Những ngày tiếp theo đều rất bận rộn, Vũ Tịnh vừa bận việc tu sửa lại khách phòng, một mặt lại phải cho Doanh Doanh ý tưởng về thiết kế của phòng cafe, căn bản là Vũ Tịnh đã xem mình thành hai người để mà dùng, bữa trưa của cô thường chỉ được giải quyết bằng một cái sandwith, buổi tối thì phải làm thêm, không ăn ngoài quán thì ăn ở nhà. Từ sau sự việc “cái bàn trà” thì thái độ của Nhất Ninh đối với Vũ Tịnh có thể nói là đã có chút thay đổi. Gần đây Nhất Phàm cũng ở bên cạnh Vũ Tịnh bận việc tu sửa khách phòng. Tuy cả hai đều không tốt nghiệp chuyên ngành kiến trúc nhưng họ có ý tưởng và cách nhìn độc đáo riêng của mình về thiết kế nội thất. Và vì trong hiện tại, đại đa số những khách sạn ở HK nói riêng và Châu Á nói chung đều giống nhau, do đó thiết kế của Hoắc thị cũng không cho thấy được sự kết hợp giữa truyền thống và quốc tế, vì thế mà Vũ Tịnh và Nhất Phàm quyết phải có những thiết kế đặc sắc hơn đối với một vài loại phòng, một số phòng khách thì đơn thuần theo phong cách cổ điển, hoặc thêm một vài những vật trưng bày để thích hợp cho những khách hàng có con cái. Những ngày này không biết họ đã thức khuya bao nhiêu đêm, nhưng tất cả rồi cũng đã hoàn thành. Trưa hôm nay, Nhất Phàm chủ động đến phòng làm việc của Vũ Tịnh tìm cô ăn trưa.
- Cậu Hoắc cậu đến rồi, có cần tôi vào thông báo cho cô Hoắc không? – Người nói chuyện là thư ký của Vũ Tịnh, Sandra, cũng là người ngày thường mua hambuger cho Vũ Tịnh, Sandra là hoa kiều Canada, trong công việc, cô là một trợ lý tốt của Vũ Tịnh.
- Không cần, tôi tự vào được rồi, cô làm việc của cô.
Lúc này Vũ Tịnh vẫn đang ngồi trên bàn viết viết vẽ vẽ, hình như có một vài thiết kế nào đó không hài lòng, cô luôn là người theo đuổi hoàn mỹ như thế. Nhất Phàm còn phát hiện ra một chút khác biệt của Vũ Tịnh, hôm nay cô đeo một cái kính gọng đen dày. Chỉ là, lúc này Vũ Tịnh không hề biết sự có mặt của Nhất Phàm.
Thấy mình bị Vũ Tịnh “lạnh nhạt”, Nhất Phàm đành dùng tiếng ho truyền thống nhất để cô chú ý đến mình.
- Anh đến rồi à?! – Thật ra thì Vũ Tịnh đã sớm biết Nhất Phàm tới rồi, nhưng vì quá chuyên tâm vào bản thiết kế nên quên mất chào anh mà thôi.
- Bản thiết kế không phải đã xong rồi sao, còn sửa gì nữa?
- Đột nhiên sáng nay nghĩ ra một idea khá tốt nên muốn vẽ vài bức ra để xem hiệu quả thế nào.
Lúc này Vũ Tịnh ngước đầu lên, thấy Nhất Phàm cứ cười miết cô mới nhớ ra hôm nay mình đeo kính.
- Anh đừng cười nữa nha, chẳng phải chỉ là một cái kính thôi sao, sao mà tôi cảm giác như là mình đã đeo mặt nạ vậy.
- Sao bình thường không thấy cô đeo?
- Mấy hôm nay thức khuya quá nên mắt có hơi bị viêm, không thể đeo kính sát tròng nên mới phải moi cái đồ cổ này ra lại.
