Hoán Đổi Phu Quân 1

Chương 24: Chương 24: Gặp lại




Lâm Thiên Vũ theo chỉ dẫn của Đoan Mộc Chính, phi thân đi về tây, đi khoãng nữa ngày đường thì nhìn thấy phía xa xa có 1 cái trấn, nơi đây chắc là trấn nhỏ mà Đoan Mộc Chính nhắc đến. Nàng thôi không phi thân nữa, đi bộ đến, tìm 1 khách điếm thuê 1 gian phòng sạch sẽ, ăn qua chút thức ăn, nghĩ ngơi 1 đêm, sáng hôm sau liền thuê 1 chiếc xe ngựa, hướng Vĩnh Lạc thành đi đến.

Nếu hỏi tại sao Lâm Thiên Vũ nàng 1 thân võ công cao cường sao không sử dụng khinh công vừa nhanh lại đỡ tốn 1 số tiền?

Tha cho nàng đi, hôm qua ‘bay’ cả 1 đoạn đường dài như thế nàng đã biết khổ rồi, thà ngồi xe ngựa còn sướng hơn, mà nàng có biết Vĩnh Lạc thành là đi hướng nào đâu.

Ngồi xe suốt 1 ngày, lưng mông gì của nàng cũng ê ẩm hết, tuy nói đây là xe ngựa thượng hạng, chổ ngồi lót 1 tấm đệm dày mềm, bên trong xe cũng đầy đủ tiện nghi, nhưng là vẫn không đũ. Vì thế Lâm Thiên Vũ quyết định chỉ ngồi xe ngựa vào ban ngày, ban đêm phải dừng lại nghĩ chân ở khách điếm.

Dự tính ban đầu chỉ cần 10 ngày là có thể đến nơi, nhưng Lâm Thiên Vũ nói xe chạy nhanh rất xóc, vì vậy xa phu đành phải cho xe chạy chậm lại, trên đường đi cứ thấy thôn trấn đều dừng lại nghĩ ngơi ăn uống, vì vậy khi đến Vĩnh Lạc thành đã là chuyện của 19 ngày sau.

Vĩnh lạc thành nằm ở hướng bắc, không giống với Thanh An thành bao quanh là núi non trùng trùng điệp điệp, nơi đây được bao quanh bởi con sông Hồng Lô, mùa đông đến người dân nơi đây ai cũng 1 thân áo bông ấm áp, nhìn sơ cũng đoán được nơi đây là cuộc sống ấm no không có đói rét, không như Thanh An thành, có cả 1 con đường khất cái(ăn mày).

Tiết trời ngày 1 lạnh hơn, Lâm Thiên Vũ đoán chắc khoãng 10 ngày nữa sẽ có tuyết. Xe ngựa dừng lại trước khách điếm tốt nhất của Vĩnh Lạc thành, xa phu đỡ Lâm Thiên Vũ xuống xe, nàng tay ngọc đưa lên, xốc lại cổ áo choàng, nơi đây thật lạnh a.

Sau khi thưởng thêm cho xa phu vài lượng bạc, nàng cầm lấy tay nãi bước vào khách điếm.

Nơi đây vừa là khách điếm lớn nhất thành cũng là tửu lâu nổi tiếng nhất thành, thức ăn và rượu là cực phẩm, thái độ phục vụ cũng không thể chê.

Lâm Thiên Vũ 1 thân hồng bào đỏ thẩm, dung nhan diễm lệ thu hút vô số ánh nhìn, nhưng là ánh mắt băng lãnh của nàng khiến cho đám người ái mộ kia không dám đến gần, lạnh a, mắt nàng còn lạnh hơn cái lạnh ngoài trời a.

Tiểu nhị đưa nàng đến gian phòng thượng hạng ở cuối lầu, khá biệt lập lại yên tĩnh, Lâm Thiên Vũ đảo mắt nhìn quanh phòng, cảm thấy khá vừa ý, thưởng cho tiểu nhị 1 ít bạc vụn, dặn dò mang nước ấm vào phòng, tiểu nhị liền vui vẽ đi ra ngoài, trước khi đi cũng không quên đóng cữa.

Nước ấm được mang đến, Lâm Thiên Vũ thoải mái ngâm mình trong thùng tắm, nhắm mắt thư thái, một lúc lâu sau mới ra khỏi thùng tắm, lúc xốc lại đám y phục trong bao, Lâm Thiên Vũ thật dở khóc dở cười, y phục của nàng ngoại trừ cái áo lông chồn là màu trắng ra thì tất cả những thứ còn lại đều là màu đỏ.

