Mấy ngày gần đây Lâm Thiên Vũ không có trốn nhà đi chơi, nàng ngoan ngoãn ở tại khuê phòng viết chữ, vẽ tranh. (anchan: thực sự mà nói là tỷ ấy đang lên kế hoạch cho việc bỏ trốn đấy)
Liên Nhi thì ra ngoài mua cho nàng ít đồ đi từ trưa đến tối vẫn chưa về, Lâm Thiên Vũ thật lo không biết nàng ấy có ngủ quên ở ngoài chợ không nữa.
Đang nghĩ đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Liên Nhi lập tức chạy ùa vào vẻ mặt dường như rất hưng phấn, nàng ta chạy đến chổ Lâm Thiên Vũ, khoa tay múa chân, miệng cười không khép bắt đầu kể lại những thứ nàng ta thấy trên đường cho Lâm Thiên Vũ nghe.
- Tiểu thư biết không, lúc trưa muội nhìn thấy Triệu Linh Lam giả mạo kia bị đeo gông xích đi khắp thành thị chúng thì thực rất vui vẻ.
- Liên Nhi, cười trên sự đau khổ của người khác không tốt đâu. – Lâm Thiên Vũ nhàn nhạt nói, mắt vẫn dán chặt vào tấm bản đồ trên bàn.
- Nhưng mà nàng ta đáng bị như thế, ai bảo giả dạng người khác làm chi. – Liên Nhi không phục nói.
- Đó là chuyện của họ, nhưng muội cười lên nỗi đau của người khác là không đúng, còn nhớ ta từng nói qua, nếu muội không ngoan ta sẽ không thích, đứa trẻ ngoan sẽ không cãi lời người lớn. – Lâm Thiên Vũ ngẩng mặt lên, mắt hạnh nhìn vào đôi mắt to tròn của Liên Nhi, dáng vẻ giống như đại tỷ đang dạy bảo tiểu muội.
- Ư… – Liên Nhi muốn phản bác, tiểu thư luôn nói nàng là trẻ nhỏ, nàng ấy cũng đâu có lớn hơn nàng bao nhiêu đâu (anchan: đâu có bao nhiêu đâu 10 tuổi chứ mấy, tuổi ở hiện đại của LTV đã là 25) nhưng là nàng không muốn bị tiểu thư ghét bỏ, vì vậy chỉ giương đôi mắt to trong suốt ủy khuất nhìn Lâm Thiên Vũ.
Lâm Thiên Vũ nàng hoàn toàn đầu hàng trước ánh mắt chó con đó, nàng dịu dàng chuyển chủ đề:
- Thế muội ra ngoài còn nghe được thứ gì nữa không?
- Có, muội nghe nhiều người nói Linh Lam cô nương đã chính thức vào cửa Triệu gia, nghe nói hiện giờ đang sống rất hạnh phúc. – Liên Nhi ngay lập tức hồi phục trạng thái vui vẻ lúc đầu.
Mắt Lâm Thiên Vũ đột nhiên sáng lên, nàng cười cười, nói:
- Liên Nhi, có muốn đi xem Linh Lam cô nương của muội sống tốt như thế nào không?
- Có a. – Liên Nhi khẳng định, cười thật tươi, sau như chợt nhớ ra điều gì liền nói: – Nhưng trời đã tối, muội sợ.
- Sợ gì, trời vừa mới tối chứ mấy, bây giờ chắc đang là giờ dậu(5h đến 7h tối). – Lâm Thiên Vũ nói.
- Nhưng là, nữ nhân ra ngoài vào đêm khuya hình như không hợp lễ(lễ giáo). – Liên Nhi nói, mặc dù nàng rất muốn đi.
- Muội không đi ta đi 1 mình. – Tức chết nàng mới có 5, 6h mà khuya thế lúc trước nàng đi suốt đêm gọi là gì.(lúc tỷ còn ở hiện đại nhá)
- A tiểu thư, chờ muội đi với. – Liên Nhi thấy Lâm Thiên Vũ sãi bước rời đi liền chạy theo.
- Đi nhanh lên. – Lâm Thiên Vũ giục, 2 nàng hiên ngang hướng cửa sau Lâm gia đi tới.
Lúc 2 nàng đang len lén mở cửa thì đột nhiên 1 tiếng nói vang lên:
- Các người muốn đi đâu?