Nghe cô nói thế, đột nhiên Nhất Phàm có hơi nói không ra lời, đích thực là từ sau tuần trăng mật thì dường như Vũ Tịnh chưa có một giấc ngủ nào an lành, khách phòng tu sửa, phòng cafe của Doanh Doanh toàn bộ đều dồn hết lên người cô. Sau khi Tuệ Hân ra đi, Nhất Phàm làm việc cũng không phân ngày đêm, nhưng Vũ Tịnh nói sao cũng là con gái, cô có thể hưởng thụ rất nhiều những điều tươi đẹp khác ngoài công việc trong độ tuổi này, những cô gái cùng tuổi chỉ suy nghĩ làm sao dùng card của chồng mà sửa soạn ình thật xinh đẹp, làm sao để tìm ra phương pháp trẻ mãi không già, nhưng Vũ Tịnh lại dường như không thể hưởng được niềm hạnh phúc của một người phụ nữ bình thường, tuy Vũ Tịnh là vợ trên danh nghĩa của mình, nhưng cô ấy không có nghĩa vụ gánh vác và cực nhọc vì mình nhiều như vậy, có phải mình đã khiến cô ấy mất đi quá nhiều rồi không?
Phòng làm việc đột nhiên im phăng phắc, Vũ Tịnh lại ngẩng đầu lên thì phát hiện Nhất Phàm đang nhìn mình đăm đắm, hai ánh mắt chỉ giao nhau trong giây lát thì cả hai đã cùng lúc không tự chủ mà chuyển hướng nhìn sang nơi khác, vì trong lòng họ đều hiểu rõ, quan hệ của họ chỉ là một tờ hợp đồng, trong lòng họ dường như đều có bức tường ngăn cách không thể nào phá vỡ.
- Anh đang nghĩ gì đó, có phải đang nghĩ thêm bao nhiêu tiền lương cho tôi không?
- Phải đó, nhân viên cần mẫn lại có chí cầu tiến như cô cho dù có dùng tiền lương gấp 3 lần bây giờ cũng không kiếm được.
- Vậy thì anh dùng số tiền gấp 10 để thưởng tôi đi! – Vũ Tịnh vừa vẽ vừa nói đùa.
- Wow, cô cũng tham quá đấy chứ Michelle. Phát lương kiểu này, Hoắc thị phá sản mất.
- Giỡn thôi, tôi thích công việc hiện tại, tôi nguyện toàn tâm toàn ý làm việc mà mình thích, vì thế anh không phải cảm thấy có lỗi với tôi.
Nghe Vũ Tịnh nói Nhất Phàm lại không thể không khâm phục cô, cô quá thông minh, dường như chỉ nhìn một cái là cô đã hiểu anh đang nghĩ gì.
- Phải rồi, những thiết kế trước đó tôi đã làm hết vào power point gởi qua email của anh, nếu như ok thì tôi nghĩ bên khách phòng đã có thể lập tức bắt tay vào những điều chỉnh tương ứng rồi đó, tuần sau là có thể bắt đầu sửa chữa.
- Ừm, tôi biết rồi, sau này cô cũng không phải bận như vậy nữa, hôm nay đừng ăn sandwith, tôi với cô xuống căn tin ăn beefsteak.
- Lạ thật, phòng làm việc chúng ta cách xa nhau như vậy sao anh lại biết tôi ăn sandwith?
- Cái này thì cô khỏi hỏi, tôi có rất nhiều tai mắt mà.
***
Đến căn tin VIP bên dưới, waitor lập tức mang món thịt bò tiêu mà Vũ Tịnh đã mong rất lâu đến cho cô.
- Hiệu suất làm việc của Hoắc thị thật là không phải vừa ha, sao lại nhanh như vậy? – Vũ Tịnh nhìn thấy đồ ăn thì y như con nít vậy.
- Gì mà hiệu suất cao, tôi đặt sẵn đó, cô vẫn chưa gọi món mà đã được ăn rồi.
- Ò hen, vậy thì tôi bắt đầu đây, nhìn có vẻ như ngon lắm.