Nàng thật không biết Hồ Mỵ Ly lại yêu thích màu đỏ như vậy, y phục chuẩn bị cho nàng từ trên xuống dưới chỉ có 1 màu đỏ, cả giày thiêu hoa cũng không tha.

Lâm Thiên Vũ không ghét màu đỏ nhưng là cái cảm giác chói lọi khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên, mấy ngày nay bận rộn không thể mua thêm vài bộ quần áo khác, ngày mai nàng nhất định phải đến cửa hàng quần áo mua thêm vài bộ y phục khác màu mới được.

Mặc xong y phục, Lâm Thiên Vũ rời khỏi phòng, ăn 1 chút thức ăn, vốn là nàng định dùng bửa trong phòng, nhưng là không biết vì sao sau khi mặc xong y phục nàng lại vô thức đi ra ngoài.

Tiểu nhị cung kính đưa nàng đi lên lầu, trên lầu bài trí trang nhã lại ấm áp, khắp nơi đều để ấm lò. Cả gian lầu chỉ có chừng 5 bàn ăn, còn lại là các phòng ăn riêng biệt. Lâm Thiên Vũ không muốn bị quấy rầy vì vậy quyết định ăn trong phòng, tiểu nhị đưa nàng đến 1 gian phòng.

Nói gian phòng thật ra chỉ là dùng tấm gổ mỏng ngăn ra giữa 2 bên, tạo ra 1 không gian riêng, bên ngoài cửa chỉ dùng 1 tấm mành dài treo xuống, vài chuổi ngọc được thả theo tấm mành, gian phòng này trang trí cũng thật kỳ lạ nhưng cũng không kém phần tao nhã, xung quanh treo những bức đồ họa, tranh chữ, bốn góc đều để ấm lò, không gian ấm áp lại khá yên tĩnh. Nhưng là gian phòng này cách âm không tốt, nếu muốn bàn chuyện làm ăn, người khác đều chọn gian phòng ở lầu trên, nơi đó mới thực sự gọi là phòng.

Lâm Thiên Vũ cũng không phải là thương nhân làm ăn nên rất dễ tính, nơi này lại trang trí đặc biệt như vậy nàng khá là thích.

- Ngươi có biết Vạn Kiếm sơn trang không? Lâm Thiên Vũ hỏi.

- Dạ biết, Vạn Kiếm sơn trang là trang lớn nhất trên giang hồ rất nổi tiếng, trang chủ là Vạn Kiếm Phong đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, vạn người tôn kính. Tiểu nhị mãi mê tung hô mà quên mất nhìn sắc mặt đang ngày càng đen kịt của Lâm Thiên Vũ.

- Hay cho câu hành hiệp trượng nghĩa. Lâm Thiên Vũ cười khẩy. Sau lại nói: – Thuê giúp ta 1 cổ xe ngựa tốt nhất, bạc còn lại cho ngươi. Lâm Thiên Vũ quăng ra 1 thỏi bạc.

- Đa tạ khách quan. Tiểu nhị vui mừng rối rít, nhận lấy thỏi bạc, đứng 1 bên chờ phân phó.

Lâm Thiên Vũ gọi vài món ăn bản địa, tiểu nhị liền rời đi. Lâm Thiên Vũ nhàn nhã nhấp 1 ngụm trà, đột nhiên nghe được bên ngoài rất ồn ào, dường như là đang tranh cãi gì đó. Mà địa điểm tranh cãi lại là trước cữa phòng của nàng.

Lâm Thiên Vũ tò mò đi ra, định xem là xãy ra chuyện gì, nhìn xuyên qua tấm mành mỏng manh liền thấy tiểu nhị đang đứng trước tấm mành, che chắn không cho người trước mặt tiến vào, phía sau còn có 1 người đang níu níu kéo kéo người đang muốn tiến vào phòng của nàng. Vì có tấm mành che chắn nên nàng không thể nhìn thấy diện mạo của người kia.

- Khách quan, nơi này đã có người, vị khách quan trong kia không thích bị người quấy rầy, thỉnh khách quan đi cho. Tiểu nhị khách khí nói.

- Tránh ra. Âu Dương Kỳ gằn từng chử. Hắn là nghe tiếng nàng nên muốn vào trong xem thử.