Lâm Thiên Vũ cùng Liên Nhi cả 2 run run xoay người lại, không phải chứ hôm nay là ngày hạn gì, còn chưa ra khỏi cửa liền bị bắt gặp.
Vừa xoay người lại cả 2 liền sợ hết hồn, 2 nàng còn định dùng tiền hối lộ người kia, nhưng khi vừa thấy tuấn nhan của hắn liền câm như hến, ai dám hối lộ hắn đây.
- Ta hỏi các người muốn đi đâu? – Lâm lão gia nghiêm khắc hỏi. Ông biết được nữ nhi vẫn thường trốn nhà đi lung tung khắp nơi, ông nghĩ nàng nhất định là đang buồn cần chổ giải khuây nên mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng là các nàng thật là quá thể, được đằng chân lấn đằng đầu không biết tiết chế lại đêm hôm lại dám trốn nhà ra đường? Hôm nay ông tận mắt chứng kiến thì thật rất tức giận.
- A, phụ thân, ta… A ta là đi ngắm sao a. – Lâm Thiên Vũ bịa đại 1 cái cớ nhưng sau khi dứt lời nàng thật muốn cắn đứt lưỡi đi, cái lý do ngu ngốc như vậy mà cũng nói ra được.
Liên Nhi khóc không ra nước mắt, tiểu thư nhà nàng lúc nào cũng thông minh sáng suốt, hôm nay sao lại trì độn đột xuất thế này.
- Ngắm sao? Mây đen vần vũ như vầy cũng có thể thấy sao? – Lâm lão nói, ánh mắt sắc bén quét về phía 2 nàng.
- A ha, ta quên mất. – Lâm Thiên Vũ gãi gãi đầu cười khan, thầm mắng bản thân ngu ngốc.
- Người đâu. – Lâm lão đột nhiên hét lên. Ngay lập tức xuất hiện khoảng chục tên gia đinh tay cầm gậy hùng hổ chạy đến.
Lâm Thiên Vũ cùng Liên Nhi sợ mất mật, đừng nói là bảo đám người đó đánh 2 nàng nha, lại nhìn đến mấy cây côn mà bọn gia đinh cầm trên tay, chết mất thôi………….
- Đem tiểu thư nhốt vào phòng, không cho ra ngoài, đánh Liên Nhi 30 đại bản vì tội không can ngăn chủ nhân còn hùa theo làm xằng làm bậy. – Lâm lão cơ hồ là rống.
- Á, lão gia tha mạng, con biết lỗi rồi, lão gia tha mạng. – Liên Nhi khóc như mưa quỳ sụp dưới đất, ra sức dập đầu.
Lâm lão gia vừa dứt lời liền có 2 người đến khom người, mời Lâm Thiên Vũ trở về phòng, nhưng là nàng không chịu, nhìn thấy Liên Nhi khóc nàng đau lòng lắm, nhất quyết không chịu đi.
Lâm lão chẳng thèm nhìn lấy Liên Nhi 1 cái, đám gia đinh ngay lập tức cầm cây gậy to hùng hổ xông về phía Liên Nhi, 2 tên giữ chặt người nàng ta để nàng ta nằm úp sấp xuống đất, 1 tên giơ lên đại bản trong tay đang định đánh xuống.
- Không. – Lâm Thiên Vũ hét lên, nàng lao nhanh về phía Liên Nhi, bất chấp sự ngăn cản của bọn gia đinh, không biết nàng lấy đâu ra sức mạnh có thể đẩy ra bọn gia đinh mà chen vào ôm lấy Liên Nhi. Ai cũng có thể đánh chỉ là không được đánh Liên Nhi của nàng, nàng đã sớm xem nàng ấy như người thân, không ai có quyền làm tổn thương người thân của nàng.
- Phụ thân, nếu người đánh Liên Nhi thì đánh luôn con đi, con là người xúi giục muội ấy đó. – Lâm Thiên Vũ ánh mắt quật cường nhìn Lâm lão.
- A, tiểu thư, không cần. – Liên Nhi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nàng biết tiểu thư rất thương mình nhưng là không cần vì nàng chịu đòn.