Vừa nói xong Vũ Tịnh liền ăn như “ma đói” vậy, Nhất Phàm lại được trông thấy một Vũ Tịnh khác nữa, có thể thong thả ăn một bữa ngon miệng đối với cô ấy dường như là một niềm hạnh phúc không nhỏ.
- À phải, tôi cố tình dặn chef để ít tiêu nên có thể khi ăn vào mùi vị không có đủ lắm.
- Hèn chi tôi nói sao thịt bò này lại lạc như vậy, nhưng cũng cám ơn anh, sau này ai làm bạn gái anh nhất định sẽ hạnh phúc lắm, anh rất chu đáo.
- Chắc sẽ không có người đó đâu. – Nghe anh nói vậy Vũ Tịnh mới ý thức rằng mình đã vô tình chạm đến vết thương của Nhất Phàm.
- Sorry, tôi không có cố ý. Anh có chị Tuệ Hân là đủ.
- Michelle, tôi không sao, không cần nhạy cảm như vậy. Tuệ Hân đã để lại cho tôi rất nhiều ngày tháng hạnh phúc, đó đã đủ cho tôi hồi ức rất lâu rồi.
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng thật ra trong lòng anh ít nhiều cũng có chút đau. Thật ra bấy lâu nay Nhất Phàm không hề thích ăn ở căn tin, trừ những lúc nhất thiết phải bàn chuyện làm ăn, hầu hết anh đều ăn ở nhà, vì Tuệ Hân luôn làm nhiều món cho anh ăn. Nhiều lúc cho dù anh bận công việc không về nhà được thì Tuệ Hân cũng sẽ tự đón xe đem cơm hộp đến công ty cho anh. Bây giờ Nhất Phàm đã không còn nhớ mùi vị của những món đó nữa, điều duy nhất anh nhớ chính là nét mặt mãn nguyện của Tuệ Hân khi nhìn anh ăn, mỗi lần như thế cô đều chóng cằm nhìn anh với đôi mắt đầy linh khí và nôn nao hỏi anh có ngon không. Thật ra cô không biết rằng cho dù không phải là món hợp khẩu vị của anh thì anh cũng sẽ đưa ngón cái tay khen tài nấu nướng của cô, vì trong thức ăn đó chứa đựng tình yêu của cô, và anh phải cố gắng nhớ hương vị của tình yêu đó. Lúc này, Vũ Tịnh lại đang nhìn Nhất Phàm y như lần trên máy bay, nhìn anh chìm đắm trong hạnh phúc của mình; đã từng có lúc cô tưởng rằng âm dương cách biệt là nỗi tiếc nuối không thể nào bù đắp, nhưng bây giờ cô không nghĩ như vậy nữa, bởi vì tình yêu như thế sẽ chỉ có hạnh phúc, có nhớ nhung, không có tranh chấp và phản bội, không có lúc trái tim nát tan, cũng không có sự biệt ly nào khác.
Có điện thoại gọi đến, là Gia Đống, để không ảnh hưởng khách ở đây Nhất phàm đã đi ra ngoài hành lang nghe, Vũ Tịnh cũng có thể thoải mái mà thưởng thức bữa ăn của mình.
Cùng lúc, căn tin nổi lên bài “Nguyệt bán vầng” của Trương Học Hữu …….. (bài hát đang hát)
Đó đã từng là bài hát mà Vũ Tịnh thích nhất, vì nó là bài hát mà Minh Kiệt thích nhất, trong những ngày tháng ngọt ngào đó, cô đồng ý thích toàn bộ những gì anh thích, cô đồng ý tin những gì anh tin, có lẽ đúng thật như mọi người nói chăng, khi yêu, IQ của con gái sẽ bằng 0. Cô thường hỏi anh vì sao lại thích một bài hát bi thương như vậy, và lần nào anh cũng nói vì đôi tình nhân mà phải chia ly là một điều bi thương, anh hy vọng hai người có thể mãi mãi không chia ly, mãi mãi cũng không phải nếm trải nổi bi thương này, và cô thì luôn cười bảo anh suy nghĩ nhiều quá, chỉ là cô không ngờ rằng, cho đến bây giờ cô vẫn chưa thể quên đi nổi bi thương này. Đối với một người con gái mà nói, cho dù trong công việc có xuất sắc đến đâu, có mạnh mẽ đến đâu, thì thành công đó cũng không thể nào bù đắp sự tiếc nuối không có tình yêu, không có gia đình. Con gái sinh ra là sẽ phải trở về nhà, đó là định luật ngàn năm không thay đổi. Tuy trong mắt người khác Vũ Tịnh là một phụ nữ rất tự tin, rất trí tuệ, cô có thể làm việc liên tục mười mấy tiếng trong một ngày khiến cho đàn ông đều phải kinh ngạc, nhưng sâu thẳm trong lòng, mỗi lúc rãnh rỗi, cô vẫn chỉ là một cô gái sợ cô đơn và thử thách mà thôi, cô không thể nào né tránh sự trống rỗng trong tình cảm, không thể trốn tránh nỗi đau trong tim của mình.
