Vì hiện giờ Vũ Tịnh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên cô vẫn phải nằm viện một thời gian. Hôm nay Nhất Phàm mang theo quà đến bệnh viện thăm Vũ Tịnh, trong phòng không có người, thì ra cô đã xuống công viên bên dưới ngồi. Nhìn từ xa, Vũ Tịnh của lúc này là chân thật nhất, nhưng nếu như cô vẫn còn hôn mê, có phải sẽ có thể hạnh phúc hơn không? Lúc này, một trái banh lăn đến bên xe lăn của Vũ Tịnh, cô khom người xuống cầm lên. “cám ơn dì.” đứa bé lễ phép nói lời cám ơn. Vũ Tịnh vừa định nói không có gì thì mới ý thức được mình đã không thể nói được nữa, và thế là cô chỉ có thể mỉm cười gật đầu với đứa nhỏ. Sau khi đứa nhỏ đi, Vũ Tịnh lại trở lại nét mặt thững thờ trước đó. Và Nhất Phàm đi đến bên cô.
- Hôm nay thấy sao? – Anh lẳng lặng bước đến sau lưng Vũ Tịnh.
Cô lập tức thay lên mặt một nụ cười và lắc đầu ý muốn nói không có gì đặc biệt.
- Quà. – Nhất Phàm đặt cái hộp trong tay mình vào tay Vũ Tịnh. Cô mở ra, thì ra là một chiếc điện thoại.
– Loại này mới ra, nhắn tin rất là tiện, em không cần ấn nút như lúc trước nữa mà dùng cây bút này viết lên màn hình là được. Sau này em có gì muốn nói với anh thì cứ nhắn tin cho anh là được. Còn nữa nha. – Nhất Phàm vừa nói vừa móc từ trong túi ra một cái điện thoại giống y như cái của Vũ Tịnh. – Anh cũng đổi điện thoại luôn rồi nè, giống y như cái của em. Vì thế em đừng lo lắng là em có gì khác anh, bất cứ lúc nào, anh và em cũng như nhau cả. – Nhất Phàm nói xong ngẩng đầu lên và nhìn thấy sự cảm động trong mắt Vũ Tịnh.
- Cám ơn anh! – Vũ Tịnh gửi tin nhắn đầu tiên cho Nhất Phàm.
- Không cần cám ơn, anh đi mua nước cho em uống, đợi anh một lát.
Nhất Phàm đã quay lưng đi rồi, đọc tin nhắn của anh Vũ Tịnh bật cười. Khi ngẩng đầu lên lại, Vũ Tịnh nhìn thấy ở đằng kia, một người chồng vừa đẩy xe lăn vừa nói chuyện với vợ mình. Người phụ nữ đó trông rất yếu ớt, những ngày trong viện, Vũ Tịnh cũng biết được người đó mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối qua những lời nói của y tá, bà không còn bao nhiêu thời gian nữa. Trông thấy hai người vẫn cười nói vui vẻ với nhau, cô lại có chút ngưỡng mộ. Nếu như mình không hề tỉnh lại, có lẽ Nhất Phàm sẽ không phải sống có gánh nặng thế này, nếu như mình và Nhất Phàm không có lời hẹn ước 3 năm, Nhất Phàm sẽ không phải vừa nhớ Tuệ Hân mà vừa phải e ngại mình, có lẽ chúng ta thật sự không phải là người có duyên của nhau.
***
Hôm nay là ngày Vũ Tịnh xuất viện, nhưng cô không về Hoắc gia mà về nhà ba của mình. Ba mẹ Nhất Phàm cũng không ngăn cản, Nhất Phàm cũng hiểu hiện giờ tạm thời Vũ Tịnh còn chưa thể nào thích nghi với việc mình không thể nói, có thể cô còn chưa chuẩn bị đủ tinh thần trở về khách sạn. Vũ Tịnh về nhà tự nhiên cũng sẽ thoải mái hơn. Từ khi không thể nói, Vũ Tịnh rất ít giao lưu với người trong nhà, suốt ngày nhốt mình trong phòng, mỗi đêm Nhất Phàm cũng sẽ gọi điện qua hỏi về tình trạng của Vũ Tịnh, nghe dì Cầm nói tinh thần của Vũ Tịnh hình như không tốt lắm làm anh cũng lo lắng vô cùng. Anh không gấp gáp đến tìm cô, anh đã học cách cho Vũ Tịnh chút không gian của mình, anh biết nếu Vũ Tịnh ở trước mặt anh thì sẽ càng mệt mỏi hơn, vì thế anh đành kìm nén nỗi nhớ của mình, anh đồng ý tiếp tục chờ đợi, đợi đến ngày Vũ Tịnh tự nói “Em đồng ý”. Mỗi đêm, anh cũng sẽ nhắn tin hoặc email cho cô, và câu trả lời của cô từ đầu tới cuối cũng chỉ là những câu đại khái như em không sao, em rất tốt. Nhưng thật chất thì mỗi đêm, trên gối đều là nước mắt của cô, cô biết Nhất Phàm là người tốt, anh có thể vì cô mà làm bất kỳ chuyện gì, gánh hết tất cả, nhưng đó không hoàn toàn là vì yêu, mà nhiều hơn trong đó là trách nhiệm, họ có thể sống với nhau như rất tương thân tương ái trong mắt mọi người, nhưng cô hiểu rõ mình không qua được ải đó. Nhớ đến lần anh gọi tên của Tuệ Hân trong lúc uống say vào ngày giỗ của Tuệ Hân, cô hiểu được tình cảm sâu sắc đó.
