Ban đầu ta chỉ là một tiểu tinh linh nhỏ bé chu du trong nhân giới.nguồn sống duy nhất của ta chính là được hấp thụ linh khí của đất trời,thân thể ta chỉ là 1 đốm
sáng tí ti vô định hình.
Ta có một khao khát nho nhỏ là được một lần sống như 1 con người,có thể chạy nhảy,hát,nói,cười...v.v..
Cho đến khi ta nhìn thấy đôi tình nhân trẻ cùng nhau trú mưa dưới gốc cây cổ thụ nơi ta sống̣.
Ta biết mình còn có nguyện vọng khác :“ta muốn được yêu một lần ,nguyện
chỉ một lần dù cho phải tán thân giữa chốn nhân giới xinh đẹp này,như
vậy ta thực không còn lưu luyến thêm gì nữa”
Lời nguyện cuả ta như được chứng thực.
Bầu trời trong xanh bắt đầu xoay vần, mây đen u tôi giăng giăng như tấm
mành nhung bao trùng khắp mọi cảnh vật ta nhìn thấy.
Tiếng vang trầm thấp của lão nam nhân văng vẳng còn bên tai.
PHẢI!ta cũng chẳng thể tin được rằng ta có cơ hội làm người,nhưng kèm theo một
luật định đó là ta sẽ chỉ có thể sống được 18 năm.
Nêú như ta may mắn có được tình yêu của một nam nhân.ta sẽ được trọn vẹn luân hồi như con người.
NHưng nếu ngược lại ta sẽ mãi mãi tán thân trong kiếp tinh linh,mãi mãi không thể siêu sinh hóa kiếp.
Và...ta nguyện ý!
Linh hồn ta được ấn định vào cơ thể của một nữ hài tầm 7 tuổi,bé con
này đã chết do bạo dịch lây truyền vừa rồi!chỉ còn thân xác đang hấp
hối,rất ấm và tươi mới...
Ta biết bé con này tên là Mạc Viên
Viên,tên cũng như người hiện tại rất tròn ,rất tròn...ta hiện tại có
khuôn mặt tròn ngỗng đáng yêu...nhưng có điều ,tại sao ta của hiện tại
không nhớ chuyện gì trước năm ta 7 tuổi?? kể cả bản thân mình là ai.mọi
người nói ta có khả năng trở thành kẻ ngốc!
PHẢI rồi! Ta có
một phụ thân,ông ấy là đại tướng quân của Tiêu Dao quốc,rất dũng mãnh
nha! Ông rất yêu thương cưng chiều ta ,nói ta sau này nhất định sẽ là
hoàng hậu uy nghi nhất,xinh đẹp nhất!...
Trên ta còn có một vị đại ca ca cũng rất yêu chiều tiểu muội tròn tròn này.
Từ nhỏ,ta đã phải học rất nhiều,đúng kiểu nuôi dưỡng dạy để trở thành
môt hoàng hậu,cái gì tam tòng tứ đức,cái gì lễ nghi gia giáo hoàng thất
,bla bla bla....
Ta chưa bao giờ muốn học những thứ như thế này,thứ
ta muốn là được đi chu du khắp thiên hạ ngắm cảnh phồn thịnh thái bình
cùng một nam nhân hiểu ta,yêu ta,cùng ta đi đến đầu bạc.
Cho đến khi ta gặp “hắn”-Thái Tử Tiêu Trạch Thần,ta biết hắn là người đặc biệt dành cho ta.
Rốt cục ta đã hạ quyết tâm,ta sẽ trở thành hoàng hậu,người sẽ đi bên cạnh hắn!
Tất cả cố gắng của ta cuối cùng cũng trở thành hiên thực. Năm ta được
16 Xuân. Ta đã gả cho hắn theo Thánh chỉ của Thánh Hoàng.
CÒn chàng
có vẻ không yêu thích ta lắm,chàng hay nhìn ta đôi mắt lãnh ngạo.ta thấy tâm ta thắt lại 1 chút và ngày càng nhiều hơn,nhưng ta vẫn chưa từng từ bỏ ,chưa từng quay lưng lại với chàng.
CHỉ có điều ta vẫn luôn ủ ấp nó ,chưa từng cho hắn biết!
Ta tự nguyện lót trái tim ta dưới gót chân của chàng!nguyện để chàg
giẫm lên.Ta tự biết mình rất ngốc,có thể là do lần bạo bệnh suýt vong
thân kia chăng? ta không biết nữa,ta chỉ biết yêu chàng ngày một nhiều
hơn ngày chúng ta gặp
Năm ta đc 17 tuổi. Thánh hoàng băng hà cũng là lúc hắn đăng cơ trị vì Tiêu Dao quốc.
Mẫu hậu hắn muốn ta mở hội Nữ tú tuyển chọn phi tần thay ta sinh nam
hài nối dõi,nực cười cái gì sinh nở ,cái gì nối dõi,ngay cả ta hắn cũng
chưa chạm vào một lần! Chẳng lẽ ta phải sinh ra hòn đá một mình sao?
Thật ra Thái hậu đã sớm chán ghét thứ tức phụ không biết đẻ trứng như
ta,quan hệ mẹ chồng nàng dâu qua ngày dần nhạt nhẽo,vô vị.
Muốn ta
chọn,ta chọn cho các ngươi những nhân xấu xí nhất.khiến hắn nổi giận
không thôi! Làm cho chúng tì nữ,hoạn quan không một ai đến gần
Chàng rốt cục cũng đến tìm ta rồi cho người bên cạnh lui xuống,ta đang buồn
chán ngâm chân mình trong ao sen trong vắt.lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ
vặt tức giận của chàng mà không phải là vẻ mặt bình thản mà lạnh lùng xa cách..làm ta hứng trí trêu chọc, hắn càng tức giận đỉnh điểm.
Cũng vì quá cao hứng mà ta sơ sẩy trượt xuống ao sen,tiện tay bấu víu khiến
hắn và ta khấu đầu vào đầu nhau rơi xuống nước!
THẬT bi hài chính là .....ta và hắn chẳng ai biết bơi a!
Trông thấy hắn vì quá đột ngột mà thiếu dưỡng sắp ngất cần..ta quyết định rút hết dưỡng khí của mình trao cho hắn
Buồn cười là hắn cứ nhìn ta bằng con mắt cá chết,ngạc nhiên thiếu chút ngoác miệng,lại là một vẻ mặt khác của hắn.
Thực sự hắn vừa làm ta buồn cười,nhưng cũng quá đỏi hạnh phúc ,vì trong 1
ngày ta đã đc “chiêm ngưỡng” rất nhiều nét mặt của người ta ái!
Cứ như vậy cho đến khi chúng ta.....ngất đi hoàn toàn.