Khi “Nguyệt bán vầng” kết thúc, Vũ Tịnh mới dường như trở về hiện thực.
- Không ngon sao? Sao ăn ít vậy. – Nhất Phàm đã nghe xong điện thoại và trở về chỗ.
- Không phải, không hiểu sao tự nhiên không muốn ăn nữa, chắc là công việc lại nhớ tôi rồi. – Vũ Tịnh ý đồ muốn che giấu nỗi bi thương của mình.
– À phải, ai gọi cho anh vậy, sao sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm? – Nhắc đến công việc là Vũ Tịnh lại hồi phục trạng thái bình thường.
- Có chút rắc rối. Đáng lý Morgan Stanley đã chuẩn bị ký hợp đồng đầu tư 5 năm với chúng ta để tiếp tục đầu tư trong khách sạn, nhưng bây giờ họ lại đổi ý bắt chúng ta phải cạnh tranh với nhà hàng của Tả thị, Fusan của Hàn Quốc và Sư thành của Singapore, vả lại hiện giờ chúng ta chỉ còn hai tuần để chuẩn bị, hai tuần sau chúng ta phải đến tổng bộ tham gia đáp biện ở Morgan Standley tại Mĩ. Hơn nữa lần này Morgan Standley hy vọng không chỉ thấy được bài báo cáo tài vụ mấy năm qua, mà họ còn muốn có quy hoạch phát triển trong tương lai của nhà hàng, họ muốn thấy được những hoạt động sẽ tổ chức cho kế hoạch này. Bây giờ tôi không thể ở đây với cô nữa, tôi muốn cùng học trưởng thương lượng trước. Về phần PR thì phải nhờ cô giúp.
- Không sao, anh đi đi.
***
Trở về phòng làm việc, Vũ Tịnh giao những phần còn lại trong việc tu sửa khách phòng cho Sandra và Kerry xử lý, riêng cô thì lên mạng tra cứu tình hình lợi doanh, lịch sử phát triển và những hoạt động PR 5 năm gần đây của nhà hàng Tả thị, nhà hàng Fusan của Hàn Quốc và nhà hàng Sư thành của Singapore. Trong phương diện chứng khoáng, Vũ Tịnh không bằng Nhất Phàm, nhưng về tuyên truyền, PR thì cô là một trợ thủ rất tốt. Tuy 5 nhà cùng tranh đấu, nhưng người thi trong cuộc đấu lần này thực tế chỉ là Hoắc thị và Tả thị. Quy mô và lịch sử của ba nhà kia đều thua một bậc, chắc là ngân hàng đầu tư bên Mĩ chỉ muốn mượn hình thức tranh nhau này để tạo chút áp lực cho hai nhà hàng chủ lưu mà thôi. Ngay từ lúc bắt đầu, Hoắc thị đã vạch sẵn đường lối kết hợp giữa truyền thống và quốc tế, còn Tả thị thì bấy lâu nay vẫn theo hình thức phương Tây, trong một đô thị cấp quốc tế như HK, nhà hàng dạng này rất có thị trường. Nhưng một khi kết hợp thêm yếu tố truyền thống trong nhà hàng tây hoá, thì sự ảnh hưởng sau thành công đó thật không thể biết được. Vì nó sẽ xuất chúng và đặc biệt hơn trong tất cả những nhà hàng phương tây và có thể nhanh chóng thiết lập nhãn hiệu của mình trên quốc tế. Nhưng một hoạt động như thế nào mới có thể đem cả hai yếu tố truyền thống và quốc tế dung hoà với nhau? Bây giờ đã là tháng 10, tháng 12 có giáng sinh, tháng 1 có tết, tháng 2 có lễ tình nhân, nếu như liên kết ba ngày lễ này lại, nói không chừng sẽ có hiệu quả bất ngờ.