- Ngươi còn dám mạnh miệng, nghĩ ta không dám đánh ngươi sao? Nuôi con không dạy là lỗi của cha, ta hôm nay không giáo huấn ngươi thì không phải cha ngươi. Người đâu đánh luôn tiểu thư 20 đại bản. – Lâm lão thật rất tức giận, nữ nhi này ông luôn thương yêu chiều chuộng nên nàng mới sanh hư hỏng như thế, ông nhất định phải hảo giáo huấn nàng 1 trận để nàng biết cái gì gọi là lễ giáo. Nhưng là ông đã thiên vị nữ nhi chỉ đánh nàng có 20 đại bản để răn đe, nếu nàng nhận lỗi sẽ không phải chịu đòn đau.
- Nếu ngươi nhận sai liền không bị đánh. – Lâm lão rốt cuộc cũng nhân nhượng, nhìn nữ nhi do chính mình sinh ra bị đánh, tâm ông không nỡ.
- Con không sai, chỉ là đi chơi thôi có phải chuyện gì lớn lao đâu? – Lâm Thiên Vũ đã quen với nếp sống hiện đại ăn chơi thả cửa nên quyên mất rằng ở cái thời đại phong kiến này thật rất khắc khe với nữ giới.
- Ngươi… Chết cũng không hối cải, được, người đâu, đánh cho ta. – Lâm lão giận đến run người, nàng lại dám nói là không có gì lớn lao, danh tiết Lâm gia không sớm thì muộn cũng bị hủy trên tay của nàng.
Ngay sau đó Lâm Thiên Vũ liền bị người đè ngã úp sấp hệt như Liên Nhi, nàng sợ, rất sợ chỉ là cái miệng đến chết vẫn cứng rắn như trước quyết không nhận lỗi, trong thâm tâm của nàng nhận định rằng nàng không có sai.
“ Bốp”
- Á, đau chết người. – Lâm Thiên Vũ hét lên. Cái gậy khốn kiếp, tên gia đinh khốn kiếp, lão cha khốn kiếp dám đánh nàng, ô ô ô… Nàng lớn đến bây giờ còn chưa có ai dám đánh nàng, xuyên đến nơi này liền bị người khi dễ, nàng muốn về nhà, nàng muốn về nhà. Lâm Thiên Vũ khóc như mưa.
Thấy Lâm Thiên Vũ khóc, Lâm lão xoay mặt đi chỗ khác, không nỡ nhìn, cái gọi là đánh ở thân con đau lòng cha mẹ là đây. Đánh nàng ông cũng đau lắm chứ, nhưng là vì nàng quá ngang bướng, nếu sớm nhận lỗi thì đã không phải chịu đòn.
“Bốp”
- Ô…ô…ô…
“Bốp”
- Ô… ô… ô…
“Bốp”
- Ô… ô… ô…
Tiếng gậy va chạm vào da thịt cùng với tiếng khóc thét của Lâm Thiên Vũ và Liên Nhi vang vọng khắp Lâm gia, tiếng khóc thê lương đến xé gan xé ruột. Không biết bị đánh đến bao nhiêu gậy rốt cuộc cứu tinh của 2 nàng cũng đến.
- Dừng tay, lão gia, ông làm gì vậy? – Lâm phu nhân vừa nhận được tin nữ nhi bị đánh liền chạy như bay đến đây.
- Ta đang dạy dỗ nữ nhi. – Lâm lão ảo nảo nói, ông xót xa nhìn nữ nhi khóc như như mưa đang chật vật nằm dưới đất.
- A, mẫu thân cứu ta, ô ô ô… Phụ thân, hắn muốn đánh chết ta. – Lâm Thiên Vũ sống ở Lâm gia 1 thời gian cũng biết được, nơi này ai mới là chổ dựa vững chắc của nàng, không phải Lâm phu nhân thì còn ai vào đây, còn không nhanh tố khổ.
- Lão gia, ông đánh nàng không thấy xót hay sao? – Lâm phu nhân nước mắt rưng rưng, chạy đến ôm lấy nữ nhi bảo bối của bà.
- Ta làm sao không xót, nàng cũng là con của ta, chỉ là nàng thật quá thể… – Nói đến đây bên trong ánh mắt thương xót của Lâm lão gia hiện lên 1 chút tức giận.
- Đánh tiếp, 20 gậy còn chưa có xong đâu. – Lâm lão gia ra lệnh.