- Thiếu gia, người theo nô tài về nhà đi, lão gia, phu nhân thật lo lắng cho ngài lắm đó. A Thạch, tiểu thư đồng theo hầu Âu Dương Kỳ van nài.

- Tránh ra. Âu Dương Kỳ ánh mắt hung tợn trừng tiểu nhị, mặc cho A Thạch kéo áo hắn.

- Không, không, không được. Tiểu nhị bị ánh mắt hung tợn kia dọa sợ, 2 chân hắn muốn nhũn ra, nhưng là vẫn cứng miệng.

Lâm Thiên Vũ ở sau tấm rèm nghe cuộc đối thoại của đám người, ban đầu còn tưởng là đám hoa hoa công tử muốn đến chọc ghẹo nàng, định xoay người đi vào bàn, liền nghe được âm thanh kia.

Chỉ 2 từ ‘tránh ra’ ít ỏi nhưng nàng có thể nhận ra, đó là thanh âm rất quen thuộc, là thứ âm thanh mà ngay cả nằm mơ nàng vẫn có thể nhận ra.

Lâm Thiên Vũ hấp tấp vén lên bức mành, muốn đi ra ngoài nhìn xem có phải là hắn không.

Âu Dương Kỳ gấp đến độ muốn giết người, hắn muốn xác minh có phải là nàng không, trong lòng nóng như kiến bò trên chảo.

Lâm Thiên Vũ vừa ra đến nơi liền nhìn thấy Âu Dương Kỳ, hắn nổi trội nhất trong đám người, lúc trước dù 2 người có tách ra nhưng nàng chỉ cần liếc mắt 1 cái là có thể nhận ra hắn. Có lẽ hình bóng hắn đã vốn khắc sâu trong tâm của nàng.

Âu Dương Kỳ nhìn thấy Lâm Thiên Vũ đứng ở phía sau tiểu nhị, hắn mở to mắt hết cở, liền hung hăng đẫy ngã tiểu nhị sang 1 bên, lao như bay đến chổ nàng, A Thạch nắm áo của hắn cũng bị đánh bật ra xa.

Hắn chạy đến bên nàng, trong lòng ẩn chứa hàng vạn thứ cảm giác hỗn tạp, bối rối, vui mừng, lo sợ, đau nhói… Rất nhiều, rất nhiều cảm xúc vỡ òa trong hắn.

Đột nhiên hắn dừng lại, 2 người đứng đối diện với nhau, hắn cẩn thận, từng chút 1 nhìn nàng không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ chớp mắt 1 cái nàng sẽ lại biến mất khỏi hắn giống như giấc mơ hàng đêm hắn vẫn mơ thấy.

Lâm Thiên Vũ nhìn thấy Âu Dương Kỳ, cảm xúc cũng rất kỳ lạ, vui mừng có, đau lòng có, còn 1 chút ấm áp hạnh phúc len lỏi khắp con tim. Nhìn bộ dáng hắn chật vật nàng thật muốn khóc, Âu Dương Kỳ tuấn mỹ, thần khí thanh sảng, ánh mắt tự tin biến đâu mất, trước mắt nàng bây là 1 nam nhân gầy còm, tóc tai không gọn gàng, quần áo không chỉnh tề, râu mọc lởm chởm, hốc mắt lỏm sâu, 2 gò má hốc hác, ánh mắt lại hằn lên tơ máu, khắp người nồng nặc mùi rượu, nhìn hắn chẳng khác mấy tên khất cái ở Thanh An thành là mấy.

Cả 2 nhìn nhau hồi lâu, hắn run run tay vươn tới, muốn chạm vào nàng, nhưng lại sợ nàng biến mất, cánh tay giơ lên không trung lại lo sợ muốn thu về, Lâm Thiên Vũ hốc mắt ẩm ướt, nước mắt chực trào, nàng nắm lấy bàn tay toàn da bọc xương của hắn, nhẹ nhàng đem tay hắn áp vào bên má của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhè nhẹ cọ xát trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, nước mắt tuôn trào rơi trên tay hắn.