***
5 giờ chiều, Vũ Tịnh đến phòng làm việc của Nhất Phàm để báo cáo lại với anh suy nghĩ của mình, Nick cũng đang ở đây.
- Nick, anh và Raymond bàn xong hết chưa?
- Chúng tôi đã chuẩn bị khá ổn trong bài báo cáo về tài vụ, bây giờ đợi bài report của cô.
- Tôi muốn dùng giáng sinh, tết và lễ tình nhân liên kết lại làm một hoạt động lớn, vì ba ngày lễ này đại diện cho nét đặc sắc của đông tây, HK tuy là một đô thị quốc tế, nhưng người HK nói thế nào thì cũng là người Trung Quốc, vì thế đối với mọi người mà nói, ngày tết có ý nghĩa rất lớn, hơn nữa tôi hy vọng nhà hàng của chúng ta có thể có loại biểu diễn truyền thống như múa rồng.
- Múa rồng? Michelle, cái đó không được. – Nick lập tức cảm thấy suy nghĩ của Vũ Tịnh quá táo bạo, trò giải trí dân gian làm sao đem vào khách sạn được.
- Michelle, cô tiếp tục. – Dường như Nhất Phàm cảm thấy ý của Vũ Tịnh khá hay.
- Thật ra hiện nay đã ngày càng có nhiều đồng bào từ đại lục đến HK đón tết, họ khát vọng những gì truyền thống, và rất nhiều người nước ngoài cũng muốn trông thấy ngày tết truyền thống của người Trung Quốc, vì thế tôi nghĩ đối với chúng ta mà nói tiết mục này sẽ rất có thị trường. Cho đến bây giờ vẫn chưa có một nhà hàng nào ở HK dám thực hiện điều này, nếu chúng ta là người đầu tiên thì sẽ có thu hoạch không ngờ.
- Suy nghĩ của Michelle cũng có ý nghĩa lắm. – Tuy ban đầu Nick có hơi phản đối, nhưng anh vẫn đã biểu thị tán đồng.
- Còn lễ tình nhân, mỗi năm chúng ta cũng chỉ làm một party thật lớn, người đến đây cũng chỉ là những thiếu gia tiểu thư giàu có, thật ra thì lễ tình nhân là ngày lễ dành ỗi một cặp tình nhân, chúng ta có thể làm một hoạt động khuyến mãi giảm giá để những đôi vợ chồng cũng có thể dẫn theo con đến đây dùng bữa, hưởng thụ thú vui thiên luân.
- Lễ tình nhân, tôi biết rồi. – Tuy ngoài miệng Nhất Phàm nói thế nhưng tim của anh hình như đã bay đi đâu rồi.
- Raymond, kế hoạch PR giao cho Vũ Tịnh xử lý, chúng tôi ra ngoài trước đây. – Nick nói xong liền kéo Vũ Tịnh còn đang không hiểu gì ra khỏi phòng làm việc.
- Nick, report của tôi vẫn chưa nói xong mà?!
- Hôm nay tạm ngưng ở đây, lễ tình nhân là ngày lễ của các cặp tình nhân, nhưng cũng là ngày giỗ của Tuệ Hân, tôi nghĩ hôm nay Nhất Phàm vẫn chưa chuẩn bị hết tâm lý nghe bài báo cáo của cô đâu. Michelle, mình về làm việc trước đi.