***
Ngày mai là ngày Vũ Tịnh phải vào viện tái khám, Nhất Phàm cố tình qua nhà thăm cô. Cả nhà cũng vừa mới dùng xong bữa tối nên hiện giờ đang ngồi ăn trái cây ở đại sảnh. Chuông cửa reo lên, Vũ Tiệp xung phong chạy ra mở.
- Anh rễ, anh tới rồi à,.
Nhất Phàm và Vũ Tiệp cùng đi vào trong, trông thấy Vũ Tịnh còn ốm hơn khi mới xuất viện, anh thật cảm thấy không dễ chịu chút nào.
- Nhất Phàm, con tới đúng lúc quá, ba vừa định ra ngoài tản bộ, con ở lại đây trò chuyện với Vũ Tịnh đi ha. – Phương Hồng vừa nói vừa ra ý bảo dì Cầm đẩy ông ra ngoài.
- Anh ba, không phải anh nói chỉ em dùng cái software sao, còn không mau lên phòng. – Lần này thì ngay cả người “chậm tiêu” như Chí Hoằng cũng hiểu ý.
Giờ đây đại sảnh chỉ còn lại Nhất Phàm và Vũ Tịnh. Vốn dĩ rất mong Nhất Phàm đến, nhưng khi nhìn thấy anh thì Vũ Tịnh lại có chút không tự nhiên. Vũ Tịnh tưởng Nhất Phàm sẽ nói gì nhưng không ngờ anh lại lấy điện thoại ra.
- Chiều mai anh đến chở em đi tái khám, ok?
Vũ Tịnh cầm lấy điện thoại của Nhất Phàm viết:
- Gần đây anh bận lắm, em tự đi.
Đọc câu trả lời của Vũ Tịnh, Nhất Phàm có hơi thất vọng.
- Ở nhà cảm thấy thế nào? Khi nào thì về nhà? – Nhất Phàm vẫn không nói, anh vẫn viết.
- Ở nhà rất tốt, em muốn ở đây một thời gian nữa. – lại một gáo nước lạnh tạt vào Nhất Phàm.
– Anh muốn nói gì thì cứ nói trực tiếp cho em nghe, viết qua viết lại như vậy rất mệt. – Lần này Vũ Tịnh giật điện thoại lại trước và viết lên đó những lời muốn nói.
Nhưng Nhất Phàm vẫn không nói gì, vẫn viết lên điện thoại:
– Anh đã nói, anh muốn giống nhau với em, em viết, thì anh sẽ viết.
Đọc câu này của Nhất Phàm, tin rằng người kiên cường cỡ nào cũng sẽ bị cảm động, Vũ Tịnh cũng không ngoại lệ, nhưng sau lưng sự cảm động này thật sự đã chất chứa quá nhiều nỗi đau, thấy nét mặt chăm chú của Nhất Phàm khi nhìn mình, ánh mắt của cô có hơi trốn tránh.
- Về nhà nghỉ ngơi đi, em cũng phải nghỉ ngơi.
Vũ Tịnh đưa điện thoại lại cho Nhất Phàm và đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. Nhất Phàm cũng đứng dậy theo kéo lấy Vũ Tịnh ôm cô vào lòng. Bấy lâu nay vẫn khao khát có được cái ôm này, nhưng tại sao khi hôm nay Nhất Phàm ôm lấy mình, tim mình lại đau như vậy?
- Vũ Tịnh, em đừng từ bỏ bản thân mình, chúng ta đã phí quá nhiều thời gian rồi, em nằm trong bệnh viện một tháng, thì anh lo lắng cả một tháng, mỗi đêm nhìn thấy cái giường trống trải, tim của anh giống như bị ai khoét rỗng vậy, cho đến lúc đó, anh mới biết anh không thể rời xa em. Em nói không được không sao cả, để anh chăm sóc em, chúng ta hãy thử bỏ quá khứ xuống, chúng ta hãy thử nhìn tương lai của chúng ta, là tương lai của chúng ta, có được không?
