Editor: Trà Đá.
Lục Thiên Thạc lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, năng lực ứng biến rất mạnh.
Anh ta nhanh chóng trấn định lại, tươi cười nói: “Nam nữ có nhu cầu không phải rất bình thường sao? Mọi người chỉ là làm theo nhu cầu của bản thân thôi.”
Cái gì gọi là không biết xấu hổ? Hiện tại Cố Du đã được thấy. Cô cố nén tức giận: “Dịch Huyên cũng đã nghe thấy lời này của anh sao?”
Lục Thiên Thạc: “Đều là người trưởng thành, chắc cũng không cần nói.”
“Đúng là tên cặn bã lừa gạt tình cảm.” Cố Du nghiến răng nghiến lợi nói.
Lục Thiên Thạc ngừng cười, khinh miệt nói: “Cố tiểu thư, có phải cô xen vào chuyện bao đồng hơi nhiều rồi không? Việc này có liên quan gì đến cô?”
Phó Lệ Minh lạnh lùng lên tiếng: “Đương nhiên là có liên quan đến bọn tôi, nhìn thấy tên cặn bã như cậu khiến tâm tình không tốt, nên muốn dạy dỗ một chút.”
Lục Thiên Thạc đương nhiên biết Phó Lệ Minh không phải nhân vật đơn giản, anh ta từng nghĩ tới chuyện nịnh bợ anh, nhưng Phó Lệ Minh là người rất cao ngạo, chưa bao giờ để anh ta vào mắt. Lục Thiên Thạc không muốn đắc tội với nhân vật lớn, nhưng anh ta vẫn là đại minh tinh có hàng nghìn hàng vạn người hâm mộ, chịu không nổi khi bị nói như vậy: “Tổng giám đốc Phó, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh tính làm gì.”
Phó Lệ Minh không muốn nói nhảm với anh ta, hỏi Cố Du: “Em muốn xử lý thế nào?”
Thái độ của anh làm hậu thuẫn cho cô, giống như cô muốn làm thế nào, thì anh sẽ chiều theo ý cô. Trong lòng Cố Du đã có quyết định, cô lạnh lùng nói với Lục Thiên Thạc: “Tôi không muốn nói mấy chuyện dơ bẩn của anh cho Dịch Huyên nghe, anh tự mình tìm cách chia tay với cô ấy đi.”
Cô hiểu tính tình Dịch Huyên, cô ấy có thể không tiếp nhận tình yêu, nhưng lại càng không thể tiếp nhận sự lừa gạt và đùa bỡn như vậy.
Lục Thiên Thạc không biết xấu hổ, nói: “Lỡ như cô ấy không muốn chia tay với tôi thì sao?”
Anh ta quả nhiên là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, lửa giận trong lòng Cố Du lại hừng hực.
Phó Lệ Minh trầm giọng nói: “Cho cậu ba ngày.”
Lục Thiên Thạc cảm nhận được sự uy hiếp từ Phó Lệ Minh, thần sắc thay đổi.
Anh ta có rất nhiều bí mật đen tối, tuy rằng giữ bí mật rất khá, nhưng thủ đoạn của Phó Lệ Minh không tầm thường, một khi anh đã muốn đối phó với ai, thì cho dù cáo già trong làng giải trí cũng rất khó chống đỡ.
Phó Lệ Minh không thèm để ý đến anh ta, nghiêng đầu dịu dàng nói với Cố Du: “Chúng ta đi thôi.”
Anh không muốn lãng phí thời gian ở đây, vất vả lắm mới được ở cùng cô.
Cô gái bên trong đột nhiên lên tiếng: “Còn chưa xư lý xong nữa à?”
“Đến đây.” Lục Thiên Thạc quay đầu nói với người bên trong.
Bộ dáng của anh ta không hề biết xấu hổ, Cố Du nhìn thấy thì cực kỳ tức giận, cô dùng sức nâng chân đá vào bộ hạ của anh ta.
Sức lực của cô không nhỏ, Lục Thiên Thạc lại không phòng bị, nên bị đá đến mức đau đớn lan tỏa toàn thân.
Tiếp đó, anh ta giơ tay muốn đánh Cố Du, nhưng bị Phó Lệ Minh bắt được. Anh lạnh lùng nói: “Cái này chỉ là dạy dỗ cậu một chút, không muốn gặp rắc rối thì mau cút đi.”
Nói xong, Phó Lệ Minh đẩy mạnh anh ta vào phòng, sau đó lôi kéo Cố Du rời đi.
Lúc quay trở lại xe, Cố Du mới hơi sợ: “Anh nói hắn có trả thù tôi và Dịch Huyên không?”
Cô không hối hận khi đến đây một chuyến, Dịch Huyên là bạn tốt nhất của cô, nên cô càng hy vọng bạn mình sẽ có một hạnh phúc trọn vẹn. Lúc đá Lục Thiên Thạc, cô cảm giác cực kỳ sảng khoái, nhưng mà…
“Em còn có tôi, không sợ, còn Dịch Huyên thì em nên nhắc nhở cô ấy một chút.”
“Được.” Cố Du trấn an bản thân: “Là tôi đá hắn, muốn trả thù thì cũng chỉ tìm tôi, có lẽ hắn sẽ không làm gì với Dịch Huyên đâu.”
“Mấy ngày tới em theo sát tôi, có tôi ở đây thì hắn không dám động đến em đâu.” Phó Lệ Minh vừa lái xe vừa nói.
Cố Du gật đầu. Lục Thiên Thạc là người không biết xấu hổ, đối với người như vậy, cô không dám đoán anh ta sẽ làm ra chuyện gì.
Bởi vì dính vào việc này, cho nên bọn họ đến Thịnh Thế Vương Triều trễ nửa tiếng.
Giang Khải đang hát, đó là một ca khúc có tiết tấu sống động. Trong phòng chỉ mở mấy ánh đèn chớp chớp nho nhỏ, ánh sáng mờ tối.
Hiện tại Giang Khải đang ở trạng thái cao hứng, thấy Phó Lệ Minh và Cố Du đến, thì hưng phấn gọi