn nàng khiến nàng lạnh sống lưng, chẳng biết tại sao dạo này hắn nhìn nàng cứ như là con chó thấy cục xương á, chỉ thiếu điều chảy nước dãi thôi.
Nàng lạnh run, trong phòng tuy đã đốt rất nhiều ấm lò nhưng không biết tại sao nàng lại cảm thấy lạnh, đứng lên định lấy áo khoác mặc vào thì hắn đột nhiên ôm chầm lấy nàng từ phía sau.
Hơi thở nam tính, thân nhiệt ấm áp bao lấy nàng, rất thoãi mái, nàng thích hắn ôm nàng, người hắn rất ấm ôm nàng cũng ấm lây, nàng như con mèo lười cả người dựa vào lồng ngực rộng ấm ấy, để sức nặng cả cơ thể đổ lên người hắn, hắn vòng hai tay ôm siết lấy thân thể mềm mại của nàng.
Hắn cuối xuống, môi tìm lấy môi nàng 2 người hôn nhau triền miên không muốn rời.
Cho đến khi Liên nhi đem nước rửa mặt vào, nàng nghe thấy tiếng bước chân, nhẹ đẩy hắn, hắn mới không tình nguyện buông môi nàng ra.
Liên nhi bưng chậu rửa mặt tiến vào, nhìn thấy Âu Dương Kỳ ôm Lâm Thiên Vũ thì đột nhiên đỏ mặt, nàng biết Âu Dương công tử là thích tiểu thư nhà nàng nhưng nam nữ thụ thụ bất thân hắn ôm tiểu thư nhà nàng như vậy có chút không hợp lễ, nhưng là tiểu thư cũng không có đẩy hắn ra nàng lấy quyền gì mà nói.
Nàng cúi thấp đầu mang nước vào đặt trên bệ rửa mặt, lúc xoay người định giúp tiểu thư rửa mặt thì đột nhiên gặp phải ánh mắt như muốn giết người của Âu Dương Kỳ, nàng rụt cổ sợ hãi nhìn hắn, ánh mắt to tròn giương lên vừa sợ vừa ngơ ngác không biết nàng đã đắc tội hắn khi nào mà hắn trừng nàng ghê thế, tựa như nàng thiếu nợ hắn rất nhiều tiền mà không trả ý.
Lâm Thiên Vũ thấy Liên nhi run như cầy giương ánh mắt ngơ ngác vô tội nhìn nàng thì dở khóc dở cười, không cần nhìn cũng biết cái tên gia hỏa phía sau đang trừng Liên nhi của nàng a.
Sau khi đuổi Âu Dương Kỳ ra gian ngoài, Liên nhi giúp nàng rửa mặt súc miệng xong lại giúp nàng mặc y phục. Từ ngày Liên nhi đến thì việc chăm sóc nàng Liên nhi đều giành làm, lúc ấy Tiểu Thanh, Tiểu Hồng khóc lóc sướt mướt chạy đến tố cáo nàng nói nàng không thương bọn họ nữa mới không cho bọn họ hầu hạ nàng, vì vậy nàng rất công bằng phân chia công việc, Liên nhi giúp nàng về việc Y(quần áo) Còn Tiểu Thanh giúp nàng về việc thực(cơm nước) Tiểu Hồng giúp nàng làm các việc vụn vặt còn lại, chỉ là 1 việc duy nhất không ai được làm chính là vấn tóc cho nàng, lệnh này là do Âu Dương Kỳ ban ra. Lúc thấy các nàng nháo đòi chia việc hắn cũng chả thèm nhìn nhưng khi nghe nàng phân đến việc chải tóc, trang điểm hắn liền ngắt lời nàng sau đó giành nhận việc vấn tóc, hắn nói vấn tóc cho nàng chính là đặc quyền của duy nhất hắn, không cho ai chạm vào tóc của nàng.