Nhất Phàm ôm Vũ Tịnh rất chặt, mặt Vũ Tịnh lúc này cũng đã đầy lệ, tại sao lại nói với em những lời như thế vào lúc này? Thời điểm chúng ta gặp gỡ đã là sai, những gì tiếp theo đó cũng đều sai. Vũ Tịnh từ từ rời khỏi vòng tay của Nhất Phàm, cô buông tay của anh ra, và lại quay lưng rời khỏi, anh cũng không đuổi theo, có lẽ đây chính là kết cục của chúng ta.
Vũ Tịnh chạy nhanh lên lầu, còn Nhất Phàm đứng nhìn Vũ Tịnh đờ đẫn. Vũ Tịnh chạy vào phòng mình, đóng cửa lại, thoắt chốc trở thành một người nước mắt. Bên kia Nhất Phàm cũng đi ra biệt thự nhà Vũ Tịnh, mở cửa xe, đóng cửa xe một cách máy móc, ổn áp xe được khởi động, nước mắt của anh cũng không ngăn lại được nữa, xe chạy đi, anh không biết rằng Vũ Tịnh đã lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn anh rời khỏi.
***
Sáng sớm hôm sau, Vũ Tịnh mang theo một bó hoa bách hợp to đến mộ viên thăm mẹ. Trong hình, mẹ đang cười rất xinh, còn Vũ Tịnh thì không thể cười rạng rỡ như vậy.
“Mẹ, con và ba đã làm hòa rồi, mẹ yên tâm, hiện giờ mọi người sống với nhau rất vui vẻ. Còn con, con cũng rất tốt, mẹ không cần lo lắng. Con sẽ hạnh phúc.”
Tuy không thể nói nhưng Vũ Tịnh cũng đã nói trong lòng mình, rõ ràng không vui mà vẫn phải nói mình vui. Rời khỏi mộ phần của mẹ, Vũ Tịnh đi đến mộ phần của Tuệ Hân, Tuệ Hân trong hình cũng cười rất xinh, đứng trước Tuệ Hân, Vũ Tịnh biết mình mãi mãi là người thua, đứng trước Tuệ Hân, Nhất Phàm mãi mãi có thể cười một cách thoải mái, còn ở trước mặt mình, Nhất Phàm thật sự sống rất nặng nề. Khi đi xuống núi, Vũ Tịnh lại đi qua chỗ mình bị té, đó là nơi họ gặp nhau, Vũ Tịnh không dám dừng lại ở đó quá lâu, cô đi như chạy xuống chân núi. Chúng ta không ngừng bỏ lỡ nhau, thật sự là vận mệnh ư?
***
Trưa nay, Gia Đống thấy Nhất Phàm còn đang làm việc trong phòng, anh liền đi vào trong.
- Tại sao còn không đi? Hôm nay không phải là cậu phải cùng Vũ Tịnh đến bệnh viện tái khám sao?
- Hôm qua tôi đến thăm Vũ Tịnh, cô ấy nói cô ấy tự đi.
- Cậu thật sự yên tâm để cô ấy tự đi à? Vốn dĩ còn tưởng sau khi Vũ Tịnh xuất viện thì sẽ có thể nhìn thấy kết thúc đẹp của hai người, nhưng bây giờ xem ra hình như hai người còn càng ngày càng xa. Sao cậu không chủ động một tí!
- Chủ động? Đêm qua tôi đến nhà Vũ Tịnh, nói với cô ấy chúng tôi đều nên bỏ quá khứ xuống, chỉ nhìn vào tương lai, tôi muốn chăm sóc cho cố ấy nhưng cô ấy cũng vẫn không nói gì, là cô ấy đã buông tôi ra. Có lẽ chúng tôi thật sự không có duyên phận chăng!
- Duyên phận? Duyên phận là do mình tự nắm bắt, Vũ Tịnh bị thương nặng như vậy mà cuối cùng cũng có thể tỉnh lại, đó chính là duyên phận. Hiện giờ cô ấy không thể nhận lời cậu là vì cô ấy không thể nói, cô ấy không muốn trở thành gánh nặng của cậu nên mới nói những lời trái với lòng mình, sao mà cậu cũng hồ đồ theo cổ như vậy chứ!
- Vậy tôi nên làm gì? Tôi thật sự không biết mình có thể làm gì?
- Cái cậu làm là chờ đợi, cô ấy sẽ cảm động. Còn nữa, cái này giao cho tôi! Chiều nay cậu vẫn thích hợp làm sứ giả hộ hoa hơn!