Tiểu nhị và A Thạch sau khi chật vật bò lên từ dưới đất, định chạy đến ngăn Âu Dương Kỳ nhưng nhìn thấy 1 màn kia, cả 2 liền ngây ngốc nhìn nhau, chẳng hiểu việc gì.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, cảm giác chân thật khiến hắn rơi lệ. Âu Dương Kỳ đột nhiên ôm chầm lấy Lâm Thiên Vũ, ôm thật chặt dường như lo sợ chỉ cần buông lỏng 1 tý nàng sẽ biến mất ngay lập tức, bả vai hắn run run, đôi tay rắn chắc siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, 2 người thân thể dán sát vào nhau không 1 khe hở, hắn dường như muốn đem nàng nhập vào thân thể của hắn để nàng và hắn mãi không chia lìa. Mặt hắn chôn tại hõm vai của nàng, vùi sâu vào mái tóc thơm mềm của nàng, tham lam hấp thụ mùi hương trên cơ thể nàng, mùi hương mà hắn hằng đêm đều mơ thấy, hắn khóc ướt đẫm cả bờ vai nàng. Lâm Thiên Vũ 2 tay cũng gắt gao ôm chặt lấy Âu Dương Kỳ, mắt đẩm lệ, cảm nhận được hắn run rẫy, hắn lo sợ, cùng đau đớn. Giờ phút này nàng mới biết, hắn ôn nhu với nàng, chăm sóc nàng, sủng nàng, dung túng cho nàng làm càn, tất cả mọi thứ hắn làm cho nàng là vì hắn yêu nàng.

2 người 1 nam 1 nữ ôm nhau khóc như mưa thật lâu, thật lâu sau đó, khi hắn đã bình tâm, khi hắn đã biết được rằng nàng là thật sự tồn tại mới nới lỏng vòng tay, nhưng vẫn như cũ ôm lấy nàng không muốn tách ra, hắn vĩnh viễn cũng không muốn cùng nàng tách ra.

Lâm Thiên Vũ biết hắn lo sợ, nàng ôn nhu vuốt nhẹ tấm lưng gầy guộc của hắn, như trấn an lòng sợ hãi của hắn.

Lâm Thiên Vũ phân phó tiểu nhị đi chuẩn bị thức ăn cùng nước ấm đưa đến phòng ngũ của nàng, lại phân phó A Thạch đem đến 1 bộ y phục mới.

2 người liền theo lệnh mà làm, gấp gáp rời đi.

Hắn gắt gao ôm lấy nàng, mặc kệ nàng nói gì, hắn vẫn dính chặt lấy nàng. Lâm Thiên Vũ dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nàng đành phải để cho hắn ôm lấy, dưới sự hướng dẫn của nàng trở về phòng ngũ.

Vào đến trong phòng hắn vẫn như trước không rời khỏi nàng nữa bước, hắn ngồi trên ghế ôm lấy nàng ngồi trên đùi hắn, Lâm Thiên Vũ từ trước đến giờ không để ý đến cái khái niệm gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, nàng biết hắn yêu nàng, mà nàng cũng thích hắn thôi thì mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Âu Dương Kỳ ôm Lâm Thiên Vũ trong tay, gắt gao ôm lấy nàng, đầu vùi vào vai nàng hết cọ lại cọ, như đứa bé đang làm nũng.

Lâm Thiên Vũ vì hành động này mà bật cười khanh khách, nàng yêu thương vuốt ve mặt hắn, nhìn vào ánh mắt trong suốt của hắn, nhịn không được hôn lên mặt hắn 1 cái. Đáy mắt Âu Dương Kỳ xoẹt qua 1 tia bất ngờ, sau đó là vui mừng, 2 tay siết chặt lấy eo nàng, chứng tỏ hắn bây giờ thật rất hưng phấn.

Hành động này làm tim nàng ấm áp, Âu Dương Kỳ bộ dáng đáng yêu như thế nàng là lần đầu thấy, nghĩ nghĩ thật muốn chọc ghẹo hắn. Lâm Thiên Vũ cười giảo hoạt, xoay người 1 cái đối diện với hắn, 2 chân để bên đùi trái của hắn, tay ngọc vòng qua cổ hắn, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn hắn đang ngây ngốc.

Nàng đưa mặt tới gần hắn, thật gần, rất gần, gần đến nổi có thể cảm nhận được hơi thở nồng nặc mùi rượu của hắn đang phả vào mặt nàng, nhưng là nàng không chán ghét. Đôi môi hồng nhuận kề sát bạc môi mỏng của hắn, từng chút, từng chút nhích đến, đến khi đôi môi 2 người dán chặt vào nhau. Âu Dương Kỳ ngây ngốc nhìn nàng, Lâm Thiên Vũ khóe mắt liếc nhìn hắn 1 cái, đột nhiên cắn lấy môi hắn, cơn đau làm Âu Dương Kỳ hoàn hồn, Lâm Thiên Vũ yêu thương liếm láp lên nơi nàng vừa cắn, cái lưỡi ấm nóng vờn quanh bạc môi hắn, tận tình liếm mút nhưng không chịu tiến vào trong.