Cũng đủ bá đạo đi nhưng nàng thích, nàng cũng thích hắn vấn tóc cho nàng, chỉ cần là việc hắn làm cho nàng, nàng đều thích. Vì vậy cứ sáng sớm Âu Dương Kỳ lấy cớ là vấn tóc, chạy đến phòng của nàng len lén ăn đậu hủ non của nàng.
Đợi Liên nhi bưng chậu nước đi ra, Âu Dương Kỳ lại đi vào, thấy nàng ngồi trước gương đợi hắn, hắn đi nhanh đến hôn 1 cái lên má phấn của nàng, sau đó lại vui vẽ thành thục vấn tóc cho nàng như mọi ngày.
Nhìn tóc mình trong gương, Lâm Thiên Vũ cười thầm trong bụng, sở thích gần đây của Âu Dương Kỳ chính là vấn tóc cho nàng, mỗi ngày là 1 kiểu tóc khác nhau, càng ngày càng cầu kỳ phức tạp.
Nàng nhìn 1 đầu hoa lá, lại thêm mấy cục bông xù xù trên đầu nhìn rất đáng yêu, lại trang nhã, nhìn hắn trong gương vẽ mặt dịu dàng cùng nghiêm túc cầm lên cây trâm ngọc thạch hình hoa cúc cắm trên tóc nàng, nàng bất giác mĩm cười hạnh phúc.
Hoàn thành tác phẩm, Âu Dương Kỳ nhìn nàng 1 lượt hài lòng gật đầu, cười sáng lạn.
- Ân, hôm nay lại là kiểu tóc gì đây? – Lâm Thiên Vũ xoay người đối mặt với hắn, cầm tay hắn cười ngọt ngào hỏi.
- Cái này là Cúc Nhật Bách Tuế hôm qua ta vừa học được ở chổ nương. – Âu Dương Kỳ nói, lại trộm hôn trên má nàng.
- Chàng đó, thật không biết ngượng còn chạy đi tìm nương của chàng mà học. – Lâm Thiên Vũ mắng yêu.
- Ngượng ngùng gì ta vấn tóc cho nương tử của ta chứ có phải giết người gian dâm gì đâu. – Âu Dương Kỳ hùng hồn nói.
- Ai là nương tử của chàng. – Lâm Thiên Vũ trên mặt ửng lên 2 rạng mây đỏ nũng nịu nói.
Âu Dương Kỳ yêu chết vẽ mặt nàng lúc này, đang định trộm hôn thì ngoài cửa đột nhiên có người chạy vào.
- Lâm cô nương… Tiểu Hồng còn chưa nói dứt câu đã bị vẻ mặt đầy sát khí của Âu Dương Kỳ dọa cho ngậm miệng. Oan cho nàng quá, nàng cũng không muốn chạy vào làm kỳ đà đâu chỉ là có việc thôi.
- Có việc gì? – Lâm Thiên Vũ hỏi, miệng tủm tỉm cười nhìn ai đó vẻ mặt như bị táo bón đang trừng Tiểu Hồng.
- Dạ… Bên ngoài có 1 vị công tử rất soái nói tên là Đoan Mộc Chính đến tìm cô nương. – Nói xong Tiểu Hồng chạy như bay ra khỏi phòng như bị ma đuổi. Nàng mà còn ở lại đảm bảo sẽ bị thiếu gia phân thây làm nghìn mảnh. Thiếu gia thật đáng sợ a.
- Đoan Mộc Chính? – Ân cái tên nghe quen quen, nhưng là nàng không nhớ rõ hắn là ai.
- Đoan Mộc Chính! Nàng làm sao quen biết hắn. – Âu Dương Kỳ nhìn Lâm Thiên Vũ chằm chằm giọng điệu như đang chất vấn lão bà đi ngoại tình.
- Ta làm sao biết. – Lâm Thiên Vũ dỡ khóc dỡ cười nói, nhìn điệu bộ này của hắn tựa như nàng là hồng hạnh xuất tường bị gian phu tìm đến tận cửa a, nàng vô tội a.
