Hoan Du

Chương 37: Chương 37: Thiếu






Editor: Trà Đá.

Buổi chiều, Cố Du xuất phát đến tập đoàn Dung thị, lúc tới nơi đã 3 giờ 20.

Cô đến sớm, nên phải đợi 10 phút, trợ lý mời cô đến phòng khách.

Vừa ngồi xuống, Dung Tĩnh bước vào, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt.

Trước kia cảm thấy Dung Tĩnh tươi cười dịu dàng, hiện tại hoàn toàn không còn cái cảm giác này nữa.

Dung Tĩnh ngồi xuống ghế sô pha, khách khí nói: “Chào Cố tiểu thư, nghe nói cô đã đến đợi được một lát rồi, xin lỗi vì đã để cô chờ lâu như vậy.”

Cố Du lạnh nhạt nói: “Do tôi đến sớm, cũng may trên đường đi không kẹt xe.”

Cô không nóng giận cũng không lạnh nhạt, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cũng không mang tư thái của người đây nhờ vả.

Cô vốn không có ý định cầu xin người khác.

Đối với từ “Cũng may” trong miệng Cố Du, nụ cười trên mặt Dung Tĩnh ngưng lại một cái, đang định mở miệng, thì đã bị Cố Du giành lên tiếng trước.

“Dung tiểu thư thật sự không hài lòng với phương án thiết kế của chúng tôi sao?”

Dung Tĩnh cười một chút, hai tay đặt lên đùi, tư thế ngồi rất thùy mị: “Thật ra tôi rất hài lòng.”

Cố Du cười lạnh, thật sự không ngoài dự đoán, trực tiếp hỏi: “Vậy cô làm như vậy là có ý đồ gì?”

Dung Tĩnh cũng không che giấu: “Đương nhiên là cố ý muốn cô đến đây một chuyến.”

Dung Tĩnh càng như vậy thì càng khiến Cố Du cảm thấy phản cảm: “Cô có lời gì thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo.”

“Cô rất thẳng thắn, thật ra tôi rất thích điểm này ở cô, đáng tiếc…”

Cố Du không lên tiếng, đợi cô ta tiếp tục.

Dung Tĩnh: “Tại sao cô lại quyến rũ Phó Lệ Minh? Cô không biết thân phận giữa cô và anh ấy rất cách biệt sao, hoàn toàn không thích hợp.”

“Tôi không quyến rũ Phó Lệ Minh, anh ấy thích tôi thì tôi cũng đành chịu.” Cố Du nói lời này thật sự không xấu hổ, bởi vì đây vốn là sự thật. Về phần thân phận địa vị, cô tiếp tục nói: “Tôi cũng biết sự chênh lệch giữa tôi và anh ấy quá lớn, hơn nữa cũng dùng lý do này để từ chối anh ấy.”

“Sau đó thì sao?” Dung Tĩnh truy hỏi, nghe Cố Du nói Phó Lệ Minh thích cô, khiến trong lòng Dung Tĩnh không vui.

“Sau đó cô nghĩ thế nào thì là thế đó.” Về phần cô ta nghĩ như thế nào, thì Cố Du không chịu trách nhiệm.

Dung Tĩnh nheo mắt hỏi: “Hai người ở chung một chỗ rồi?”

Cố Du cười một chút: “Không có, nếu cô lại gây sự thì có khả năng sẽ kích thích tôi đi tìm một chỗ dựa.”

“Cô đồng ý không ở chung một chỗ với anh ấy, thì tôi sẽ không làm khó cô.” Dung Tĩnh thản nhiên nói.

Cố Du: “Tại sao tôi lại phải đồng ý với cô? Dung tiểu thư, có phải cô nghĩ bản thân cô quá quan trọng rồi không?”

Một thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều, bình thường có thể duy trì bộ dáng nhã nhặn, nhưng lúc không chiếm được thế thượng phong thì sẽ lộ ra bản tính.

“Hừ!” Dung Tĩnh nâng cằm, không khách khí nói: “Tôi vẫn cho rằng người thông minh là người hiểu rõ địa vị của bản thân, hơn nữa cũng nhìn thấy rõ hậu quả của từng quyết định. Hôn nhân giữa các đại gia tộc không đơn giản như cô nghĩ đâu, đây không phải chuyện cá nhân, cũng không chỉ là chuyện của gia đình, mà nó còn liên quan đến sự hưng thịnh của cả tập đoàn.”

Cố Du không hề yếu thế: “Dựa vào năng lực của bản thân không thể xoay chuyển được người mình thích, nên mới dựa vào cái cớ liên hôn giữa hai gia tộc vì công ty. Những nhà giàu nổi danh kia, xin hỏi được bao nhiêu cái liên hôn mới có thể phát triển được?”

Dung Tĩnh cứng họng, nhưng cũng nhanh chóng đáp: “Vậy thì cô có biết những người đó đều phải trải qua biết bao nhiêu gian nan hiểm trở? Lại có biết bao nhiêu người trải qua gấm vóc lụa là, cuối cùng kinh doanh không tốt nên bị phá sản, từ đó nghèo rớt mùng tơi, không gượng dậy nổi.”

“Cô cảm thấy Phó Lệ Minh là người như vậy sao?”

“Cô có biết hiện tại Phó thị đang gặp rất nhiều khó khăn không? Cây to đón gió, vài năm gần đây anh ấy dẫn dắt Phó thị phát triển rất tốt, năng lực rõ như ban ngày, chỉ cần đối thủ là người anh ấy không sợ, nhưng bây giờ đã có vài tập đoàn bắt tay với nhau để hãm hại Phó thị rồi. Phó Lệ Minh một mình chiến đấu không ổn, tuy rằng sản nghiệp nhà họ Dung kém hơn nhà họ Phó, nhưng trên cơ bản vẫn rất ổn, hoàn toàn có thể giúp anh ấy vượt qua được cửa ải khó khăn lúc này.”

Cố Du không


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.