Nghe đến đây Nhất Phàm bật cười. Lúc trước là Vũ Tịnh ở bên cạnh trông chừng mình, hiện giờ là lúc mình ở bên cạnh bảo vệ Vũ Tịnh rồi.
***
Buổi chiều, Vũ Tịnh vẫn kiên quyết đến bệnh viện một mình, ngồi trên taxi, trong đầu cô vẫn hiện ra cảnh tượng đêm qua. Khi đến trước cửa phòng khám, Vũ Tịnh trông thấy Nhất Phàm đã đợi sẵn ở đó. Vũ Tịnh lại không tự nhiên, còn Nhất Phàm thì không nói gì mà chỉ bước tới nắm tay Vũ Tịnh, hai người thật sự rất giống một đôi vợ chồng ân ái. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói tất cả đều bình thường, còn về việc có thể nói hay không thì chỉ có ông trời mới biết. Ra khỏi phòng khám, Nhất Phàm lại nắm lấy tay Vũ Tịnh, Vũ Tịnh muốn giật tay lại nhưng anh không cho cô cơ hội đó. Cô cũng không giật ra nữa mà chỉ nhìn sang hướng khác. Đang đi trên hành lang đột nhiên Vũ Tịnh nghe tiếng khóc thét của một người đàn ông. Người đó cố hết sức kéo lấy xe không cho y tá đưa vợ ông đi, tấm khăn trắng trên đầu vợ ông bị giở ra, Vũ Tịnh nhận ra đó là người phụ nữ bị ung thư gan, người chồng đang kéo lấy tay vợ mình gọi tên bà, cảnh tượng này thật sự có chút thảm thương, đây cũng là lần đầu tiên Vũ Tịnh trông thấy cảnh tượng âm dương cách biệt. Khi Tuệ Hân ra đi, có phải Nhất Phàm cũng như vậy không? Vũ Tịnh quay qua nhìn Nhất Phàm nhưng trên mặt anh không có biểu hiện gì, chắc chắn là anh đã nhìn thấy mình của lúc trước.
Rời khỏi bệnh viện, Nhất Phàm vẫn nắm tay Vũ Tịnh, sau đó lại tự mình nói.
- Khi Tuệ Hân ra đi, chí ít trong lúc đó anh cảm thấy bầu trời như muốn sập xuống. Khi nhìn thấy em không một chút phản ứng nằm trên giường bệnh, anh cũng có cảm giác đó, thế giới của anh không có em sẽ là trăm ngàn lỗ hỏng, ông trời không cho anh cơ hội bù đắp cho Tuệ Hân, nhưng ông trời đã cho chúng ta cơ hội, em không cần làm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh anh thôi. Nếu như có một ngày, em cảm thấy chúng ta không hợp với nhau hoặc em tìm được hạnh phúc của mình, em có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ, bây giờ hãy cho anh được chăm sóc em, có được không?
Nhìn nét mặt thành khẩn của Nhất Phàm, Vũ Tịnh biết mình không thể từ chối được nữa, cô khẽ gật đầu, Nhất Phàm thấy vậy như thả được tảng đá nặng trên vai xuống. Cuối cùng anh cũng đã có thể ôm lấy cô, cô cũng không vùng vẫy ra nữa. Có phải nhiều lúc con người không cần phải sống quá rõ ràng như vậy không? Những gì nghĩ không thông hãy cứ để nó ở đó phải chăng cũng là một việc tốt?
***
Buổi tối Nhất Phàm dắt Vũ Tịnh về nhà, Hoắc Cảnh Thiên và vợ trông thấy hai người cùng về cũng nhẹ nhõm hơn. Bà Hoắc không mấy tình cảm của ngày thường hôm nay cũng chủ động tới nắm lấy tay Vũ Tịnh, sờ vào mặt Vũ Tịnh nói rất tình cảm:
- Trở về là tốt. Sao lại ốm rồi, sau này Nhất Phàm chọc giận con con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ trừng trị nó. – Người già nói xong liền hối hận vì bà quên mất hiện giờ Vũ Tịnh không thể nói. Nhưng Vũ Tịnh chỉ cười và lắc đầu tỏ ý cô không sao.
***
Hôm sau, Vũ Tịnh dậy rất sớm để trang điểm, thật ra thì cô cũng vẫn mặc áo vest đen, sơ mi trắng thôi, hôm nay cô còn chải tóc lên để trông mình tỉnh táo hơn, trang điểm xong Vũ Tịnh còn ngồi đó, đại khái là vì khẩn trương chăng, có lẽ hôm nay khi vào khách sạn, mọi người sẽ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
- Đi thôi, rất đẹp rồi. – Nhất Phàm bước tới sau lưng Vũ Tịnh hôn lên má cô một cái.