- Chàng quen biết hắn à? – Lâm Thiên Vũ hỏi lại, nghe ngữ điệu của Âu Dương Kỳ hình như là có biết cái tên kia.
- Không quen. Tin tức về hắn thì biết một chút. – Âu Dương Kỳ nhàn nhạt đáp.
- Hắn là ai a? – Lâm Thiên Vũ tò mò hỏi.
- Các chủ của Phi Thiên các.
- Phi Thiên các là cái gì?
- Là tổ chức thu thập tin tức lớn nhất nước nghe nói sau lưng còn có tổ chức sát thủ Huyết Dạ chống lưng.
- Oa lai lịch lớn như vậy?
- Nên ta mới hỏi nàng, rốt cuộc nàng làm sao mà quen biết hắn cái tên khó chơi này. – Âu Dương Kỳ liếc Lâm Thiên Vũ một mắt nói.
- Ta còn không biết hắn là ai nữa mà, trước đi xem 1 chút nhân vật vĩ đại đã. – Nói xong liền nắm tay Âu dương Kỳ lôi ra ngoài.
…
Ra đến gian chính liền nhìn thấy 1 nam nhân tuấn mỹ ngũ quan cân đối thần khí hào sảng 1 thân dương cương khí tức bức người.
Lại nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ kia, hình như có chút quen thuộc. Lại nghĩ thêm 1 chút nàng liền nhớ ra, bất chợt kêu ra miệng:
- A, ngươi là cái tên nghiên mực.
Âu Dương Kỳ thoáng nhíu mày, thì ra nàng và tên kia thật có quen biết. Đoan Mộc Chính nghe nàng nói vậy cũng chỉ cười cười, đợi nàng cùng Âu Dương Kỳ ngồi xuống chủ vị hắn mới từ từ đứng lên, đến trước mặt Lâm Thiên Vũ, cúi người 1 góc 45 độ, nói:
- Đoan Mộc Chính đến trả ơn cứu mạng của cô nương.
- Không cần khách khí ta ngày đó cũng chẳng định cứu ngươi, người cứu người là đám người Đường Môn nếu bọn hắn không chọc điên ta, ta cũng chẳng rảnh mà can thiệp vào. – Lâm Thiên Vũ từ chối.
- Nhưng cô nương vẫn là cứu ta một mạng, Đoan Mộc Chính ta có thù tất báo, có ân phải trả. – Đoan Mộc Chính kiên nghị nói.
2 bên đưa đẩy 1 hồi Lâm Thiên Vũ từ chối mãi mà không được đành phải chấp nhận để hắn báo ân, suy nghĩ xem dùng cách nào để hắn báo ân, lại nghĩ hắn là người giang hồ có thể giúp ích được gì cho nàng?
Người giang hồ! Ân, nàng đã có cách.
Lâm Thiên Vũ cười man rợ khiến 2 nam nhân trong phòng đột nhiên rùng mình, cái này nàng cũng quá dã man đi.
Lâm Thiên Vũ phân phó Tiểu Hồng lấy giấy mực, nàng hí hoáy viết lên tờ giấy, đưa cho Đoan Mộc Chính, bảo hắn giúp nàng làm việc, làm xong việc đó chính là đã trả ơn xong.
Đoan Mộc Chính nhìn tờ giấy, trên đó viết vài cái tên, mà những cái tên này rất quen thuộc, chính là mấy vị trưởng bối của bạch đạo đức cao vọng trọng. Hắn cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ là cái thần thánh phương nào nếu đã nhận ủy thác nhất định phải hoàn thành mà ủy thác này còn là của ân nhân, mặc kệ tốn bao nhiêu nhân lực hắn nhất định phải hoàn thành sứ mệnh.
Sau khi xem qua tờ giấy Đoan Mộc Chính liền cáo từ, hắn rời đi để lại Lâm Thiên Vũ cười gian manh, 1 chút sát khí lẫn trong nụ cười đó. Màn trả thù của nàng, vẫn còn chưa kết thúc đâu.