Âu Dương Kỳ bây giờ mới biết nàng là đang trêu chọc, khiêu khích hắn, hắn siết chặt 2 tay đem nàng càng tiến vào gần hắn hơn, suồng sả giữ chặt lấy môi nàng, cái lưỡi bá đạo tiến vào miệng nàng, cuồng đảo quấn lấy lưỡi nàng không buông, ra sức hấp thụ hương vị ngọt ngào từ môi nàng, chốc chốc lại hung hăng cắn lên môi nàng như trừng phạt, lại nhẹ nhàng liếm láp, mút lấy phiến môi hồng ngọt ngào kia. Cái lưỡi tinh quái khuấy đảo trong miệng nàng. Lâm Thiên Vũ không chịu yếu thế, nàng đáp trả, cái lưỡi mềm mại cũng quấn lấy lưỡi hắn, muốn lấy đi ngọt ngào mang theo men rượu của hắn, nàng cho đi tất cả, 1 chút cũng không giữ lại cho riêng mình. Không biết đến bao lâu hắn mới buông nàng ra, Lâm Thiên Vũ thở dốc, ánh mắt nhiễm sương, khóe môi chãy ra 1 sợi chỉ bạc phá lệ chói mắt bộ dáng yêu mị dư sức hạ gục tất cả đàn ông trước mặt. Âu Dương Kỳ cảm thấy tim đập nhanh 1 nhịp, ánh mắt như có lữa, tiến đến gần nàng, vươn cái lưỡi ấm áp liếm đi dịch chất ngọt ngào vươn trên khóe môi nàng, lại lần nữa xâm chiếm. hai người môi lưỡi triền miên đem tất cả những gì tốt đẹp nhất trao cho nhau.

Thật lâu sau Lâm Thiên Vũ nghe được có tiếng gõ cửa cùng với giọng của tiểu nhị, liền đẫy đẫy bả vai như đang nhắc nhở bên ngoài có người. Âu Dương Kỳ làm như không nghe thấy vẫn tiếp tục môi lưỡi dây dưa, bàn tay to lớn vuốt ve tấm lưng của nàng. Lâm Thiên Vũ thẹn thùng, tên ngốc này từ lúc nào lại nhiệt tình như vậy. Nàng hung hăn cắn một ngụm vào môi hắn, Âu Dương Kỳ đau đớn nhưng không buông nàng ra, vẫn lỳ lợm quấn lấy. Lâm Thiên Vũ khóc không ra nước mắt đành mặc hắn ta cần ta cứ lấy, rất lâu sau Âu Dương Kỳ mới buông môi nàng ra, nhưng ánh mắt nóng bỏng của hắn nói cho nàng biết hắn vẫn là cảm thấy chưa đũ, cái tên ngốc này…

Tiểu nhị mang cơm và nước đem vào phòng, rất nhanh liền lui đi, Lâm Thiên Vũ dùng hết lời vừa khuyên vừa dọa kèm thêm dụ dỗ mới làm cho Âu Dương Kỳ buông nàng ra, hắn vẽ mặt như đưa đám, tâm không cam tình không nguyện đi đến thùng tắm, tự mình tắm rữa, giữa phòng được ngăn bằng 1 tấm bình phong nên nàng không thấy được cảnh mỹ nam tắm rữa, có chút tiếc nuối, nhưng là không dám xông vào, nàng dù gì cũng là nữ nhân mà, cũng biết ngượng a.

Lúc Âu Dương Kỳ tắm xong A Thạch cũng vừa vặn mang quần áo đến, hắn tiến vào trong giúp chủ tử mặc y phục.

Xong xuôi mọi thứ, Âu Dương Kỳ đến trước mặt Lâm Thiên Vũ trình diện. Lâm Thiên Vũ nhìn hắn xong gật gù tán thưởng, bộ dáng đã khôi phục được 6, 7 phần, râu đã được cạo sạch, tóc cũng buộc cao, quần áo chỉnh tề sạch sẽ không còn lôi thôi lếch thếch như trước nữa.

