Hoan Du

Chương 53: Chương 53: Thiếu






Editor: Trà Đá.

Nụ hôn chấm dứt, hai người thở hồng hộc, gương mặt Cố Du đỏ bừng, bên tai Phó Lệ Minh cũng ửng hồng, ánh mắt như thiêu đốt.

Cố Du thấy tinh thần anh không ổn.

“Anh mau lái xe đi ăn cơm.” Ăn cơm an toàn hơn.

Hiện tại Phó Lệ Minh hoàn toàn không muốn ăn cơm, chỉ muốn mang cô về nhà, đẩy cô nằm xuống giường.

Lúc ăn xong, Phó Lệ Minh nói: “Tối nay anh có tiệc xã giao, chín giờ là xong, lúc đó em đến lái xe giúp anh nhé.”

Gần đây công việc của anh cực kỳ bận rộn, đây là kế hoạch anh vạch ra trước đó, bởi vì anh muốn sớm tung sản phẩm ra thị trường, sau đó sẽ dành thời gian theo đuổi cô.

Nhưng mọi chuyện lại bị rối loạn.

Có thể sớm thành một đôi với cô, đây cũng là niềm vui ngoài ý muốn.

Mấy ngày anh đi công tác, anh cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua rất dài, anh là người luôn luôn chuyên tâm, có khi trên đường đi công tác đột nhiên nhớ tới cô, đây là một sự trải nghiệm anh chưa bao giờ có.

Anh muốn Cố Du lái xe, cô đương nhiên nhìn ra mục đích không trong sáng của anh, âm thầm cắn cắn môi, gật đầu: “Được.”

Trên đường, Cố Du còn nghiêm túc nói: “Chúng ta đừng công khai mối quan hệ này ra được không anh? Nếu công khai ra, lỡ như mọi người có suy nghĩ hiểu lầm gì đó, sẽ ảnh hưởng đến công việc.”

Phó Lệ Minh: “Được.”

Cố Du thở dài một hơi, nở nụ cười.

Cô cười lên trông rất xinh, môi hồng hồng, khóe miệng cong lên có chút đáng yêu, Phó Lệ Minh có chút lóa mắt.

Chỉ một ánh mắt của anh cũng khiến không khí trở nên mập mờ, đang ở bên ngoài, Cố Du muốn dời đi sự chú ý của anh, cho nên nói chuyện công việc với anh, Phó Lệ Minh chỉ ngẫu nhiên đáp lại, hơn phân nửa thời gian chỉ nghe cô nói.

Trên thực tế, anh cũng không muốn nghe.

Rốt cuộc, anh cắt ngang cô: “Cố Du.”

“Hả?”

“Không nói chuyện công việc.”

“Ừ.”

“Mấy ngày qua em thế nào?” Phó Lệ Minh cũng không phải người thích nói chuyện phiếm.

Đề tài đột nhiên bị thay đổi, Cố Du trả lời: “Rất tốt.” Chỉ là có chút nhớ anh.

“Còn anh thì không tốt lắm.”

Trái tim Cố Du đập rộn lên, ra vẻ điềm tĩnh hỏi: “Sao lại không tốt.”

“Bởi vì muốn gặp em.” Anh nói trực tiếp.

Muốn gặp lại không gặp được, loại cảm giác này thực sự rất khó chịu.

Tâm tình Cố Du đột nhiên vui lên, nở nụ cười: “Em cũng vậy, rất nhớ anh.”

Nghe thấy những lời này, cuối cùng Phó Lệ Minh cũng thỏa mãn vài phần. Nhưng mà anh càng muốn về nhà.

Còn phải nhẫn nhịn đến chín giờ.

~

Giờ làm việc buổi chiều, Cố Du không tập trung, suy nghĩ luôn bay đi nơi khác, chỉ muốn lên tầng trên tìm anh.

“Cố Du… Cố Du.”

“A?” Cố Du thất thần lúc này mới phát hiện Tống Lệ Hoa gọi mình.

“Nhớ ai mà thất thần vậy?” Tống Lệ Hoa cười hỏi.

Cố Du lắc đầu: “Em có nhớ ai đâu.”

“Nghe nói lúc trưa em có hẹn à, sao rồi? Bạn trai hả?” Tống Lệ Hoa vẫn rất hứng thú với những chuyện như vậy, trước đó Cố Du được người ta tặng hoa, sau này không thấy nữa, bây giờ lại có biến mới. Là người từng trải, vừa rồi lúc Cố Du thất thần thì biểu hiện trên mặt rất ngọt ngào, xem ra là đang yêu đương.

Cố Du chột dạ, nói sang chuyện khác: “Chị gọi em có chuyện gì hả?”

Tống Lệ Hoa: “Ừ, là vụ bên Dung thị, hôm nay bọn họ qua đây, Phương Lỵ Lỵ mới nhận dự án này, không hiểu biết thấu đáo, mà hôm nay chị bận việc ở bên ngoài, em có thể hỗ trợ Phương Lỵ Lỵ đón tiếp bọn họ không?”

Công việc của Cố Du bàn giao cho Phương Lỵ Lỵ, nhưng thời giang quá gấp rút, một mình cô ấy thật sự rất khó ứng phó.

“Được ạ.” Cố Du vui vẻ giúp đỡ, Phương Lỵ Lỵ được giao dự án này cũng ít nhiều bị Cố Du liên lụy.

Sau khi đón tiếp đoàn người Dung Tĩnh, cô ta ngạc nhiên khi thấy Cố Du: “Không phải Cố tiểu thư không phụ trách quảng cáo của bên tôi nữa sao?”

Cố Du giải thích: “Hôm nay chị Lệ Hoa không ở đây, cho nên tôi đến hỗ trợ.”

Dung Tĩnh hiểu rõ, nở nụ cười một chút, không nói gì nữa.

Lần này Dung Tĩnh đến là vì không hài lòng với thiết kế quảng cáo, lần này thật sự không hài lòng.

Phương Lỵ Lỵ theo phong cách truyền thống, phù hợp với những thị trường nhất định, nhưng Dung Tĩnh lại muốn phá cách, không giống bình thường.

Quan điểm của hai người bất đồng, cho nên mới cố ý đến đây gặp mặt.

Nói chuyện với nhau một lúc, suy nghĩ của Dung Tĩnh và Phương Lỵ Lỵ hoàn toàn một trời một vực. Dung Tĩnh là khách hàng, cần phải quan tâm đến suy nghĩ của cô ta. Phương Lỵ Lỵ dựa theo sự


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.