Đám gia đinh lại hùng hổ xông vào. Lâm phu nhân trợn trừng mắt, bà nghiến răng nói:
- Ông dám, ông đánh nàng 1 cái nữa thì tối nay đừng hòng vào phòng tôi.
Lâm Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn mẫu thân hiền dịu như nước của nàng, những lời này của bà ấy không phải uy hiếp thì là gì, hình như nàng còn nghe thấy tiếng nghiến răng trèo trẹo thì phải???
Nhưng mà Lâm Thiên Vũ nàng không có nghe lầm, Lâm phu nhân chính là đang uy hiếp Lâm lão gia, uy hiếp trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt gia đinh cùng nha hoàn, không chừa cho Lâm lão 1 chút mặt mũi.
- Bà… – Lâm lão tức đến mặt đỏ bừng bừng. Lâm Thiên Vũ nghi ngờ đây không phải là do tức mà là do thẹn.
Lâm lão gia nhìn Lâm phu nhân che chở cho nữ nhi, bộ dáng quật cường không nói đùa, lại nhìn sang nữ nhi bị đánh đến thảm, lòng ông chùng xuống, thôi thì tha cho nàng 1 lần vậy, với lại ông cũng không muốn tối nay lại phải ngủ ở thư phòng.
Nghĩ vậy Lâm lão gia làm bộ giận dỗi, phất tay áo bỏ đi. Đám gia đinh cũng nhanh chóng rút lui.
Lâm phu nhân cười đắc thắng, sau lại đau xót nhìn nữ nhi.
Sau khi trở về phòng, Lâm Thiên Vũ cùng Liên Nhi được đám nha hoàn giúp thay y phục, thoa thuốc, 2 nàng khóc nhiều hao tốn sức lực cũng không ít nên nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lâm phu nhân yêu thương xoa nhẹ lên hai gò má con, khẽ thở dài, sau khi căn dặn vài câu với nha hoàn cũng nhanh chóng rời đi, bà phải về mà còn xử lý cái người đã hại con bà ra nông nỗi này, hừ hừ… (anchan: mọi người đoán xem Lâm phu nhân sẽ xử lý Lâm lão như thế nào, hắc hắc…)
…
Âu Dương Kỳ mấy ngày nay bộ dáng lúc nào cũng không yên, khi đi ngoài đường ánh mắt lúc nào cũng vô thức nhìn dáo dác như đang tìm kiếm 1 người, chỉ là nhìn mãi mà vẫn không thấy bóng dáng của nàng đâu.
Hắn thực tức chết bản thân đã không hỏi nhà nàng ở đâu, ngay cả tên của nàng còn không biết, muốn tìm nàng nhưng không có cách nào tìm được, chỉ có thể nhìn dáo dác khắp phố xem có thể may mắn gặp được nàng hay không. Chỉ là hắn đã nhìn như thế cả tuần nay mà vẫn chưa nhìn thấy cái bóng nói chi là đến cả người. Không biết nàng có phải đã gặp chuyện gì hay không, với cá tính hoạt bát của nàng không thể nào chịu ngồi yên 1 chổ, nhưng là tại sao hắn vẫn không thấy nàng. (anchan: tỷ mắc ở nhà dưỡng thương cái mông có sức đâu mà đi chơi hử anh)
Âu Dương Kỳ ngồi trên lầu, nhìn xuống dòng đường, con ngươi linh động vẫn ra sức nhìn xung quanh, không từ bỏ mục đích tìm kiếm bóng hình nàng.
Đột nhiên có 1 tên gia đinh chạy đến chổ hắn, kính cẩn cúi người, nói:
- Thiếu gia, có thư từ nhà gữi đến.
Âu Dương Kỳ không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm lấy lá thư trên tay người kia, ưu nhã mở ra phong thư, sau khi đọc xong 1 lượt, mày kiếm nhíu lại, hắn nói:
- Chuẩn bị ngựa, chúng ta hồi gia.
- Vâng.
Âu Dương Kỳ cứ thế rời Thanh An thành trong sự tiếc nuối cùng nhớ mong Lâm Thiên Vũ mà quên mất mục đích ban đầu chính là đến đây để hủy hôn, hắn cứ thế bị lừa trở về nhà, chuẩn bị lấy vợ…