Sau khi đuổi A Thạch ra ngoài Âu Dương Kỳ lại sáp đến làm keo dính trên người Lâm Thiên Vũ, chu mỏ định hôn. Lâm Thiên Vũ tay ngọc chặn lại môi hắn, Âu Dương Kỳ nhíu mày, bàn tay to bắt lấy tay nàng, sau liền hôn nàng.

- Sau này nếu chàng không cạo râu thì đừng hôn ta, còn nữa nếu bộ dạng lôi thôi lếch thếch thì không được ôm ta, hôi rượu thì đừng đến gần ta. Lâm Thiên Vũ ánh mắt nhiễm sương, ngay sau khi Âu Dương Kỳ buông môi nàng ra liền nói.

- Được. Âu Dương Kỳ ăn đậu hủ no nê tâm tình vui vẽ liền đồng ý, có nàng bên cạnh rồi hắn sẽ không bỏ mặt bản thân nữa.

- Được rồi, trước dùng cơm. Lâm Thiên Vũ nhìn hắn cười đến sáng lạn liền thôi không càm ràm nữa.

2 người ngồi dùng cơm, hắn tay đưa cơm vào miệng, mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm, ngay cả đồ ăn cũng không gắp. Lâm Thiên Vũ bó tay đành giúp hắn gắp thêm 1 ít thức ăn.

- Lo ăn đi, đừng nhìn ta nữa. Lâm Thiên Vũ dưới ánh nhìn của hắn thì 2 má đột nhiên đỏ bừng.

- Ừm. Âu Dương Kỳ ừ cho có lệ mắt vẫn gắt gao nhìn nàng.

Lâm Thiên Vũ dỡ khóc dỡ cười, biết là hắn vì lo sợ nàng biến mất nên mới có biểu hiện như vậy, nhưng là nàng không quen bị người nhìn chằm chằm khi ăn a.

Sau khi dùng bữa xong, nàng bảo hắn theo A Thạch trở về nhà, nhưng là hắn sống chết cũng không đi, bám nàng càng chặt hơn, cơ hồ muốn siết chết nàng, Lâm Thiên Vũ chịu thua, quyết định để hắn ngũ lại ở phòng của nàng.

Âu Dương Kỳ tuy nghe lời lên giường ngũ nhưng là ánh mắt vẫn gắt gao nhìn nàng, tay cũng nắm chặt lấy tay nàng không buông.

Lâm Thiên Vũ định sẽ ngũ trên bàn, nhưng tay cứ bị hắn nắm bất đắc dĩ đành leo lên giường nằm cạnh hắn, nàng vừa leo lên giường hắn liền xoay người gắt gao ôm lấy nàng không buông, Lâm Thiên Vũ bó tay đành ôn nhu vuốt ve sống lưng hắn như muốn bảo hắn an tâm.

Âu Dương Kỳ hơn nữa năm qua không có đêm nào có được 1 giấc ngũ ngon, nhưng đêm nay hắn lại ngũ rất sâu, không hề giật mình tỉnh giấc lần nào.

A Thạch đối với Lâm Thiên Vũ rất sùng bái, thiếu gia hơn nữa năm trước khi bị Lâm lão gia đưa về Âu Dương gia thì cứ như là người khác, cứ luôn chìm trong men rượu, ai nói gì cũng không nghe, lão gia phiền não, phu nhân thương tâm. Nhưng là vị Lâm tiểu thư kia nói gì thiếu gia liền nghe nấy, chỉ là khi bảo thiếu gia theo hắn về nhà thì người nhất quyết cãi lời, sống chết không đi.

Hắn tuy là biết ơn Lâm tiểu thư đã thu giữ thiếu gia, nhưng là cô nam quả nữ ở cùng 1 phòng, thiếu gia thì không sao, nhưng còn nàng? Tuy là hắn tin vào nhân phẩm của thiếu gia sẽ không phi lễ Lâm tiểu thư nhưng là 2 người ở cùng 1 phòng danh tiết của Lâm tiểu thư chẳng phải sẽ bị hủy hay sao.

Nghĩ vậy A Thạch liền liều chết chạy về nhà thông báo với lão gia cùng phu nhân. Lâm Thiên Vũ bây giờ còn đang bận dỗ dành Âu Dương Kỳ, không biết rằng ngày mai sẽ có 1 chuyện kinh hỉ đến với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.