Hoan Du

Chương 39: Chương 39: Thiếu






Editor: Trà Đá.

Sau khi tiến vào phòng hẹn, Hoắc Diệc Thanh và Lăng Văn Khiên đã chờ sẵn ở đó, còn có một cô gái xinh đẹp, trong trẻo nhưng khí chất hơi lạnh lùng.

Giới thiệu một hồi, thì ra cô gái đó chính là thanh mai của Hoắc Diệc Thanh, Tề Nhã Quân.

Sau khi chào hỏi, Hoắc Diệc Thanh cười ha ha nói: “Sau này hai người có thể đi dạo phố cùng nhau.”

Cố Du cảm thấy nhân phẩm của Hoắc Diệc Thanh rất tốt, hơn nữa lại si tình như vậy, điều ấy rất khó có được, cũng thật sự khiến người khác ngưỡng mộ. Yêu ai yêu cả đường đi, Cố Du có ấn tượng đầu tiên rất tốt đối với Tề Nhã Quân.

Cho nên cô nhiệt tình nói: “Được.”

Tề Nhã Quân có lẽ có tính cách hơi hướng nội, cô ấy cười đáp: “Ừ.”

Hiện tại trong phòng Hoắc Diệc Thanh đang ngồi cạnh Tề Nhã Quân, còn lại là Lăng Văn Khiên.

Giang Khải ngồi xuống bên cạnh Lăng Văn Khiên, Phó Lệ Minh đang định lôi kéo Cố Du ngồi bên cạnh mình, thì cô lại nói: “Tôi ngồi bên kia.”

Chỗ cô muốn ngồi chính là vị trí bên cạnh Tề Nhã Quân.

Cô cũng không phải muốn hỏi ý kiến Phó Lệ Minh, chỉ là nói với anh một tiếng, sau đó tự mình đi qua bên kia ngồi.

Ba ngày không gặp nhau rồi, vậy mà cô không có chút nhiệt tình nào với anh, anh sắp hoài nghi cảm giác của cô đối với anh rồi.

Cố Du mặc kệ anh, ở đây nhiều người như vậy, mắc gì phải thân mật với anh, cô cũng không phải bạn gái anh.

Trong phòng còn có một bàn bi da, một bàn chơi mạt chược.

Mấy người đàn ông uống mấy ly rượu, sau đó tới bàn bi da chơi.

Cố Du và Tề Nhã Quân nói chuyện vài câu đã hợp nhau.

“Cố Du, lại đây.” Phó Lệ Minh đột nhiên kêu cô.

Cố Du ngẩng đầu nhìn anh.

Chưa đợi cô mở miệng, Hoắc Diệc Thanh cũng gọi Tề Nhã Quân qua: “Lại đây chơi bi da.”

Tề Nhã Quân không hứng thú: “Mọi người cứ chơi đi.”

Hoắc Diệc Thanh có chút thất vọng, nhưng cũng không nói nữa.

“Cô biết đánh bi da hả?” Cố Du hỏi.

Tề Nhã Quân: “Một chút.”

“Tôi cũng biết một chút, chúng ta qua đó chơi một tí nhé?”

Tề Nhã Quân nghĩ nghĩ, vui vẻ đồng ý.

Sự thật chứng minh, Cố Du biết chơi một chút là thật, Tề Nhã Quân chơi giỏi hơn cô nhiều, bởi vì có bốn người đàn ông chơi rất lợi hại, cho nên các cô giống như con nít mới tập chơi.

Phó Lệ Minh nhìn không được, đi qua nắm tay dạy Cố Du, cuối cùng đánh vào được hai quả bi da vào lỗ.

Nhưng thân thể của hai người dán sát vào nhau, thật sự khiến trái tim Cố Du đập nhanh, cô sợ bị nhìn ra, cho nên không đánh nữa.

Hoắc Diệc Thanh cũng muốn nắm tay chỉ dạy cho Tề Nhã Quân, nhưng lại bị từ chối.

Hoắc Diệc Thanh: “Sao em lại ngại, trước kia không phải anh đã dạy em sao?”

Tề Nhã Quân mặt không biến sắc, nói: “Dạy thì cũng dạy rồi, bây giờ sao lại muốn dạy gì nữa?”

“Dạy em nâng cao kỹ thuật.”

“Không cần, em cũng không có ý định đi thi đấu.”

Hoắc Diệc Thanh nhất thời không biết nói gì.

Nhìn hai người bọn họ đấu đá lẫn nhau, Cố Du có thể xác định Tề Nhã Quân cũng có tình cảm với Hoắc Diệc Thanh.

Cố Du cười nói: “Thôi được rồi, các anh chắc chắn là rất lợi hại rồi, bọn tôi không làm phiền nữa đâu.”

Cô trả cây dánh bi da lại cho Phó Lệ Minh, đây là cây anh chọn cho cô.

Giang Khải đứng bên cạnh khung đựng gậy, anh ấy rút ra một cây khác đưa cho Phó Lệ Minh, rồi giải thích với Cố Du: “Cây của cô nhẹ, anh ấy thích cây nặng.”

Phó Lệ Minh nhận lấy cây gậy trong tay Cố Du, nói: “Tôi dùng cái nào cũng được.”

Bi da đã được sắp xếp xong, Phó Lệ Minh khom người chuẩn bị tư thế, điều chỉnh góc độ, sau đó quyết đoán đánh mạnh.

Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh huýt sáo khen ngợi anh đánh rất khá.

Bọn họ đều chơi rất giỏi, Cố Du nhìn xem rất thích thú.

Tề Nhã Quân nói với cô: “Từ nhỏ bọn họ đều đã thích so tài, đều muốn trở nên lợi hại như người đó.”

“Người đó lợi hại nhất sao?” Cố Du thuận miệng hỏi.

Tề Nhã Quân: “Cô nghĩ sao?”

Cố Du đương nhiên cảm thấy Phó Lệ Minh lợi hại nhất, dù sao cơ thể anh cường tráng nhất, chơi quyền anh cũng lợi hại hơn Hoắc Diệc Thanh, rồi sự nghiệp cũng lớn nhất, cả người khí chất đều tỏa ra sự lợi hại.

Nhưng mà…

“Nhưng mà tính tình cũng tệ nhất đúng không?”

Tề Nhã Quân bị cô chọc cười, sau đó kiên định gật đầu.

Hai người đều có chung một loại cảm giác, nhưng Tề Nhã Quân còn nói: “Nhưng anh ấy thật ra rất tốt, rất thích bảo vệ, bọn tôi ở với anh ấy cảm giác rất an toàn.”

“Nè… Còn tổng giám đốc Hoắc thì sao?” Cố Du thuận miệng hỏi, hỏi xong lại sợ Tề Nhã Quân không vui, bổ sung thêm: “Tổng giám đốc Hoắc rất tài hoa, tính tình cũng rất tốt, toàn bộ công


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.